Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 534




Sao Liễu Kình Vũ lại không nghĩ ra được lý do trốn tránh của hai vị Phó phòng này chứ.

Muốn để mình không có cách nào lôi bọn họ ra được mà lại dễ dàng thoát khỏi trách nhiệm liên quan, quả thực cho rằng bổn Bí thư Huyện ủy là giấy chắn bùn sao?

Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ không chút do dự, trực tiếp gọi điện thoại cho Trưởng ban tổ chức Huyện ủy Hoàng Tuấn Nghị trước mặt tất cả mọi người có mặt ở hiện trường:

– Trưởng ban Hoàng, tôi là Liễu Kình Vũ. Tôi thấy trách nhiệm làm việc của hai đồng chí Phó phòng Phòng quản lý đô thị Thường Giang Vĩ và Phó phòng Phòng xây dựng Dương Quang Huy rất kém, gặp chuyện không những làm qua quýt cho xong mà còn dây dưa kéo dài, còn trêu chọc lãnh đạo, vấn đề khá nghiêm trọng. Ngoài ra, hiện nghe nói hai đồng chí này do một số nguyên nhân đã vào nằm trong phòng giám hộ bệnh nặng của bệnh viện rồi, sức khỏe của họ khó mà bình phục được trong thời gian ngắn, mà bây giờ lại đang là thời khắc quan trọng của Huyện ủy và UBND huyện về việc tháo dỡ các công trình vi phạm ở ven bờ sông Thụy Nguyên, cần phải có những đồng chí năng lực tốt, sức khỏe tốt tới đảm nhiệm vị trí như vậy. Cho nên tôi đề nghị lập tức bãi bỏ chức vụ của hai đồng chí này, nếu sức khỏe của họ không tốt, có thể chiếu cố một chút, cho họ thời gian bố trí nghỉ là được.

Liễu Kình Vũ nói xong, đầu dây bên kia Hoàng Tuấn Nghị lúc ấy mở to hai mắt nhìn trân trân.

Về hành động hai người Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy giả bệnh, y cũng đã nghe nói, đặc biệt là chuyện Liễu Kình Vũ đang xấu hổ chờ ở bên phía Hoàng Bảo Trụ cũng sớm đã truyền khắp Huyện ủy và UBND huyện rồi. Bây giờ rất nhiều người trong Huyện ủy và UBND huyện đang bàn luận về việc này, Liễu Kình Vũ đã trở thành trò cười lớn nhất trong chốn quan trường huyện Thụy Nguyên rồi.

Song Hoàng Tuấn Nghị không ngờ phản kích của Liễu Kình Vũ lại nhanh đến như vậy, sắc bén như vậy, y đảo đảo hai mắt nói:

– Bí thư Liễu, bây giờ hai người này chỉ là nằm viện thôi mà, ngài đừng nói nặng nề thế chứ, sức khỏe của họ có lẽ cũng không có gì trở ngại lắm, ngài xem hay tạm thời không nên bãi miễn chức vụ của hai người này. Theo tôi được biết, năng lực làm việc của hai người này khá tốt.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Ồ, đồng chí Hoàng Tuấn Nghị, anh khẳng định lời anh nói là thật chứ? Anh khẳng định hai người này hiện không nằm trong phòng giám hộ bệnh nặng chứ?

Hoàng Tuấn Nghị thoáng do dự, muốn trả lời ngay nhưng lại không dám, y cảm thấy trong lời này của Liễu Kình Vũ còn có ý khác, y e là có cái bẫy nào đây, y suy nghĩ thận trọng rồi nói:

– Bí thư Liễu, trước tiên tôi cần phải xác minh lại một chút, sau đó mới trả lời ngài được.

Liễu Kình Vũ đáp:

– Được thôi.

Ba phút sau, sau khi xác minh tình hình thực tế của Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy, Hoàng Tuấn Nghị cảm thấy trong chuyện này Liễu Kình Vũ chắc không giăng chiếc bẫy nào, lúc này mới nói:

– Bí thư Liễu, tôi đã xác minh được tình hình thực tế mà tôi đã nói, hai người họ quả thực không nằm trong phòng theo dõi.

Liễu Kình Vũ liền hỏi:

– Có phải từ đầu tới cuối họ không phải nằm trong phòng theo dõi không?

Hoàng Tuấn Nghị gật đầu đáp:

– Đúng vậy, sau khi họ được đưa vào bệnh viện đã nhanh chóng được cấp cứu, bây giờ bác sỹ nói họ vẫn cần phải nghỉ ngơi, nhưng tình trạng sức khỏe của họ không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể quay lại làm việc được.

Liễu Kình Vũ gật đầu, cuối cùng lại một lần nữa xác nhận:

– Đồng chí Hoàng Tuấn Nghị, sau cùng tôi muốn hỏi anh một câu, anh chắc chắn những gì anh vừa nói là thật chứ?

Lúc này, Hoàng Tuấn Nghị thấy ngữ khí của Liễu Kình Vũ, cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, mình rất có thể sẽ bị rơi vào bẫy của Liễu Kình Vũ, nhưng vấn đề là ở chỗ cái bẫy này y không thể phát hiện được, hơn nữa trước đó y đã xác nhận một lần rồi, bây giờ không thể thay đổi được nữa, chỉ có thể nghiến răng mà nói:

– Tôi chắc chắn.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Được rồi, anh đã khẳng định rồi, vậy thì hai đồng chí Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy này tạm thời không cách chức nữa, nhưng Trưởng phòng quản lý đô thị và Trưởng phòng xây dựng sẽ bị cách chức.

Lần này, Hoàng Tuấn Nghị bỗng sững người:

– Bí thư Liễu, sao họ lại bị cách chức?

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Tôi gọi điện thoại cho họ tới bờ sông Thụy Nguyên xử lý chuyện phát sinh tới công việc của họ, hai người họ lại viện cớ không tới, cử cấp dưới của mình tới, đây là không nghe theo chỉ thị của lãnh đạo, cố ý lừa dối lãnh đạo. Hôm nay hai người Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy không tới hiện trường, đồng chí Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân hỏi thăm tình hình của anh ta, họ lại nói cho Tống Hiểu Quân biết hai người này đã nằm trong phòng theo dõi bệnh viện, đây lại là lừa dối lãnh đạo.

Dường như họ không hề có chút trách nhiệm nào, chỉ biết trốn tránh, làm qua loa đại khái cho xong thì sao có thể là một cán bộ tốt. Một cán bộ mà ngay cả lãnh đạo cấp trên cũng dám lừa dối liên tiếp hai lần thì sao có thể là một cán bộ tốt. Tôi thấy hai người họ đã không còn thích hợp làm ở vị trí Trưởng phòng quản lý đô thị và Trưởng phòng xây dựng nữa rồi, trước tiên cách chức đi. Còn việc sắp xếp thế nào thì chờ xem xét, sau khi khảo sát hai người này một chút sẽ đưa ra thảo luận trong cuộc họp thường ủy.

Liễu Kình Vũ nói xong, Hoàng Tuấn Nghị há hốc mồm kinh hãi.

Y không ngờ, mình đã cẩn thận như vậy, thậm chí còn một lần nữa xác nhận với hai người Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy, cũng không ngờ Liễu Kình Vũ lại còn chụp vấn đề này xuống đầu mình. Chuyện này hay rồi, dù mình đã bảo vệ được hai Phó phòng Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy, nhưng hai Trưởng phòng lại gánh hậu quả rồi.

Bây giờ y lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ khó nói, lúc này nếu y nói tiếp, e rằng Liễu Kình Vũ gây chuyện không tốt chụp thẳng xuống đầu mình.

Song Hoàng Tuấn Nghị cũng là một người thông minh, y thấy mình đã không thể ngăn cản được đề nghị này của Liễu Kình Vũ, liền xoay sang hướng khác, trầm giọng nói:

– Bí thư Liễu, ngài xem cách chức của hai Trưởng phòng là việc rất quan trọng, chỉ là hai chúng ta nói e là không có tính quyết định, vấn đề này tôi thấy nên thảo luận trong cuộc họp thường ủy.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Không sao, vấn đề quan trọng như vậy chắc chắn là phải thảo luận trong cuộc họp thường ủy rồi. Nếu không thế này nhé, phiền anh một chút, anh thông báo cho tất cả các Ủy viên thường vụ chạy tới chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ bên bờ sông Thụy Nguyên, chúng ta mở cuộc họp tại hiện trường, tới hiện trường thảo luận chuyện này một chút. Ngoài ra, anh cũng thông báo cho Trưởng phòng quản lý đô thị huyện Hồ Lập Giang, Trưởng phòng xây dựng huyện Tiền Vân Đào, bảo họ cũng tới hiện trường một chuyến. Tốt nhất mọi người có thể tới trong vòng nửa giờ nữa, tôi tin lúc này thị trấn không bị tắc đường đâu.

Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cúp điện thoại.

Trong lòng Hoàng Tuấn Nghị vô cùng buồn bực. Y không ngờ Liễu Kình Vũ lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, trực tiếp đưa vấn đề này tới hiện trường thảo luận, điều này mấy vị Bí thư Huyện ủy trước khi đương chức hầu như chưa từng xảy ra. Dù sao bình thường can thiệp tới vấn đề nhân sự, một lãnh đạo thông minh thực sự, nhất là nhân vật số một Huyện ủy thì việc trước tiên đều kết nối trước với Chủ tịch huyện, Phó bí thư Huyện ủy và Trưởng ban tổ chức. Sau khi bốn người này thống nhất ý kiến mới tiến hành thảo luận thông qua trong cuộc họp thường ủy, thuật ngữ chuyên ngành gọi là kết nối ngầm, hội nghị thông qua.

Bây giờ, Liễu Kình Vũ Bí thư Huyện ủy này lại làm ngược lại, một chút biến động nhân sự cũng phải triệu tập cuộc họp hiện trường, đây quả đúng là chuyện bé xé ra to.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, câu nói này của Liễu Kình Vũ được nói đúng thời cơ thích hợp, khiến cho Hoàng Tuấn Nghị có nỗi khổ khó nói, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng chỉ thị của Liễu Kình Vũ, lập tức thông báo cho các Ủy viên thường vụ khác tới bờ sông Thụy Nguyên tham dự cuộc họp hiện trường.

Khi Liễu Kình Vũ gọi điện thoại cho Hoàng Tuấn Nghị, Tống Hiểu Quân luôn đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ, nghe rất rõ quá trình nói chuyện giữa Liễu Kình Vũ và Hoàng Tuấn Nghị. Lúc này, anh ta càng thêm kính nể Liễu Kình Vũ hơn. Chỉ trong cuộc đối thoại ngắn này, Tống Hiểu Quân cũng đã ý thức được chàng thanh niên Liễu Kình Vũ này không hề đơn giản, chỉ vài ba câu đã có thể giăng bẫy được Hoàng Tuấn Nghị rồi, hơn nữa cái bẫy này còn tầng tầng lớp lớp, sau cùng đã đưa đề nghị nhân sự cỏn con thành cuộc họp hiện trường rồi. E rằng cuộc họp này nếu Liễu Kình Vũ khống chế tốt, Liễu Kình Vũ sẽ nâng cao được uy tín của mình ở huyện Thụy Nguyên.

Anh ta cũng đã nghe nhân viên làm việc ở Văn phòng Huyện ủy báo cáo, nói tin tức hành động động trời của Liễu Kình Vũ và anh ta ở bên phía Hoàng Bảo Trụ đã truyền tới trụ sở Huyện ủy và UBND huyện rồi. Tống Hiểu Quân khá bất mãn về việc này, anh ta biết đằng sau chuyện này chắc chắn có người cố ý trợ giúp, muốn Liễu Kình Vũ và mình cùng mất mặt, nhưng Liễu Kình Vũ lại có thể tìm được cơ hội xoay chuyển tình thế qua cuộc họp hiện trường.

Lúc này, Tống Hiểu Quân không thể không nhìn Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này với cặp mắt khác trước. Nhưng anh ta là một người vô cùng cẩn thận, mặc dù rất thiện cảm với Liễu Kình Vũ, nhưng lại không vội bày tỏ thái độ. Dù sao sau đây Liễu Kình Vũ có thực sự lèo lái được cuộc họp lần này hay không, Liễu Kình Vũ có thực sự trừng trị được Hoàng Bảo Trụ hay không vẫn còn là điều bí ẩn.

Sau khi Liễu Kình Vũ cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bảo Trụ.

Hoàng Bảo Trụ cơ bản không chú ý xem Liễu Kình Vũ đang nói chuyện điện thoại với ai, cũng không nghe xem Liễu Kình Vũ rốt cuộc đang nói những gì. Lúc này, gã vẫn luôn im lặng vui mừng trong chiến thắng. Hôm nay Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy không tới, kế hoạch của Liễu Kình Vũ bị rơi vào vô nghĩa, khiến cho gã cảm thấy niềm vui sướng trong lòng như hiện ra.

Nhưng gã cảm thấy vẫn chưa hả giận.

Cho nên, khi gã thấy Liễu Kình Vũ nhìn về phía mình, gã đầy đắc ý, đầy vẻ khinh thường nhìn Liễu Kình Vũ nói:

– Bí thư Liễu, hôm nay chuồng heo của tôi rốt cuộc anh có dỡ hay không đây? Anh xem, bây giờ đã quá thời gian đã hẹn hôm qua rồi, lính của anh sao không thấy ai đến vậy? Xem ra anh chẳng có chút uy tín nào ở huyện Thụy Nguyên này rồi. Bí thư Huyện ủy như vậy cũng chẳng có tí sức mạnh nào mang theo, mặc kệ anh có dỡ hay không, chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ tôi ở đây, không ai động tới được.

Dương dương đắc ý, Hoàng Bảo Trụ bắt đầu cười nhạo Liễu Kình Vũ. Thằng nhãi này tin rằng một Bí thư Huyện ủy tép riu Liễu Kình Vũ căn bản không thể là đối thủ của Chủ tịch thành phố lớn như chú mình được, chú mình có thể giải quyết hắn bất cứ lúc nào.

Bây giờ, Hoàng Bảo Trụ dường như đã quên hết tất cả, cho nên gã không biết mình là ai.