Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 532




Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy nghe thông điệp cuối cùng của Liễu Kình Vũ, sắc mặt liền biến đổi. 

Trước khi hai người chạy đến hiện trường đã biết đây chắc chắn là chuyện khổ sai, nếu không Trưởng phòng đã đích thân tới rồi. Bây giờ xem ra chuyện tồi tệ này là việc phải liều mạng rồi. 

Thường Giang Vĩ chỉ còn biết nhìn Liễu Kình Vũ với ánh mắt chua xót, sau đó vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi điện thoại. Ngay từ đầu những người này đã nói là phải chuẩn bị tài liệu liên quan tới ven bờ sông Thụy Nguyên, chờ sau khi đi xa Liễu Kình Vũ rồi, những người này mới gọi điện thoại, cuộc điện thoại này gọi cho Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm. Thường Giang Vĩ đã báo cáo chi tiết tình hình xảy ra bên này cho Ngụy Hoành Lâm, đặc biệt là đề cập tới người gây chuyện bên này là Hoàng Bảo Trụ, cuối cùng, hắn liền hỏi:

– Chủ tịch Ngụy, bên này Bí thư Liễu cho chúng tôi nội trong 1 giờ phải đưa ra kết quả phán xét, ngài xem tôi nên làm thế nào? 

Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe xong báo cáo của Thường Giang Vĩ, trong lòng suy tính. Về bối cảnh của Hoàng Bảo Trụ, y hiểu rất rõ, bây giờ Liễu Kình Vũ lại muốn bắt Hoàng Bảo Trụ, ngược lại y vẫn vui vẻ chứng kiến thành quả. Bởi vì thân là Chủ tịch huyện Thụy Nguyên, Ngụy Hoành Lâm cũng có quan niệm thành tích chính trị rất sâu sắc, y hiểu rất rõ nếu Liễu Kình Vũ thực sự có thể trị lý tốt môi trường bên bờ sông Thụy Nguyên, đối với Chủ tịch huyện như y cũng là một thành tích rất lớn. Trước đây y cũng đã từng suy nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng do kiêng kỵ với bối cảnh thân phận của Hoàng Bảo Trụ, y không dám ra tay thực sự với Hoàng Bảo Trụ. Chỉ cần không ra tay với Hoàng Bảo Trụ thì những chỗ khác chắc chắn cũng không thể động tới được, cho nên y chỉ có thể mắt nhắm mắt mở được mà thôi. 

Giờ đây, Liễu Kình Vũ nguyện tiên phong đối phó với Hoàng Bảo Trụ, Ngụy Hoành Lâm tất nhiên tự nguyện, y cười nói:

– Giang Vĩ à, Bí thư Liễu đã chỉ thị cho các anh rồi, vậy các anh nhất định phải khẩn trương đưa ra đáp án trong thời gian ngắn nhất, việc phán xét đối với các anh mà nói chỉ là một văn bản, thực sự phải đi tấn công cũng là lệnh cho người khác đi. Đã có người tình nguyện xung phong lên trước, cớ sao các anh không làm? 

Chính lúc Thường Giang Vĩ gọi điện thoại báo cáo với Ngụy Hoành Lâm, Dương Quang Huy bên này cũng đang báo cáo việc này với Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương. Sau khi Tôn Húc Dương nghe xong, không chút do dự đã đưa ra chỉ thị đầu tiên:

– Cứ theo ý của Bí thư Liễu mà làm. 

Dương Quang Huy còn thoáng chút do dự, liền nói:

– Vậy kết quả phán xét có cần phải làm thêm gì không? 

Tôn Húc Dương nói:

– Cán bộ nhà nước chúng ta cần phải chú ý thực sự cầu thị, tuyệt đối không được qua loa đại khái, càng không được làm giả. 

Dương Quang Huy giờ mới hiểu được ý của Tôn Húc Dương, gật đầu nói:

– Được rồi, Bí thư Tôn, tôi hiểu rồi. 

Cúp điện thoại không lâu, Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy lần lượt tới trước mặt Liễu Kình Vũ. 

Thường Giang Vĩ nói:

– Bí thư Liễu, theo tài liệu liên quan sau khi tôi cho nhân viên đi điều tra bên bờ sông Thụy Nguyên, xác định huyện Thụy Nguyên chúng ta thực sự sớm đã có quy định. Ven bờ sông Thụy Nguyên nghiêm cấm bày quầy bán hàng, nội trong vòng 30m từ bờ sông nghiêm cấm xây dựng bất kỳ công trình xây dựng nào, những chuồng heo này đều thuộc công trình vi phạm. 

Liễu Kình Vũ hỏi:

– Vậy theo quy định liên quan, những công trình vi phạm này nên xử lý thế nào? 

Thường Giang Vĩ cắn chặt răng nói:

– Nên nhanh chóng dỡ bỏ. 

Liễu Kình Vũ nhìn về phía Dương Quang Huy:

– Phó Trưởng phòng Dương, ý kiến của anh thì sao? 

Dương Quang Huy nói:

– Ý kiến của tôi và Phó Trưởng phòng Thường hoàn toàn nhất trí, những chuồng trại này đều thuộc công trình vi phạm, phải dỡ bỏ. 

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Văn kiện chỉnh sửa liên quan khi nào Phòng các anh đưa tới được? 

Thường Giang Vĩ liền đáp:

– Hiện văn kiện này đang được soạn thảo, khoảng chiều nay có thể mang tới. 

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Hiệu suất làm việc của các anh thấp thế sao? Cho các anh thời gian 40’, chuẩn bị ba phần văn kiện, các anh giữ lại một bản, đưa cho Hoàng Bảo Trụ một bản, tôi giữ lại một bản. Nếu trong thời gian quy định văn bản vẫn chưa được đưa tới, các anh sẽ được điều chuyển sang cương vị khác. 

Lần này, hai người lại một lần nữa phải đau đầu. 

Vốn dự tính của họ là ngoài miệng thừa nhận những công trình này thuộc công trình vi phạm, cần phải dỡ bỏ, nhưng không đưa văn bản liên quan chứng minh, như vậy dù Liễu Kình Vũ có muốn dỡ bỏ những nơi này, người đứng sau Hoàng Bảo Trụ khi truy xét trách nhiệm cũng không có cách nào liên lụy tới mình. Dù sao trong chốn quan trường, làm bất kỳ việc gì cũng đều phải chú ý tới bằng chứng. 

Về phần văn kiện Thường Giang Vĩ nói chiều nay đưa tới, đó chẳng qua là hành động đưa đẩy mà thôi, một đẩy hai, hai đẩy ba, ba đẩy năm, cuối cùng thành không có, sự tình sẽ có thể đẩy lên cũng chẳng liên quan gì tới mình. 

Nhưng, Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy không ngờ, vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ quả không dễ gạt chút nào, lại muốn yêu cầu họ đưa văn bản tới hiện trường. Họ chỉ có thể kiên trì gọi điện thoại về Phòng lần nữa, để Phòng đưa văn kiện liên quan tới hiện trường. 

Nửa giờ sau, văn kiên liên quan tới tháo dỡ vi phạm của hai Phòng đều đã được đưa tới. Văn kiện được lập thành ba bản, một bản cho Liễu Kình Vũ, một bản cho Hoàng Bảo Trụ, một bản cho Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy lưu lại. 

Sau khi nhận được văn kiện, Liễu Kình Vũ thản nhiên đứng dậy, hai mắt bốc hỏa nhìn Hoàng Bảo Trụ nói:

– Hoàng Bảo Trụ, chẳng phải anh nói tôi không có bất kỳ bằng chứng nào sao? Bây giờ chứng cứ đã tới rồi, Phòng xây dựng và Phòng quản lý đô thị đều chứng minh những chuồng heo này của anh thuộc công trình vi phạm. Nếu là công trình vi phạm thì phải dỡ bỏ, anh còn điều gì để nói nữa không? 

Lúc này Hoàng Bảo Trụ thực sự bị Liễu Kình Vũ ép tới mức nghẹt thở, gã quả thực không có tính khí, nhưng gã không cam tâm từ bỏ lợi ích của mình lớn như vậy, trong hai mắt gã đầy điên cuồng giống như dân cờ bạc hét lên:

– Liễu Kình Vũ, tao nói cho mày biết, chuồng heo của tao không dễ dỡ bỏ như vậy đâu. Chú tao là Chủ tịch thành phố thành phố Nam Hoa Hoàng Lập Hải, tao xem ai dám dỡ bỏ trại heo của tao, tao sẽ cho hắn phải chết. 

Hoàng Bảo Trụ nói xong, hiện trường bỗng lắng xuống. 

Đại bộ phận dân chúng xung quanh đều biết bối cảnh thân phận của Hoàng Bảo Trụ, cho nên mọi người đều vừa hận vừa sợ gã, không có biện pháp nào với gã, ngay cả các cán bộ lớn nhỏ của huyện Thụy Nguyên và các ban ngành chấp pháp liên quan cũng không muốn chọc vào gã. 

Lúc này, Hoàng Bảo Trụ lại một lần nữa đề cập tới bối cảnh thân phận của gã, quả thực đã thu được hiệu quả rất lớn, vốn những người dân vây quanh đó đã có chút sợ mình bị Hoàng Bảo Trụ ghi hận mà lặng lẽ bỏ chạy, còn có một số người thì trốn ở phía xa. 

Hoàng Bảo Trụ thấy phản ứng của quần chúng xung quanh, mặt đầy cao ngạo. Gã thấy chỉ cần mình nói thân phận của chú mình ra, tất cả mọi người huyện Thụy Nguyên đều sợ chết khiếp, dù sao chú mình không những là Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên, bây giờ còn là Chủ tịch thành phố Nam Hoa, hầu như trên dưới huyện Thụy Nguyên đều là người của chú mình. Ở huyện Thụy Nguyên ai dám động đến mình, cho dù Liễu Kình Vũ là Bí thư huyện ủy, hắn cũng phải xem xét tới chức Bí thư huyện ủy cỏn con của hắn liệu có bị chú mình nổi giận hay không. 

Liễu Kình Vũ nghe Hoàng Bảo Trụ nhắc tới núi dựa của gã là Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải, đương nhiên là sửng sốt rồi. 

Liễu Kình Vũ gia nhập chốn quan trường cũng đã 2 năm rồi, trong thời gian này chức vụ của hắn đã điều động tới vài lần rồi, đã từng chứng kiến nhiều kiểu người, nhưng quả thực vẫn chưa gặp người như Hoàng Bảo Trụ kiêu ngạo lại lăn lộn tới mức bi kịch như vậy. 

Nếu là người bình thường có chút đầu óc, nếu có một người chú Chủ tịch thành phố làm chỗ dựa, tùy tiện điều chỉnh sự nghiệp là phát tài rồi, căn bản không cần giống như Hoàng Bảo Trụ chỉ có thể dựa vào hành vi lỗ mãng và thủ đoạn vi phạm pháp luật mới có thể kiếm được chút tiền bên ngoài. Lúc này hắn không thể không hoài nghi, rốt cuộc tên Hoàng Bảo Trụ này có phải là cháu ruột của Hoàng Lập Hải hay không, theo lý mà nói, nếu Hoàng Bảo Trụ là cháu ruột của Hoàng Lập Hải thì Hoàng Lập Hải chỉ cần tùy tiện chỉ điểm một chút là Hoàng Bảo Trụ có thể kiếm được bộn tiền. 

Nhưng thấy phản ứng của Hoàng Bảo Trụ và quần chúng xung quanh, về cơ bản Liễu Kình Vũ có thể khẳng định tên Hoàng Bảo Trụ này đúng là cháu ruột Hoàng Lập Hải, vậy Hoàng Bảo Trụ lại cố tình lăn lộn tới như vậy, ở đây e là có điều gì cần phải cân nhắc. 

Nhưng điều khiến Liễu Kình Vũ phải cân nhắc không phải Hoàng Bảo Trụ có phải là cháu ruột Hoàng Lập Hải hay không, mà tiếp theo mình nên ứng phó thế nào? Nếu Hoàng Bảo Trụ không thể hiện thân phận, mình vẫn có thể tiếp tục dùng biện pháp mạnh để xử lý, nhưng bây giờ gã lại thể hiện thân phận của mình trước nhiều người như vậy, nếu mình tiếp tục xử lý mạnh, nếu Hoàng Lập Hải biết chuyện, cho dù ông ta không thích đứa cháu này đi, không quan tâm tới sống chết của gã, nhưng vì sỹ diện của mình, e rằng Hoàng Lập Hải cũng không thể bỏ qua được. 

Lúc này Tống Hiểu Quân ghé sát Liễu Kình Vũ nói:

– Bí thư Liễu, Hoàng Bảo Trụ nói đúng đấy, anh ta quả thực là cháu của Chủ tịch thành phố Hoàng, mặc dù bình thường Chủ tịch thành phố Hoàng không thích đứa cháu này, nhưng đôi khi cũng vẫn chiếu cố. Việc dỡ bỏ chuồng heo ngài nên suy tính trước sau, Chủ tịch Hoàng là người rất ưa sỹ diện. 

Câu nói này của Tống Hiểu Quân hoàn toàn là thiện chí. 

Tuy nhiên, sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lời này của Tống Hiểu Quân, trong lòng bỗng có tâm lý ngược lại. 

Trong lòng Liễu Kình Vũ thầm nghĩ: “Mặc kệ Hoàng Lập Hải có ưa sỹ diện hay không, nhưng cháu ông ta ở huyện Thụy Nguyên hỗn xược như vậy, người làm chú này không chút trói buộc mà còn cho người chiếu cố gã nữa. Điều này bản thân cũng đã vi phạm nguyên tắc liên quan rồi. Bí thư huyện ủy vừa mới lên nhậm chức như mình lại muốn làm việc vì người dân, tuyệt đối không thể e ngại bất kỳ thách thức và khó khăn nào. Trong bối cảnh hôm nay, nếu không thể bắt được Hoàng Bảo Trụ, e rằng sau này công trình vi phạm bên ven bờ sông Thụy Nguyên muốn dỡ bỏ toàn bộ cơ bản sẽ không thể nào. Nhất định sẽ gặp phải cục xương khó gặm nhất. 

Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Hoàng Bảo Trụ, trầm giọng nói:

– Hoàng Bảo Trụ, tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ bối cảnh phía sau anh là gì, tôi cũng mặc kệ chú anh là ai, kể cả chú anh là Bí thư tỉnh ủy đi, chỉ cần anh vi phạm ở huyện Thụy Nguyên, tôi cũng xử lý theo luật. Bây giờ tôi cho anh một ngày di chuyển heo trong chuồng heo và thiết bị liên quan, sáng sớm ngày mai Phòng quản lý đô thị huyện và Phòng xây dựng sẽ đưa dụng cụ tới tháo dỡ công trình vi phạm ở đây. Nếu anh không chấp hành theo quy định, mọi hậu quả sẽ do anh gánh chịu. 

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy nói:

– Các đồng chí lập tức trở về tổ chức thiết bị tháo dỡ, đúng 8h30’ sáng mai, mỗi người mang theo một thiết bị di dời và lái xe, ba công nhân tập trung ở đây. 

Nói xong, Liễu Kình Vũ quay người bỏ đi. 

Hoàng Bảo Trụ, Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy đều trợn tròn mắt kinh ngạc.​