Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 497




Suốt cả đêm, Tôn Khởi Mộng đều thống khổ suy nghĩ, cả đêm không ngủ. 

Sáng sớm ngày thứ hai, hơn năm giờ sáng, đã suốt cả đêm tự hỏi Tôn Khởi Mộng từ trên giường ngồi dậy, bật máy tính lên, vào hòm thư điện tử, gửi cho Liễu Kình Vũ một bức thư. Sau đó cô đứng dậy cất bước ra ngoài, thuê xe đi vào núi Kê Quan ở phía nam Đông Giang hơn 30 cây số. Theo một con đường nhỏ uốn lượn, Tôn Khởi Mộng leo đến đỉnh núi. Đứng ở bên bờ vực, nhìn vách núi dưới kia lượn lờ trong sương mù, nhìn thung lũng sâu không tới đáy, trong lòng buồn rười rượi. 

– Đời người vì sao luôn tràn đầy thống khổ và tra tấn. Vì sao mọi việc đều không thuận, cuộc sống như thế còn ý nghĩa gì nữa.

Tôn Khởi Mộng tự nhủ. 

Nói xong, Tôn Khởi Mộng một lần cuối cùng nhìn xuống khe sâu thẳm kia, thả người nhảy xuống. 

… 

Ủy ban Kỷ luật Đông Giang, trong văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. 

Liễu Kình Vũ vừa mới đi làm, điện thoại trên bàn hắn liền vang lên. 

Điện thoại là của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu gọi tới:

– Kình Vũ à, vụ án của Tôn Ngọc Long bên đó có tài kiệu chứng cứ liên quan gì không? 

Liễu Kình Vũ cười khổ nói:

– Chú Hàn, bên cháu một chút tư liệu cũng không có. Tuy rằng cháu hoàn toàn có thể khẳng định, Đông Giang xuất hiện vấn đề hủ bại nghiêm trọng như vậy, có liên quan mật thiết với Tôn Ngọc Long, thậm chí ông ta là người đứng sau điều khiển và thu lợi lớn nhất Đông Giang. Nhưng ngoại trừ hạng mục đầu tư vào metan hydrat thì cháu cũng không tìm thấy các chứng cứ khác. Thực ra những món đầu tư kia ông ta cực kỳ cẩn thận. Trước kia khi giao cho Ngô Lượng Khoan cũng thông qua một trung gian. Ông ta luôn đứng phía sau, làm mọi việc đều rất cẩn thận. 

Hàn Nho Siêu nghe được tin tức này, sắc mặt có vẻ ngưng trọng rất nhiều:

– Như thế xem ra Tôn Ngọc Long này cũng không phải hạng người bình thường. Chúng ta những chiến sỹ trên mặt trận chống tham nhũng không ngờ đối với y lại không có biện pháp gì. Thật là hổ thẹn. Tuy nhiên Kình Vũ à, lần này những hành động chống tham nhũng của cháu nhằm vào Đông Giang và thành phố Liêu Nguyên cũng xem như lập được đại công rồi. Tuy nhiên Bí thư Tăng và chú đều có một nghi vấn chung là vì sao Ngô Lượng Khoan lại cùng tỉnh kí kết thỏa thuận quỹ đầu tư công ích? 

Theo chú được biết, các doanh nghiệp đầu tư nước ngoài và người nước ngoài đại bộ phận đều bỏ ra 1 đồng đầu tư phải thu về 10 đồng lợi. Vì sao Ngô Lượng Khoan phải đem món tiền đầu tư lớn như thế vào quỹ công ích của tỉnh Bạch Vân chúng ta? Hơn nữa số tiền ông ta sử dụng đều là tiền của những cán bộ tham nhũng. Ngô Lượng Khoan rốt cuộc là thân phận gì, hẳn là có chút quan hệ với cháu? 

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:

– Chú Hàn không giấu gì chú. Ngô Lượng Khoan cùng cháu không có vấn đề gì, tuy nhiên Ngô Lượng Khoan là đồ đệ của một người anh em tốt của cha cháu là chú Tôn Quảng Diệu dìu dắt nên. Vài ngày trước khi ông ta và Tôn Quảng Diệu tán gẫu, có nhắc đến Tôn Ngọc Long đầu tư ở đó hơn một tỷ cho bọn họ phụ trách quản lý. Chú Tôn nghe được tin này liền nói cho cháu. Vừa lúc cháu cũng đang tìm cách bố trí thế nào để lấy được món tiền khổng lồ ở thị trấn Hắc Môi. Tuy rằng đã có tập đoàn Tân Nguyên hỗ trợ nhưng chỉ dựa vào tập đoàn Tân Nguyên để lấy được món đầu tư đó, nhất là nếu muốn các phần tử tham nhũng cam tâm tình nguyện không hoài nghi đem số tiền đầu tư vào hạng mục metan hydrat này, cũng vô cùng khó khăn. 

Lúc ấy cháu vẫn rất đau đầu, khi cháu nghe thấy thông tin này thì mắt sáng lên, lập tức thông qua chú Tôn tìm ra Ngô Lượng Khoan. Sau khi cùng ông ta tiến hành nói chuyện, thuyết phục ông ta đến tỉnh Bạch Vân chúng ta, vì quê hương và nhân dân mà cống hiến. Tuy rằng Tôn Ngọc Long và Ngô Lượng Khoan là bạn học cũ, nhưng trong lòng ông ta đối với những hành vi tham nhũng của Tôn Ngọc Long vô cùng khinh bỉ. Cho nên lần này ông ta mới đến Đông Giang. 

Nghe được lời nói này của Liễu Kình Vũ, trong lòng Hàn Nho Siêu cảm khái không thôi, đối với Liễu Kình Vũ càng ngày càng tán thưởng. 

Lúc này, Liễu Kình Vũ cười khổ nói:

– Chú Hàn, trong lần hành động này, điều duy nhất tiếc nuối là Ngô Lượng Khoan vì phòng ngừa Tôn Ngọc Long và Lý Vạn Quân hoài nghi ông ta mà trên người không mang theo bất cứ thiết bị nghe trộm nào, để tránh nếu chẳng may lộ ra một chút sơ hở nào sẽ thất bại trong gang tấc. Tuy nhiên theo Ngô Lượng Khoan thuật lại có thể xác định, Lý Vạn Quân rất có thể là một điểm nút quan trọng trong tập đoàn lợi ích khổng lồ tồn tại ở thị trấn Hắc Môi và Đông Giang. Nhưng Lý Vạn Quân lão già này so với Tôn Ngọc Long thì muôn phần giảo hoạt, ông ta không hề có chút sơ hở nào. 

Hàn Nho Siêu mỉm cười

– Kình Vũ à, bên Lý Vạn Quân cháu không cần quan tâm, ác giả ác báo, sớm muộn cũng có người trừng phạt ông ta. Không phải là không báo ứng, chỉ là chưa tới lúc đó. Đấu tranh đến cấp bậc của ông ta, không phải là việc cháu có thể xử lý công bằng được. Thật ra bên phía Tôn Ngọc Long, cháu nghĩ thêm nhiều biện pháp đi, ngày ngày thấy gã đại tham quan này trước mắt chú lúc ẩn lúc hiện, trong lòng chú đều cảm thấy rất phiền phức. Nếu không thể kịp thời khởi tố y, chú đoán chừng bên Lý Vạn Quân sẽ làm một động tác là điều y tới vị trí khác tiếp tục làm quan thì lúc ấy tên này đã vượt qua hoạn nạn rồi. 

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ cầm lấy chén nước uống một ngụm, mở máy tính lên. 

Máy tính vừa mở liền nghe được tiếng báo. Hắn định thần lại, thì ra là có một email trong hòm thư điện tử. 

Liễu Kình Vũ mở email ra, nhìn đến tiêu đề thì ngẩn người ra. Tiêu đề chính là: “Chứng cứ Tôn Ngọc Long ăn hối lộ trái pháp luật” 

Nội dung thư là một văn bản đính kèm, Liễu Kình Vũ download file đó rồi mở ra xem, lập tức ngây ra. 

Chỉ thấy trong đó ghi chép rất nhiều tài liệu chứng cứ Tôn Ngọc Long ăn hối lộ trái pháp luật. Trong các tài liệu này bao gồm ảnh chụp Tôn Ngọc Lọng tự mình ghi chép mỗi lần ăn hối lộ. Trên mỗi tấm ảnh có thể thấy rõ ràng thời gian, địa điểm, người đút lót, đồng thời trong ghi chép còn có Tôn Ngọc Long sử dụng tên giả và hộ khẩu giả để mở tài khoản và thẻ ngân hàng vv…Điều khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy hứng thú nhất chính là trong file ghi rõ địa chỉ một biệt thự bí mật của Tôn Ngọc Long, trong file còn chỉ ra tất cả tài sản, tiền mặt, tranh chữ, đồ cổ y tham ô được đều lưu giữ ở trong biệt thự bí mật. Đây là một biệt thự ở thành phố cấp 3 cách Đông Giang khoảng 200km. 

Khi Liễu Kình Vũ đọc đến cuối, phát hiện danh tính người tố cáo – Tôn Khởi Mộng. 

Liễu Kình Vũ lúc ấy liền mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. 

Hắn thật không ngờ, email tố cáo đáng giá nghìn vàng này là do con gái của Tôn Ngọc Long – Tôn Khởi Mộng đích thân gửi cho mình. 

Liễu Kình Vũ vì tình huống quyết định này lập tức gọi điện thoại cho Tôn Khởi Mộng nhằm tìm hiểu sự tình. Nhưng mà hắn phát hiện Tôn Khởi Mộng đã tắt điện thoại. Liễu Kình Vũ quyết định lập tức gửi email này cho Hàn Nho Siêu, để xác minh lại nội dung trong email tố cáo này trước. 

Hàn Nho Siêu giờ phút này đang buồn sầu phát giận thì nhận được email của Liễu Kình Vũ. Ông ta nhìn kỹ lập tức như nhặt được báu vật, lập tức phái lực lượng nòng cốt tinh nhuệ của Sở Công an tỉnh Bạch Vân, dưới sự chỉ huy của Đằng Kiến Hoa bí mật đi đến khu biệt thự trong email để điều tra. 

Sáu tiếng sau, Đằng Kiến Hoa tràn đầy hưng phấn gọi điện cho Hàn Nho Siêu:

– Bí thư Hàn, tất cả đều điều tra ra rồi. Trong biệt thự này, Tôn Ngọc Long cất giữ đồ cổ, tranh chữ giá trị lên đến hơn 200 triệu tệ, tiền mặt hơn 50 triệu tệ, hơn 8 triệu đôla Mỹ, 52 bộ giấy chứng nhận bất động sản, hộ khẩu giả và chứng minh thư giả 16 bản, hộ chiếu giả 16 bản. Những bất động sản này đa phần đều phân bố trong những thành phố lớn, trị giá hơn 400 triệu nhân dân tệ. 

Hàn Nho Siêu sau khi nghe xong chấn động:

-Lão Đằng, cậu khẳng định người sở hữu căn biệt thự đó là Tôn Ngọc Long sao? 

Đằng Kiến Hoa nói:

– Chủ nhiệm Hàn, tôi khẳng định, bởi vì tên trên hộ khẩu, hộ chiếu, không giống nhau, số chứng minh thư cũng không giống nhưng ảnh chụp trên đó thì chính là ảnh của Tôn Ngọc Long. 

Hàn Nho Siêu lập tức phấn chấn lên, lớn tiếng nói:

– Tốt lắm, lão Đằng. Cậu làm tốt lắm, tôi lập tức sai người đi bắt giam Tôn Ngọc Long. 

Sau đó, Hàn Nho Siêu lập tức gọi cho cán bộ Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đang ở Đông Giang điều tra, sai bọn họ lập tức đến nhà Tôn Ngọc Long, đem y đi khởi tố. 

Khi cán bộ của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đến nhà Tôn Ngọc Long thì y đang ngồi trên ghế salon xem tivi. 

Lúc này Tôn Ngọc Long đang đợi kết quả việc con gái Tôn Khởi Mộng đi cầu xin Liễu Kình Vũ. Hà hiểu Lâm cũng cùng y giải quyết xong thủ tục ly hôn, cũng rời khỏi nhà rồi. Trong nhà lúc này chỉ còn mình y. 

Tôn Ngọc Long cảm giác hết sức cô độc, chỉ có thể xem tivi giải sầu. Trong lòng y cũng suy nghĩ kĩ càng rồi, đợi chuyện này qua, lúc đó Lý Vạn Quân nhất định sẽ sắp xếp cho y một chức vụ mới. Đến lúc đó y nhất định sẽ tìm một người trẻ tuổi, xinh đẹp làm vợ rồi sinh cho y một đứa con trai. 

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên. 

Tôn Ngọc Long đi ra mở cửa liền thấy Chủ nhiệm Phòng giám sát của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh – Đỗ Hồng Minh và vài cán bộ trong Ủy ban Kỷ luật Tỉnh. 

Đỗ Hồng Minh đi đến chính giữa căn phòng, hướng về phía Tôn Ngọc Long lấy ra chứng nhận của bản thân, sau đó lấy ra một văn kiện khởi tố để trước mặt Tôn Ngọc Long, trầm giọng nói:

– Tôn Ngọc Long, bây giờ ông chính thức bị khởi tố, hãy ký tên lên đây đi. 

Tôn Ngọc Long sau khi xem xong văn kiện lập tức chấn động, nhưng y nhanh chóng trấn tĩnh lại. Bởi vì y tin rằng, với thủ đoạn bí mật của mình, Ủy ban kỷ luật sẽ không có khả năng nắm được bất cứ điều gì. Y liền ném văn kiện đó về phía Đỗ Hồng Minh, nói dõng dạc:

– Chủ nhiệm Đỗ, có phải các vị nhầm rồi không, Tôn Ngọc Long tôi tuy rằng có trách nhiệm trong việc để có những thành phần hủ bại ở Đông Giang nhưng không đủ điều kiện để khởi tố tôi đâu. 

Đỗ Hồng Minh lạnh lùng nói:

– Tôn Ngọc Long, ông không nên ở đây nói xằng bậy nữa, việc của ông làm đã bại lộ rồi. Ủy ban Kỷ luật chúng tôi có trong tay đầy đủ chứng cứ về việc ông tham ô, nhận hối lộ, nguồn gốc tài sản bất minh và những hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng khác. Ông bị khởi tố không oan uổng đâu, lập tức ký tên rồi đi theo chúng tôi. 

Tôn Ngọc Long trong lòng lại cả kinh, tức giận nói:

– Không thể nào, tôi làm sao có thể làm ra những chuyện như thế này, đây là oan uổng cho tôi rồi.​