Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 537




Tôn Húc Dương và Ngụy Hoành Lâm hai người sau khi yên lặng gửi tin nhắn, lập tức giả vờ giống như người không có việc gì, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười với các Ủy viên thường vụ khác, cùng Liễu Kình Vũ bắt đầu thị sát ở ven bờ sông Thụy Nguyên.

Lần thị sát này, Liễu Kình Vũ làm vô cùng triệt để, dẫn các Ủy viên thường vụ đi dọc theo bờ sông Thụy Nguyên, vừa đi vừa cảm thụ mùi hôi bốc lên của nước sông sông Thụy Nguyên, vừa cảm thụ mùi gay mũi tản ra từ phân lợn, phân gà và những đống rác ven bờ sông Thụy Nguyên.

Cuộc thị sát kéo dài khoảng một giờ, đã đi khoảng hai km, Liễu Kình Vũ lúc này mới đưa các Ủy viên thường vụ đi về hướng của chuồng lợn nhà Hoàng Bảo Trụ, Liễu Kình Vũ phỏng đoán lúc này đoàn người Nghiêm Thiên Hoa của Đài truyền hình tỉnh hẳn là sắp đến rồi.

Nhưng mà, vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.

Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra vừa nhìn thấy là điện thoại của Nghiêm Thiên Hoa, lập tức tiếp nhận:

– Xin chào phóng viên Nghiêm.

Trong giọng của Nghiêm Thiên Hoa mang theo vài phần tức giận:

– Bí thư Liễu, đoàn người chúng tôi hiện tại đang bị cảnh sát ngăn lại ở lối ra của đường cao tốc huyện Thụy Nguyên rồi. Bọn họ nói chúng tôi vi phạm luật giao thông, cho chúng tôi hai sự lựa chọn, một là theo bọn họ đến Phòng công an huyện tiến hành điều tra, hai là theo đường cũ trở về. Tôi muốn bọn họ đưa ra chứng cứ liên quan đến việc chúng tôi vi phạm, nhưng bọn họ lại úp úp mở mở, không đưa ra được, chỉ là rất cứng rắn bắt xe của chúng tôi lại, không cho phép chúng tôi đi vào huyện Thụy Nguyên. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nhận được điện thoại của Nghiêm Thiên Hoa, Liễu Kình Vũ lúc đó liền nổi giận.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng quét qua khuôn mặt của hai người Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương. Hắn rất rõ, những cảnh sát này nhất định là Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương hai người này ra tay. Mặc dù lúc hai người này nhắn tin đều đứng sau Liễu Kình Vũ, nhưng Liễu Kình Vũ là ai chứ, hắn có thể nghe được xung quanh, quan sát được bốn phương tám hướng, sớm đã chú ý đến hai người đang gửi tin nhắn.

Lúc đó Liễu Kình Vũ cũng không để ý, cho rằng hai người đó chỉ là đang trao đổi công việc với nhau hoặc bạn bè hỏi thăm qua lại, nhưng không ngờ bọn họ vậy mà muốn ra tay với Đài truyền hình tỉnh bên này.

Khá lắm, hai người này làm cũng quá quá đáng rồi. Đài truyền hình huyện các người khống chế, không để cho tôi sử dụng, Đài truyền hình thành phố bên đó cũng ngăn cản đến huyện Thụy Nguyên chúng ta. Liễu Kình Vũ tôi điều động người của Đài truyền hình tỉnh đến đây, các người vậy mà còn muốn động thủ dùng lực lượng cảnh sát, lấy một cái cớ vô cùng hoang đường ép bọn họ trở về, các người thật sự nghĩ rằng Liễu Kình Vũ tôi không có biện pháp nào sao.

Tượng đất còn có ba phần tức giận, huống chi là Liễu Kình Vũ tính tình nóng nảy.

Liễu Kình Vũ lúc này trực tiếp ngay trước mặt tất cả các Ủy viên thường vụ, lớn tiếng nói với Nghiên Thiên Hoa:

– Phóng viên Nghiêm, ông đem số hiệu của những cảnh sát kia ghi lại, ngoại hình cũng nhớ một chút, đợi tôi xử lí. Tôi muốn để cho Ủy ban kỷ luật đi điều tra một chút, xem xem những người đó là được ai chỉ thị đến để ngăn cản các phóng viên và và xe tiếp sóng của Đài truyền hình tỉnh. Nếu phát hiện ra bọn họ có vấn đề, huyện Thụy Nguyên chúng tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự bao che nào, phát hiện một khai trừ một, xử lí một, ngoài ra ông để cho người đứng đầu tiếp điện thoại của tôi, cứ nói Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên muốn cùng ông ta nói chuyện.

Nghiêm Thiên Hoa bên kia lập tức thương lượng với một cảnh sát chịu trách nhiệm ngăn cản tại hiện trường, nhưng mà, dường như tên cảnh sát này sớm đã có chuẩn bị, tức giận nói:

– Ông nói đối phương là Bí thư Huyện ủy thì chính là Bí thư Huyện ủy sao, ông muốn nói hắn ta là Bí thư Tỉnh ủy có phải hay không tôi phải quỳ trên đất tiếp điện thoại? Tôi đang thi hành công vụ, không có thời gian tiếp hắn, không nhận.

Nghiêm Thiên Hoa lập tức đem thái độ của đối phương nói cho Liễu Kình Vũ một lượt.

Sắc mặt của Liễu Kình Vũ lúc đó âm trầm xuống, trầm giọng nói:

– Phóng viên Nghiêm, các ông trước tiên cứ ở lối ra của đường cao tốc đợi một chút, việc này tôi sẽ đích thân đến giải quyết, tôi ngược lại muốn xem xem, trong việc này rốt cuộc có mưu kế gì.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp gọi Chu Minh Cường Bí thư Đảng ủy công an huyện qua:

– Bí thư Chu, hiện tại có một việc muốn ông lập tức sắp xếp một chút. Người của Phòng công an huyện Thụy Nguyên chúng ta hiện tại đang ngăn cản các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh tại lối ra của đường cao tốc, lấy một cái lý do vô cùng vớ vẩn không cho phép bọn họ đi vào. Các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh là do tôi mời đến, nếu bọn họ có điều gì không thích đáng và vi phạm, tôi có thể phụ trách gánh vác hết trách nhiệm. Hiện tại mời ông phối hợp với Phòng công an huyện, yêu cầu những người công an đó lập tức rút trở về cho tôi, để cho những người của Đài truyền hình tỉnh đi vào huyện Thụy Nguyên.

Chu Minh Cường sau khi nghe được chỉ thị củaLiễu Kình Vũ, lúc đó đầu ông ta liền to ra. Ông ta có thể lăn lội cho tới vị trí như ngày hôm nay, tự nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ánh mắt của ông ta và Ngụy Hoành Lâm giao nhau, phát hiện Ngụy Hoành Lâm hơi hơi nheo mắt, ông ta lập tức hiểu ra mưu kế ở đây là như thế nào rồi, nhất định là Ngụy Hoành Lâm không muốn để những người này đến.

Một khi đã như vậy, Chu Minh Cường trong lòng lập tức hiểu rồi, lập tức cầm điện thoại lên bắt đầu phối hợp. Ông ta lần này phối hợp liên hệ ước chừng mất sáu bảy phút, sau khi cúp điện thoại, Chu Minh Cường lúc này vẻ mặt cười khổ nói:

– Bí thư liễu, thật xin lỗi, vừa rồi tôi liên hệ một chút, đến bây giờ, không thể xác định được cảnh sát phụ trách thi hành nhiệm vụ tại hiện trường rốt cuộc là ai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể điều tra ra. Ngài xem hay là như thế này, trước hết để cho những phóng viên kia quay về, đợi sau khi tôi trở về lập tức triệu tập cuộc họp toàn bộ công an, đưa sự việc này nói ra, để mọi người chú ý một chút, tuyệt đối không thể lấy bất kỳ lý do gì để ngăn cản các phóng viên Đài truyền hình Tỉnh đến huyện Thụy Nguyên chúng ta. Ngài xem giải quyết như vậy có được không?

Liễu Kình Vũ sớm đã không phải là gà mờ vừa mới tiến vào quan trường, từ trong lời nói của Chu Minh Cường hắn ngay lập tức có thể nghe ra được một tia thoái thác, trì hoãn. Bản thân là Bí thư đảng ủy công an, đồng thời Trưởng phòng công an cũng là thân tín của ông ta phụ trách, ông ta như thế nào lại không không hiểu biết về công tác của hệ thống công an, phối hợp không thể thông thuận. Mấu chốt nhất chính là, ai là người phụ trách khu vực đó, cảnh sát làm cái gì, nếu muốn đi điều tra mà nói, có thể chỉ cần một vài cuộc điện thoại, ông ta vậy mà nói không biết, đây chẳng phải là nói rõ muốn qua loa lấy lệ với mình sao.

Ánh mắt của Liễu Kình Vũ lạnh lùng dừng trên mặt của Chu Minh Cường, trầm giọng nói:

– Đồng chí Chu Minh Cường, thái độ này của ông rất có vấn đề. Ông thân là Bí thư đảng ủy công an, vậy mà đến ai đang ở lối ra đường cao tốc thực thi nhiệm vụ cũng tìm không ra. Điều này làm tôi rất hoài nghi, rốt cuộc trong lòng ông nghĩ cái gì? Ông rốt cuộc có hay không năng lực quản lý công việc của hệ thống chính trị pháp luật? Tôi nghĩ, đối với năng lực công tác của ông, tôi sẽ tìm cơ hội phản ánh một chút với lãnh đạo Thành Ủy. Huyện Thụy Nguyên chúng ta yêu cầu cán bộ phải vì nhân dân phục vụ, chứ không phải là cán bộ gặp việc gì liền thoái thác.

Nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua mọi người tại hiện trường nói:

– Năng lực làm việc của đồng chí Chu Minh Cường tương đối kém, ngay đến một việc nhỏ như vậy đều không có cách nào sắp xếp được, còn nói cái gì mà để cho các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh lập tức trở về, ngày mai lại đến. Ông cho rằng Đài truyền hình tỉnh là do chúng ta mở ra sao, bảo lúc nào đến liền đến sao, hơn nữa lần này là để giúp đỡ huyện Thụy Nguyên chúng ta tuyên truyền đưa tin, chứ không phải là bôi nhọ đâu, vậy mà đến ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không thể xử lí thuận lợi. Như vậy tôi chỉ có thể đích thân đi đến đường cao tốc sắp xếp một chút.

Về phần việc bên này, vậy phiền hai đồng chí Ngụy Hoành Lâm và đồng chí Tôn Húc Dương tổ chức một chút, để mọi người vừa thực địa điều tra nghiên cứu vừa bàn bạc một chút xem giải quyết như thế nào về vấn đề môi trường ven sông Thụy Nguyên, đợi tôi đưa các phóng viên và xe truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình tỉnh từ đường cao tốc trở về, đến lúc đó chúng ta triệu tập một hội nghị xử lí thường vụ và hỏi đáp chính trị tại hiện trường, tập trung sức lực để giải quyết việc này.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp mang theo Tống Hiểu Quân cùng đi đến đường cái cách bờ sông Thụy Nguyên không xa, chặn một chiếc xe taxi nghênh ngang rời đi, để lại cho các Ủy viên thường vụ huyện Thụy Nguyên ánh mắt đầy kinh ngạc. Lúc này, buồn bực nhất là Chu Minh Cường.

Ông ta thật không ngờ, hành động này của mình mặc dù lấy lòng được Ngụy Hoành Lâm chỗ dựa vững chắc của mình, nhưng lại đắc tội với Liễu Kình Vũ Bí thư Huyện Ủy.

Tuy nhiên ông cũng biết rõ, thân là người trong quan trường, nếu như muốn đứng cùng hàng nhất định phải kiên định, tuyệt đối không thể có bất kỳ do dự, nào. Bằng không mà nói, một khi bị chỗ dựa vững chắc cho rằng tâm trí không kiên định, chỉ sợ về sau gây chuyện không tốt đến cả cơ hội đứng cùng hàng cũng không có. Hiện tại Liễu Kình Vũ tuy rằng ăn nói ngông cuồng, nói muốn đem vấn đề của ông ta phản ánh với lãnh đạo thành phố, nhưng ông ta không cho rằng Liễu Kình Vũ thật sự có thể đem chính mình một Bí thư đảng ủy công an bắt lại. Dù sao chỗ dựa vững chắc của Ngụy Hoành Lâm là Hoàng Lập Hải – Chủ tịch thành phố Nam Hoa, Hoàng Lập Hải ở thành phố Nam Hoa cũng là nhân vật nổi tiếng, quyền thế của ông ta và Bí thư Thành ủy đều sàn sàn như nhau.

Đã có loại ý nghĩ này nên trong lòng ông ta cũng càng thêm nắm chắc, ông ta đã chuẩn bị trong việc này kiên quyết chống lại Liễu kình Vũ, ông ta muốn cho Ngụy Hoành Lâm thấy được năng lực và thái độ của mình. Đợi sau khi Liễu Kình Vũ rời đi, Chu Minh Cường lập tức đi qua một bên gọi hai cuộc điện thoại, trước khi Liễu Kình Vũ đi đến đường cao tốc phải bố trí một chút.

Trên đường Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đón xe đi tới đường cao tốc, Tống Hiểu Quân nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:

– Bí thư Liễu, theo tôi được biết, Chu Minh Cường ở huyện Thụy Nguyên trong hệ thống quan hệ uy danh vô cùng cao, cùng ông ta ồn ào e rằng đối với việc triển khai công tác về sau của ngài vô cùng bất lợi.

Bởi vì ở trên xe taxi, lúc Tống Hiểu Quân cùng Liễu Kình Vũ nói chuyện phải vô cùng chú ý, song nhìn thấy sự việc vừa diễn ra, cảm thấy mình rất cần phải nhắc nhở Liễu Kình Vũ một chút.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong thản nhiên cười:

– Việc anh nói tôi hiểu, chẳng qua tình huống vừa rồi anh cũng thấy đấy, Chu Minh Cường căn bản không muốn ra tay sắp xếp việc này. Hơn nữa đằng sau việc này e rằng mưu kế không ít, hơn nữa hai ngày nay tôi cũng tìm hiểu một chút tình hình trị an ở huyện Thụy Nguyên, phát hiện vấn đề trị an cũng vô cùng tồi tệ, điều này cho thấy năng lực của Chu Minh Cường không được. Tôi đang nghĩ có nên hay không phản ánh một chút lên cấp trên, bắt ông ta thay đổi.

Lời này của Liễu Kình Vũ vừa nói nói ra, liền nghe thấy tài xế taxi nói:

– Bí thư Liễu, nếu muốn đổi Chu Minh Cường thì nhanh nhanh đổi đi. Tâm của người này rất đen tối, trị an huyện Thụy Nguyên chúng tôi dài như vậy, có rất nhiều cơ quan có quan hệ với ông ta.

Tài xế xe taxi vừa nói, Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đều sửng sốt.