Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 572




Khang Kiến Hùng vừa nghe được Liễu Kình Vũ không ngờ lại ở dưới lầu, y nhíu mày lại. Thật không ngờ, chuyện này lại dính líu tới Liễu Kình Vũ, vậy sự việc đó có thể sẽ có chút phiền phức rồi.

Lúc này, điện thoại di động của Khang Kiến Hùng lại vang lên, lần này gọi điện đến vẫn là thằng em phụ trách canh gác ở vòng ngoài mà Đoàn Thiên Nhai sắp đặt:

– Trưởng phòng Khang, sự việc có chút không hay rồi, sau khi Phó phòng Lý xuống dưới thì bị một người trong đó tên Bí thư Liễu ép hỏi. Xem ra người này hình như là làm quan đấy, bây giờ phải đích thân ngài xuống dưới xử lý thôi.

Sau khi Khang Kiến Hùng nghe xong lời nói của thằng em đó, thật muốn vung nắm tay hung hăng đập nó một trận. Nhưng hiện tại tên đã trên cung, mình lại không thể không bắn ra, người là mình phái xuống dưới, nếu như đối phương lâm vào khốn cảnh mà mình cũng không đi giúp đỡ ủng hộ, như vậy những người khác thấy được nhất định sẽ nhớ trong lòng, về sau đội ngũ của mình có thể khó dẫn dắt lắm, không người nào chịu ra sức thay mình làm việc rồi.

Nghĩ đến đây, Khang Kiến Hùng lập tức đứng dậy nói:

– Đi, chúng ta đi xuống xem một chút, bên tiểu Lý có thể đã chịu không nổi.

Sau khi mọi người nghe được lời nói của Khang Kiến Hùng, tất cả đều thở dài một hơi, cùng nhau theo sau Khang Kiến Hùng đi xuống lầu.

Khi bọn họ xuống dưới lầu, Lý Âu Hoa đã đổ mồ hôi đầy mặt, sắc mặt tái nhợt.

Lý Âu Hoa thật sự hơi sợ, giờ phút này Liễu Kình Vũ một câu không nói, chỉ có lạnh lùng nhìn y.

Lúc này, Khang Kiến Hùng xuất hiện tại hiện trường, lập tức nhìn Liễu Kình Vũ cười nói:

– Bí thư Liễu, bên này đã xảy ra chuyện gì? Tôi đang ăn cơm ở trên lầu, liền nhận được điện thoại nói nhà hàng hải sản Việt Cảng đã xảy ra chuyện đánh nhau ẩu đả, nên tôi chạy mau tới đây xem chuyện gì.

Trong lúc nói chuyện, Khang Kiến Hùng thật cẩn thận, rất sợ bị Liễu Kình Vũ bắt được một chút ít sơ hở của mình.

Khang Kiến Hùng nói xong, Liễu Kình Vũ chỉ có điều lạnh lùng nhìn y một cái, trầm giọng nói:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, tôi muốn hỏi ông, khi nhân viên công tác phòng Công an huyện các ông chấp pháp, có một bộ quy trình chấp pháp hoàn thiện không?

Khang Kiến Hùng vội vàng nói:

– Có ạ, làm sao có thể không có được, bộ quy trình này cả nước đều thống nhất đấy, cảnh sát huyện Thụy Nguyên chúng tôi vẫn luôn luôn chấp pháp văn minh, chấp pháp công chính đấy.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, ông đừng có ở đó mà thổi nữa. Thấy không, người này đứng ngay trước mặt ông chính là Phó phòng công an huyện đó, sau khi ông ta tới hiện trường, không hỏi xanh đỏ trắng đen, không hỏi nguyên do sự việc trực tiếp đến còng tay định đem người về Phòng Công an. Hơn nữa trong sự việc này chỉ mang đi người của một bên, đối với người của một bên khác lại không hề để ý tới, hơn nữa nhìn bộ dạng vị Phó phòng này dường như có quen biết với đối phương. Đồng chí Khang Kiến Hùng, ông cho rằng chuyện này mình nên xử lý như thế nào đây?

Khang Kiến Hùng lập tức bị sửng sốt, nhưng trong lòng buồn bực vô cùng. Khang Kiến Hùng đương nhiên biết được quan hệ giữa Lý Âu Hoa và Đoàn Thiên Nhai, y có thể khẳng định Lý Âu Hoa xuống dưới đây nhất định sẽ thiên vị cho Đoàn Thiên Nhai, đây cũng là nguyên do ban đầu phái Lý Âu Hoa xuống dưới xử lý chuyện này. Chỉ có điều ông ta thật không ngờ, Lý Âu Hoa này khi xuống dưới xử lý việc này, lại không hề nể mặt Liễu Kình Vũ, này chẳng phải là muốn chết sao. Cho dù là quan hệ giữa Lý Âu Hoa và Đoàn Thiên Nhai thân thiết nhau, cho dù là muốn thiên vị Đoàn Thiên Nhai, thế nào đi nữa cũng phải nhìn kỹ một chút đương sự song phương trong sự việc này là ai đi chứ.

Khang Kiến Hùng trong lòng đối với Lý Âu Hoa hết sức bất mãn, nhưng giờ phút này tự nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, còn phải vì Lý Âu Hoa nói chuyện:

– Bí thư Liễu, tôi xem chuyện này có thể có chút hiểu lầm rồi.

Lý Âu Hoa lập tức mượn cớ xuống thang nói:

– Bí thư Liễu, đây thật sự là hiểu lầm rồi, tôi đích thực là không nhìn thấy ngài đang ở hiện trường, bằng không mà nói, cho dù là có cho tôi mười lá gan đi nữa, tôi cũng không dám không nể mặt ngài đâu ạ.

Các lời nói này của Lý Âu Hoa nếu như nói ngay trước mặt người khác, có lẽ đối phương sẽ cho rằng Lý Âu Hoa đang nể mặt hắn, nhưng khi nói trước mặt Liễu Kình Vũ, lại có vẻ không thích hợp lắm rồi, hoàn toàn bị Liễu Kình Vũ bắt được sự sơ hở.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Ồ, theo như ông nói, nếu như hôm nay không phải tôi có mặt tại đây, ông nhất định là sẽ làm như vậy. Điều này nói rõ vấn đề gì, điều này nói rõ trong lòng của ông không hề có khái niệm chấp pháp văn minh, chấp pháp công chính rồi, bản thân ông là Phó phòng Công an còn như thế, những thuộc hạ của ông dẫn dắt ra như thế nào nghĩ cũng biết rồi. Tục ngữ nói quá đúng, “Binh hừng hực một tên, sẽ hừng hực một ổ”, phong cách một Phó phòng Công an như thế nào, mức độ ảnh hưởng rất nhiều đến tác phong làm việc trong hệ thống nội bộ Phòng Công an đó.

Hiện tại toàn huyện đang kiên quyết hưởng ứng trung ương kêu gọi, mạnh mẽ đẩy mạnh tứ phong kiến thiết, xem ra bình thường ông cũng không hề thật sự học tập. Việc này tuyệt đối là không được đó. Tôi xem như vậy đi, lớp huấn luyện cán bộ trường Đảng của Thành ủy sắp bắt đầu rồi, huyện Thụy Nguyên chúng ta đã nhận được thư thông báo rồi, ông cũng nên đi Thành ủy học tập một thời gian ngắn trước đi, khi học phải học tập cho thật tốt nhé, đề cao tư tưởng giác ngộ một chút của mình đi. Về phần công việc và chức vụ của ông, trước hết toàn bộ bãi miễn, đến lúc đó ở huyện sẽ sắp xếp một đồng chí khác thay thế công việc của ông, chờ đến khi ông từ trường Đảng học tập trở về, Huyện ủy sẽ căn cứ theo tình trạng học tập của ông, mới sắp xếp lại công việc cho ông.

Khi Liễu Kình Vũ nói xong, Lý Âu Hoa lúc ấy liền trợn tròn mắt, vẻ mặt y cầu xin nói:

– Bí thư Liễu, không cần phải làm như vậy đâu, tôi chỉ là không có nhìn thấy ngài thôi mà.

Khi nói xong lời nói này, trong lòng Lý Âu Hoa vẫn có vài chút tức giận đấy.

Lúc này, Khang Kiến Hùng cũng nói tiếp:

– Bí thư Liễu, tôi thấy ngài xử lý như vậy có chút nặng quá rồi, đồng chí Lý Âu Hoa có thể nói là nhân tài trụ cột của phòng Công an huyện Thụy Nguyên chúng ta đó, rất nhiều đại án trọng án đều do anh ta tự mình chủ trì phá án đấy, năng lực của anh ta mạnh mẽ phi thường, là phụ tá đắc lực của tôi. Tôi thấy nếu phái đi trường Đảng học tập mà nói, có thể sắp xếp người khác qua đó, anh ta không thể đi được.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Phụ tá đắc lực? Đồng chí Khang Kiến Hùng, nếu ông muốn nói như vậy, tôi đây thật sự có chút nghi vấn, tôi hỏi ông, những năm gần đây, đại án trọng án phát sinh trong huyện Thụy Nguyên có bao nhiêu vụ? Chỉ là án giết người đã xảy ra bao nhiêu vụ rồi? Phòng Công an huyện Thụy Nguyên các ông đã phá được mấy vụ rồi, có 1/10 chưa, hay 1/20 hả? Các ông đã phá án chưa? Các ông có biết rằng người dân huyện Thụy Nguyên xem phòng Công an huyện các ông như thế nào không?

Liễu Kình Vũ vừa hỏi xong, Khang Kiến Hùng cũng hết chỗ nói rồi. Tình trạng thực sự của phòng Công an huyện Thụy Nguyên như thế nào y đã biết rồi, chỉ có điều y không thèm quan tâm quản lý mà thôi, y đã sớm dồn hết tất cả tâm tư đặt ở việc thêu dệt mạng lưới quan hệ của mình như thế nào, như thế nào đi chạy quan chạy chức, như thế nào đi vớt lợi ích cho mình.

Nhìn thấy Khang Kiến Hùng trầm mặc xuống, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, trước hết chuyện này quyết định như vậy đi, sau khi trở về tôi sẽ giao lưu và xác nhận ý kiến cuối cùng với các ủy viên thường vụ khác. Về phần hiện trường, tôi thấy phải do Trưởng phòng công an là ông tự mình tra hỏi một chút đi. Hy vọng ông làm rõ ràng hết sự việc, trả cho những người liên quan một kết quả công bằng công chính.

Nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, Khang Kiến Hùng cũng không biết làm thế nào.

Dù sao, người ta Liễu Kình Vũ là Bí thư huyện ủy, làm chủ công tác nhân sự toàn huyện, lần trước mình thiếu chút nữa đã bị Liễu Kình Vũ bắt rồi, y bây giờ đã không dám khiêu chiến với Liễu Kình Vũ nữa, y có trí nhớ tương đối tốt.

Giờ phút này, hiện trường có Liễu Kình Vũ đích thân trấn thủ, Khang Kiến Hùng tự nhiên không dám chậm trễ. Đầu tiên y gọi điện thoại cho Trưởng đồn công an gần đây, kêu anh ta lập tức cho mười mấy người tới đây trợ giúp, theo sau kêu nhân viên nhà hàng đến, bảo họ lấy đoạn camera theo dõi ra, dùng laptop phát ra một lần tại chỗ, khiến tất cả mọi người đều có thể xem rõ, xác nhận các đàn em của Đoàn Thiên Nhai cố ý gây sự ở trước cửa phòng vệ sinh. Sự việc điều tra đã rõ, Khang Kiến Hùng lập tức vung tay lên:

– Người tới đây, lập tức đem mấy người gây chuyện này còng lại cho tôi rồi đưa tới phòng Công an huyện đi, tôi muốn đích thân thẩm vấn.

Nói xong, Khang Kiến Hùng nhìn nói với Liễu Kình Vũ:

– Bí thư Liễu, ngài xem xử lý như vậy được không?

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Khang Kiến Hùng một cái, theo một loạt động tác của Khang Kiến Hùng, trong đó hắn đã nhìn ra, quan hệ giữa Khang Kiến Hùng và kẻ đứng phía sau điều khiển tên Đoàn Thiên Nhai này rất thân thiết. Y tuy rằng đã bắt được các con tôm tép phía dưới, nhưng cũng không có ý động đến Đoàn Thiên Nhai.

Liễu Kình Vũ cười lạnh nói:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, ông cho rằng chuyện này ông đã xử lý xong rồi sao? Vì sao ông không hỏi xem giữa hai bên đương sự xảy ra chuyện như thế nào, chẳng lẽ chuyện này còn cần đến tôi dạy cho ông sao?

Khang Kiến Hùng vội vàng vỗ trán nói:

– Xem trí nhớ của tôi đây, chỉ biết tìm kiếm chứng cớ mà quên ghi lại khẩu cung rồi. Có ai không, tìm đương sự song phương tra hỏi tìm hiểu sự việc một chút đi.

Rất nhanh đấy, có cảnh sát qua đây tìm hiểu sự việc. Có Liễu Kình Vũ ở bên cạnh bọn họ, Hàn Hương Di nhanh mồm nhanh miệng, nói một lượt hết tất cả sự việc rất cẩn thận.

Lúc này, xe cứu thương chạy tới, Liễu Kình Vũ tự mình đưa Lưu Tiểu Bàn lên xe cứu thương, theo sau lạnh lùng nhìn nói với Khang Kiến Hùng:

– Khang Kiến Hùng, khẩu cung bên này của chúng tôi đều giống nhau, tên của tất cả đều đã ký rồi. Theo như tin tức mà chúng ta thu được, hôm nay người sắp đặt tại hiện trường gọi là Đoàn Thiên Nhai, anh ta đã nhận được sự sai khiến của Tổng giám đốc khu vực Đông Bắc – Phạm Kim Hoa của Tập đoàn Di Hải mới làm như vậy đấy, việc điều tra sau này tôi giao cho ông xử lý. Nhưng mà tôi cho ông một đề nghị, hy vọng ông có thể xử lý công bằng công chính, tôi sẽ thường xuyên chú ý kết quả sau cùng của chuyện này. Tôi bây giờ phải đưa anh em của tôi đi bệnh viện, anh ấy là bị bọn người này đánh thành vậy đó.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đi theo lên xe cứu thương, xoay người rời khỏi.

Lúc này, Tiểu ma nữ Hàn Hương Di và Đại Hắc Trình Thiết Ngưu cũng cùng theo lên xe cứu thương.

Tiểu ma nữ Hàn Hương Di có chút bất mãn hỏi:

– Anh Liễu, vì sao anh không bắt ông Trưởng phòng Khang kia trực tiếp cho kết quả xử lý ra luôn, như vậy chẳng phải là càng thêm ổn thỏa, bằng không mà nói, Lưu Tiểu Bàn bị tổn thương thật oan uổng quá.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:

– Thật oan uổng sao? Anh em của Liễu Kình Vũ này làm sao có thể bị đánh oan uổng như vậy được. Anh sẽ khiến cho những người đó chịu sự trừng phạt, tuy nhiên trước mắt quan trọng nhất là trị thương cho Lưu Tiểu Bàn trước đã, bên hiện trường chúng ta tạm thời không thể lo được, trước hết cho Khang Kiến Hùng tự đi mà lo liệu, nếu ông ta xử lý không tốt chuyện này, anh nghĩ ông Trưởng phòng này cũng sắp tới hạn rồi.

Trong lúc nói chuyện, trên người Liễu Kình Vũ đằng đằng sát khí.​