Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 493: Lưới trời lồng lộng




Vu Khánh Sinh tiếp nhận lời khai, chỉ có điều tùy tiện liếc qua mấy lượt, lập tức trợn mắt há hốc mồm.



Trong lời khai ghi chép tỉ mỉ Vương què dưới sự sai khiến của Vu Khánh Sinh, đã nhiều lần tham dự đánh đập người dân Thị trấn Hắc Môi để cướp đoạt mỏ than của đối phương, thậm chí còn đánh chết người. Tất cả sự việc đều được ghi chép lại vô cùng tỉ mỉ, bao gồm số tiền mỗi lần giao dịch đều viết ra rất rành mạch.



Sau khi xem xong, trong lòng Vu Khánh Sinh rất hận Vương què, nhưng vẻ mặt y vẫn kiên định như cũ nói:



– Phó chủ nhiệm Đằng, tôi cho rằng phần lời khai này hoàn toàn là ngụy tạo, tất cả sự việc trên này ghi lại đều là giả dối.



Xem ra anh bạn này còn muốn tiếp tục ngoan cố chống lại đến phút cuối.



Đằng Kiến Hoa lạnh lùng nhìn y một cái, trong túi xách tay mang theo của mình lấy ra một xấp tài liệu, từ trong đó lấy ra một phần hồ sơ ném cho Vu Khánh Sinh nói:



– Nếu phần kia anh cho rằng là giả, vậy anh xem phần này có phải là thật không.



Vu Khánh Sinh cầm phần hồ sơ của Đằng Kiến Hoa, sau khi quét thêm vài cái, tim đập của y lập tức tăng tốc đập mạnh lên. Bởi vì sự việc mà tập hồ sơ này ghi chép còn tỉ mỉ hơn so với phần của Vương què, còn rõ ràng hơn, số liệu còn nhiều hơn, có thể nói bằng chứng đã có sẵn hết, không thể chối cãi được nữa.



Đến lúc này, Vu Khánh Sinh chỉ biết liều một phen thôi, lớn tiếng nói:



– Phó chủ nhiệm Đằng, đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại vu khống tôi, tôi bị oan uổng đấy.



Đằng Kiến Hoa lạnh giọng nói:



– Oan uổng? Trước khi các tham quan bị khởi tố đều hô những lời này, anh không cảm thấy mệt à?



Nói tới đây, âm thanh của Đằng Kiến Hoa đề cao hơn, lớn tiếng nói:



– Các vị, bây giờ tôi tuyên bố một việc, đồng chí Vu Khánh Sinh vì có hành vi nghiêm trọng vi phạm kỷ luật, bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh thi hành khởi tố, hi vọng đồng chí Vu Khánh Sinh tường thuật báo cáo rõ ràng lại sự việc trong thời gian và địa điểm quy định.



Theo sau, lập tức có nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đi tới, lấy ra văn kiện khởi tố đưa cho Vu Khánh Sinh ký tên đồng ý.



Lần này, tất cả mọi người trong phòng họp đều trợn tròn mắt, nhất là Tôn Ngọc Long, y thật không ngờ, chỉ bởi vì mấy câu tranh cãi giữa Liễu Kình Vũ và Vu Khánh Sinh, Đằng Kiến Hoa lại muốn khởi tố Vu Khánh Sinh. Lúc này, y không thể không mở miệng, lập tức vô cùng oán giận nói:



– Phó chủ nhiệm Đằng, ngài đây là ý gì, đồng chí Vu Khánh Sinh là một trụ cột của thị xã Đông Giang chúng tôi, nếu ông ta có vấn đề, trước tiên có phải là ngài nên báo cho Thị xã Đông Giang chúng tôi biết trước hay không.



Đằng Kiến Hoa thản nhiên cười:



– Đồng chí Tôn Ngọc Long, không nên gấp gáp, chuyện này vì liên lụy khá lớn, không chỉ là Thị xã Đông Giang của các ông, mà ngay cả bên Thành phố Liêu Nguyên đều không biết được hôm nay người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi áp dụng hành động này. Hơn nữa, hôm nay các đồng chí bị khởi tố cũng không chỉ có mình Vu Khánh Sinh, nếu phải thông báo, e rằng hành động hôm nay của chúng tôi sẽ bị thất bại.



Nói tới đây, Đằng Kiến Hoa mặt mày xám xịt nói:



– Các đồng chí Thị xã Đông Giang, vốn là Ủy ban Kỷ luật chúng tôi tính sau khi học tập xong văn kiện của Tỉnh ủy mới áp dụng hành động này, chỉ có điều không ngờ giữa đồng chí Liễu Kình Vũ và đồng chí Vu Khánh Sinh đã xảy ra xung đột khá sâu sắc, hơn nữa còn là xung đột sinh tử, như vậy, hôm nay hành động của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi cũng phải triển khai trước thôi. Sau đây, tôi sẽ đọc tên của vài người, chờ sau khi tôi đọc xong, nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi sẽ đến trước mặt người đó, đem hồ sơ khởi tố mời người đó ký tên đồng ý, sau đó theo nhân viên công tác của chúng tôi bước ra ngoài.



Đằng Kiến Hoa nói xong, toàn bộ trong phòng họp lặng lẽ không có tiếng động, sắc mặt tất cả các ủy viên thường vụ đều thay đổi, có rất nhiều người chân bắt đầu run lên.



Phải biết rằng, Đằng Kiến Hoa nói người bị khởi tố không phải là một hai người, mà là nhiều người, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Từ trước đến giờ Thị xã Đông Giang chưa từng có xuất hiện bất cứ vấn đề gì, tại sao đột nhiên có nhiều người bị khởi tố như vậy, sao Lý Vạn Quân không hề có chỉ thị gì hết vậy.



Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người suy nghĩ nặng nề, sợ hãi bất an, ánh mắt toàn bộ đều tập trung vào người của Đằng Kiến Hoa, ai cũng không hy vọng tên của mình được đọc ra trong miệng của Đằng Kiến Hoa.



Giờ phút này, bọn người có quan hệ mật thiết với Tôn Ngọc Long là Phó Chủ tịch thường trực Quản Nhữ Bình, Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ, Trưởng ban Tổ chức Liêu Kính Đông, ba người đang rất khẩn trương đấy, bởi vì bọn họ đã từ từ phát hiện, phái của Tôn Ngọc Long dường như trước sau đều gặp bất trắc.



Nhưng mà, thế gian này kỳ quái lắm, anh càng lo lắng việc gì, sự việc này sẽ càng dễ xảy ra.



Đằng Kiến Hoa trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, cầm lấy hồ sơ nhìn từ trước đến sau, nhưng không gấp rút nói chuyện, mà ánh mắt chỉ từng lượt nhìn qua từng khuôn mặt của các Ủy viên thường vụ ở hiện trường, không nhanh không chậm đang giày vò lấy tinh thần mọi người.



Ước chừng hai phút trôi qua, lúc này Đằng Kiến Hoa mới trầm mặt nói:



– Quản Nhữ Bình, Ngô Hoàn Vũ, Liêu Kính Đông, ba người các anh bị khởi tố rồi.



Đằng Kiến Hoa nói xong, sắc mặt ba người gần như tất cả đều trắng bệch.




Nhất là Liêu Kính Đông, công việc Trưởng ban Tổ chức trước kia của y đang làm tương đối dễ chịu thoải mái đấy, y rất luyến tiếc vị trí này, nghe được Đằng Kiến Hoa đọc đến tên của mình, y trực tiếp liền nhảy dựng lên:



– Phó chủ nhiệm Đằng, tôi không phục, tôi không phục, tôi chưa từng làm chuyện gì phạm pháp loạn kỷ cương, tại sao phải khởi tố tôi, tôi bị oan uổng đấy.



Đằng Kiến Hoa lạnh lùng liếc nhìn Liêu Kính Đông một cái:



– Đồng chí Liêu Kính Đông, tôi vừa rồi cũng đã nói rồi, hễ là tham quan trước khi bị khởi tố đa số đều nói mình oan uổng. Thật không ngờ, đã đến lúc này, ông vẫn ngoan cố nghĩ cách chống lại, ông tự mình xem đi, những thứ này không phải là hành vi của ông sao?



Nói xong, Đằng Kiến Hoa ném trước mặt Liêu Kính Đông một phần hồ sơ, theo sau lạnh lùng nói:



– Liêu Kính Đông, ông cho là ông mua quan bán chức, giao dịch quyền tiền, ăn hối lộ trái pháp luật, chuyện này không có ai biết? Tôi cho ông biết, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Người đang làm, trời cũng đang nhìn, cho rằng có người bảo hộ các ông là có thể kê cao gối ngủ vô tư à? Pháp luật là công bình đấy, bất luận hành vi gì, miễn là làm trái pháp luật, cuối cùng đều sẽ bị trừng trị thôi.



Liêu Kính Đông cầm lấy hồ sơ nhìn kỹ một chút, lúc ấy hoàn toàn trợn tròn mắ. Bởi vì trên hồ sơ, các hành vi sa dọa hủ bại của y được ghi chép rất rành mạch, thậm chí còn chụp lại nhiều tấm ảnh.



Bàn tay Liêu Kính Đông lập tức run rẩy lên, lật từng tờ từng tờ.



Từ đầu lật đến cuối, y phát hiện bản ghi chép không có cái gì là không đúng sự thật.



Lúc này, một nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật đến trước mặt Liêu Kính Đông, đem hồ sơ khởi tố và bút đặt xuống, vẻ mặt Liêu Kính Đông chua xót vừa ký tên của mình và in dấu vân tay lên.




Vài người khác thấy vậy, cũng không dám giãy dụa nữa, bọn họ biết rằng, khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh ra tay, đến bây giờ bên TP Liêu Nguyên vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào, điều này đã nói rõ, chỉ sợ chuyện hôm nay bên TP Liêu Nguyên chưa chắc gì biết trước được, cho nên, mọi người chỉ có thể chịu tội thôi.



Nhìn thấy đã có bốn người bị khởi tố, tất cả mọi người ở hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Tôn Ngọc Long, y vô cùng may mắn, việc làm của y hết sức cẩn thận, bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng nắm lấy nhược điểm của y.



Nhưng mà, vừa lúc đó, Đằng Kiến Hoa lại cầm lên hai phần hồ sơ, trầm giọng nói:



– Phó bí thư Thị ủy Cảnh Lập Sinh, Trưởng ban tuyên giáo Từ Kiến võ, hai người các ông cũng bị khởi tố. Mời hai người hãy phối hợp thật tốt với nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi.



Sau khi Cảnh Lập Sinh và Từ Kiến Võ nghe xong, lập tức sợ ngây người.



Vì bọn họ vốn nghĩ rằng hôm nay đối tượng bị Ủy ban Kỷ luật khởi tố hẳn tất cả đều là người của Tôn Ngọc Long kia, tuyệt đối thật không ngờ, bên mình thuộc người của Đường Thiệu Cương cũng bị khởi tố, hai người hoàn toàn buồn bực rồi.



Nhưng vì đã có vết xe đổ phía trước, cho nên hai người cũng không có nói lời vô nghĩa, trực tiếp ký tên đồng ý vào hồ sơ khởi tố, sau đó theo nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đi ra ngoài.



Giờ phút này, tâm trạng nặng nề, phức tạp nhất chính là Tôn Ngọc Long rồi. Số người bị khởi tố của Thị xã Đông Giang nhiều như vậy, mặt mũi Bí thư Thị ủy của y bị mất hết rồi, y đã ý thức được, chỉ sợ rằng chức vụ Bí thư Thị ủy Thị xã Đông Giang này sẽ làm không được bao lâu nữa, nếu làm không tốt chắc chắn sẽ bị chuyển đi khỏi Thị xã Đông Giang đấy. Bây giờ y lo lắng nhất là, một khi mình bị chuyển đi khỏi Thị xã Đông Giang, số tiền khổng lồ mình đầu tư vào dự án metan hydrat tại Thị xã Đông Giang này, sau này không biết có thu được lợi nhuận không. Nếu tân Bí thư Thị ủy hoặc những người khác ghen tị khi thấy lợi nhuận lớn như vậy, chắc chắn sẽ đá mình ra khỏi bàn cờ này.



Ngay tại lúc Tôn Ngọc Long cho là mình sẽ không có vấn đề gì xảy ra hết, khi đang bắt đầu tự hỏi các lợi ích về sau, ánh mắt của Đằng Kiến Hoa dừng trên mặt của Tôn Ngọc Long, sắc mặt bình tĩnh nói:



– Đồng chí Tôn Ngọc Long, hiện tại tôi thông báo ông một việc, xét thấy Thị xã Đông Giang đã xảy ra vấn đề hủ bại nghiêm trọng như vậy, nên bắt đầu từ bây giờ, chức vụ Bí thư Thị ủy Thị xã Đông Giang của ông sẽ tạm thời đình chỉ, bản thân ông không được rời khỏi Thị xã Đông Giang, một khi ông muốn rời khỏi Thị xã Đông Giang, nhất định phải xin phép qua tổ chức, và sau khi được sự phê duyệt của tổ chức mới có thể khởi hành.



Nói tới đây, Đằng Kiến Hoa lại nhìn nói với Đường Thiệu Cương:



– Đồng chí Đường Thiệu Cương, bắt đầu từ bây giờ, ông tạm thời thay thế chức vụ Bí thư Thị ủy này, chủ trì toàn bộ công việc của Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Đông Giang, chờ đến khi Tỉnh ủy và Thành ủy TP Liêu Nguyên có thêm chỉ thị mới.



Đường Thiệu Cương vẻ mặt nghiêm túc gật đầu. Tại giờ phút này, khi các ủy viên thường vụ trong phòng họp nhìn về phía Đường Thiệu Cương, đột nhiên phát hiện, khí thế của Đường Thiệu Cương vô cùng lớn mạnh, so với Tôn Ngọc Long chỉ mạnh không yếu.



Lúc này, vừa mới bị dẫn tới cửa, Liêu Kính Đông nghe được Tôn Ngọc Long bị hạn chế đi lại, Đường Thiệu Cương lại được tạm thời thay thế chức vụ Bí thư Thị ủy, y lập tức tức giận xoay đầu lại, hướng về phía Đằng Kiến Hoa la lớn:



– Phó chủ nhiệm Đằng, tôi muốn tố cáo Đường Thiệu Cương với ngài. Ông ta chính xác mới là một tham quan lớn, vì sao Ủy ban Kỷ luật tỉnh các vị không bắt ông ta, ngược lại cho ông ta thay thế chức vụ Bí thư Thị ủy, số tiền ông ta tham ô chắc chắn nhiều hơn so với chúng tôi.



Đằng Kiến Hoa không nói gì, mà là nói với Đường Thiệu Cương:



– Đồng chí Đường Thiệu Cương, ông giải thích cho anh ta nghe đi.



Đường Thiệu Cương tràn đầy khinh thường liếc nhìn Liêu Kính Đông một cái nói:



– Đồng chí Liêu Kính Đông, tôi nghĩ không chỉ có ông là có nghi vấn này, Tôn Ngọc Long và rất nhiều đồng chí đều có nghi vấn này, như vậy bây giờ tôi có thể nói cho mọi người nghe đây. Tôi Đường Thiệu Cương chỉ là một con cờ của Tỉnh ủy mà thôi, lúc trước tôi được thả xuống Thị xã Đông Giang này, đúng là lúc Thị xã Đông Giang đang có thế lực hủ bại dữ dội nhất. Thời điểm điên rồ nhất, tài nguyên mỏ than Thị trấn Hắc Môi lớn như vậy, không ngờ hàng năm chỉ nộp lên trên thu nhập tài chính một triệu đồng, phần tử bại hoại các người thật sự nghĩ rằng lãnh đạo Tỉnh ủy là người ngu đến nỗi không biết gì cả sao? Tôi nói cho các người biết, đối với chuyện này Tỉnh ủy đã sớm bất mãn đến tận xương tuỷ rồi.