Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 477: Tổn hại




Ngô Lượng Khoan cười ha hả, nói:



– Bí thư Lý, thật ra chỉ cần có sự ủng hộ của anh và Tôn Ngọc Long, chúng ta muốn đạt được lợi ích lớn nhất rất đơn giản. Đó chính là trước tiên cần nghĩ cách bán khu đất mà tập đoàn Tân Nguyên đã khảo sát, tất cả vùng đất lân cận trong phạm vi 5km tính từ điểm khảo sát cho ba đầu sỏ về ngành năng lượng của châu Âu, Mỹ, Nhật với giá cao, đồng thời nhah chóng ký hiệp định chuyển nhượng đầu tư với họ, khiến họ phải cam kết sẽ bỏ một món tiền khổng lồ vào mảnh đất đó, xây dựng khu công nghiệp cao. Sau khi ký hiệp định, chúng ta sẽ cùng với họ bí mật bổ sung hiệp định. Chúng ta phải có được 30% cổ phần ở khu đất đó, 70% còn lại họ sẽ dựa vào tỉ lệ đầu tư mà phân chia. Hơn nữa, chúng ta phải nhanh chóng yêu cầu họ chuyển khoản thanh toán đến thành phố Liêu Nguyên.



Nếu như vậy, chúng ta có thể tạo thành việc đã rồi. Một khi ba nhà đầu sỏ về ngành năng lượng có được mảnh đất này rồi, về sau dù dự án metan hydrat này có do doanh nghiệp nào triển khai thì chúng ta cũng có được sự đảm bảo lợi ích ổn định nhất. Hơn nữa, chúng ta còn phải ký hiệp định bảo mật với họ, bất cứ lúc nào, họ đều phải giữ bí mật về thân phận của chúng ta, đảm bảo thân phận của chúng ta sẽ không thể bị tiết lộ ra ngoài. Ngoài ra, khi họ trao đổi khai thác, phát triển dự án này với các nhà đầu tư khác cũng đều phải bảo đảm lợi ích ổn định của chúng ta.



Nghe ý kiến mà Ngô Lượng Khoan đưa ra, trong lòng Lý Vạn Quân và Tôn Ngọc Long thấy không yên. Mặc dù Lý Vạn Quân vẫn mơ hồ cảm thấy trong đề nghị này của Ngô Lượng Khoan vẫn còn tồn tại những chỗ mạo hiểm, nhưng lại không thể không thừa nhận, đây đúng là sự bảo đảm ổn thỏa nhất rằng ở bất cứ tình huống nào, họ đều có thể đảm bảo được lợi ích của mình. Bởi vì họ đã gắn lợi ích của mình với lợi ích của ba doanh nghiệp đầu sỏ trong ngành năng lượng của châu Âu, Mỹ, Nhật. Bất kể như thế nào, ba doanh nghiệp này đều phải bảo đảm lợi ích của phía Lý Vạn Quân đầu tiên rồi cuối cùng mới bảo đảm lợi ích của bản thân. Hơn nữa, không có sự ủng hộ của phía Lý Vạn Quân, họ không thể có được quyền khai thác mảnh đất này được, mà rất có thể quyền nắm giữ chủ đạo sẽ rơi vào tay tập đoàn Tân Nguyên.



Về phần rốt cuộc quyền chủ đạo do ai nắm giữ là có lợi với tỉnh Bạch Vân, thậm chí toàn quốc gia, rốt cuộc việc ba đầu sỏ trong ngành năng lượng nắm giữ mảnh đất giàu năng lượng trong tay có đe dọa đến an toàn năng lượng của đất nước hay không, những điều này hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của Tôn Ngọc Long và Lý Vạn Quân. Đối với họ, lợi ích cao hơn tất cả. Đứng trước lợi ích, họ có thể quên đi nguồn gốc của mình, họ có thể bán tất cả những thứ có thể bán, bao gồm cả lương tâm, đạo đức, tổ tông…



– Được rồi, làm theo ý kiến của anh Ngô đi, nhưng việc này cần phải do hai người đến nói chuyện với những đầu sỏ ngành năng lượng đó. Bởi vì thân phận của tôi đặc thù, không thích hợp, nhưng lợi ích của tôi nhất định phải được đảm bảo.



Lý Vạn Quân bình thản nói.



Ngô Lượng Khoan cười:



– Bí thư Lý, về điểm này thì anh có thể yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể đàm phán về chuyện 30% cổ phần thì tôi có thể đảm bảo, chỉ cần anh có thể bảo đảm vốn đầu tư thỏa đáng, anh sẽ nhận được cổ phần tương đương với nó.



Lý Vạn Quân nhướn mày:



– Tôi còn cần phải đầu tư sao?



Đối với ông ta mà nói, bất luận ông ta kinh doanh cái gì thì đều dựa trên cơ sở không cần đến tiền bạc, vì trong tay ông ta có quyền lực.



Ngô Lượng Khoan cười:



– Bí thư Lý, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Bình thường mà nói, dựa vào thân phận của anh, quyền lực của anh đủ khả năng đại diện, anh có thể đạt được cổ phần, nhưng số cổ phần này không thể vượt qua 1% trong 30% cổ phần của chúng ta. Bởi vì, theo tính toán của tôi, nếu dự án này muốn hoạt động bình thường thì số vốn của nó phải xấp xỉ 300 tỉ. Chúng ta muốn có 30% cổ phần, ít nhất cũng cần 90 tỉ, thậm chí là nhiều hơn nữa. Vì vậy, 1% của 30% cổ phần đó cũng là 900 triệu. Anh cho rằng quyền lực trong tay anh có thể mang về quá 900 triệu không?



Hơn nữa, tôi có thể nói rõ ràng với anh, nếu thật sự định giá 900 triệu, tôi vẫn phải đệ trình lên Tập đoàn, bởi vì thẩm quyền của tôi chỉ là 600 triệu, vượt quá 600 triệu thì sẽ không nằm trong thẩm quyền của tôi nữa. Mà một khi tôi đệ trình xin Tổng bộ thì thân phận của anh ở trên sẽ bị phơi bày, tôi không dám cam đoan là Tổng bộ có phê chuẩn không. Bởi bì anh cũng biết rồi, ông chủ của tôi là nhà tư bản, ông ta làm việc gì cũng cần phải suy tính đến lợi ích.




Lý Vạn Quân vừa nghe xong thì thoáng trầm tư, nói:



– Như vậy đi, tôi sẽ dùng một chút quan hệ, gom góp khoảng 50 tỉ, nhưng tôi nhất định phải có được 15% trong số 30% cổ phần của chúng ta.



Ngô Lượng Khoan vừa cười vừa lắc đầu:



– Rất xin lỗi, Bí thư Lý, 50 tỉ thì nhiều nhất anh chỉ có được 12% cổ phần, vì để bảo đảm có thể đàm phán với ba đầu sỏ về năng lượng lấy quyền chủ động, tập đoàn chúng tôi sẽ phải thêm vào đó 6 tỉ USD, tức là tổng vốn đầu tư của chúng tôi sẽ là 11 tỉ, đổi sang nhân dân tệ thì ít nhất cũng đạt 66 tỉ, cộng với vốn của một số người bạn của tôi cũng được vài tỉ nữa. Vì vậy, cổ phần của anh trong số 30% của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ được 40%. Đó là giới hạn của tôi, vì trong đó còn phải thành thạo các kỹ năng vận dụng tài chính. Số kỹ năng này cũng không kém quyền lực của anh là bao đâu.



Lý Vạn Quân nhíu mày, ông ta không thể ngờ rằng, bản thân đường đường là Bí thư thành ủy, không ngờ đối phương chỉ cho mình 40% cổ phần.



Lúc này, Ngô Lượng Khoan nói:



– Bí thư Lý, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh đừng quá tham lam, vì một khi chúng ta đàm phán thành công với ba nhà đầu sỏ kia, điều đó cũng có nghĩa là sau ba hoặc năm năm, 50 tỉ mà anh gom góp được ít nhất cũng lời gấp 10 lần trở lên, hay có thể nói, sau ba đến năm năm, 50 tỉ mà anh gom góp được sẽ biến thành 500 tỉ, thậm chí còn nhiều hơn. Hơn nữa, một lần nữa tôi nói thật với anh, lúc này tôi vẫn chưa thể đảm bảo tôi có thể đàm phán với họ để lấy được 30% cổ phần hay không, vì tâm địa đen tối của họ toàn bộ thế giới đều biết rõ rồi.




Nghe Ngô Lượng Khoan nói vậy, Lý Vạn Quân cuối cùng cũng gật đầu nói:



– Được rồi, vậy thì cứ tính theo tỉ lệ đó đi.



Ngô Lượng Khoan gật đầu, lấy từ trong túi xách ra một bản hợp đồng nói:



– Bí thư Lý, đây là mẫu hợp đồng giữa ba chúng ta, anh xem qua đi, đợi khi có vốn, chúng ta sẽ ký hợp đồng cụ thể.



Lý Vạn Quân cầm hợp đồng, cẩn thận nghiên cứu một lúc rồi nói:



– Được rồi, tạm thời làm theo hợp đồng này đi. Tôi sẽ đi gom tiền.



Sau khi giải tán, Ngô Lượng Khoan lập tức liên lạc với người phụ trách ba nhà đầu sỏ năng lượng, đồng thời bí mật tiến hành đàm phán trong đêm khuya.




Sáng ngày thứ hai, Liễu Kình Vũ vừa đến phòng làm việc liền nhận được điện thoại của văn phòng Thị ủy, cho biết 9h30 phải đến phòng hội nghị của Thường vụ Thị ủy để tham gia cuộc họp thường vụ khẩn cấp, nói có việc quan trọng cần thảo luận.



9strong5’, Liễu Kình Vũ đến phòng hội nghị, đợi một lúc thì các Ủy viên thường vụ lục tục đến đông đủ. Tôn Ngọc Long chủ trì cuộc họp này.



– Các đồng chí, hôm nay triệu tập cuộc họp thường vụ khẩn cấp chủ yếu là do có chuyện cần mọi người bỏ phiếu biểu quyết một chút. Thời gian gần đây, liên tiếp có ba nhà đầu tư lớn từ châu Âu, Mỹ, Nhật rất coi trọng triển vọng phát triển của thị xã Đông Giang chúng ta, ngoài ra còn định đầu tư 12 tỉ nhân dân tệ để đầu tư xây dựng khu công nghiệp cao ở thị trấn Phủ Viễn, đến lúc đó, khu công nghiệp đó sẽ mang đến cho thị xã Đông Giang chúng ta cơ hội việc làm rất lớn, mang đến các dây chuyền sản xuất cho các cụm công nghiệp. Tôi và Chủ tịch UBND Đường đã nhiều lần gặp gỡ, tiếp xúc với đối phương, cuối cùng chúng tôi cho rằng đây là một cơ hội phát triển hiếm có của thị xã Đông Giang chúng ta. Mặc dù đối phương có đưa ra một số điều kiện, nhưng chúng tôi cho rằng, những điều kiện này so với cơ hội phát triển to lớn mà chúng ta có được thì cũng không đáng là gì.



Tôn Ngọc Long ba hoa chích chòe.



Liễu Kình Vũ chợt hỏi:



– Bí thư Tôn, tôi muốn hỏi ông một chút, đối phương rốt cuộc đã đưa ra điều kiện gì? Đó là 12 tỉ đấy, đừng nói là xây dựng một khu công nghiệp cao, mà là xây dựng ba khu, năm khu, mười khu cũng vẫn dư dả đó. Thị trấn Phủ Viễn địa thế hẻo lánh, có đáng để họ đầu tư một món tiền khổng lồ như vậy không?



Tôn Ngọc Long lạnh lùng nhìn thoáng một cái, trong lòng đầy sự bất mãn, nhưng vẫn giải thích:



– Điều kiện đối phương đưa ra rất đơn giản, đó là họ muốn có được khu vực bán kính khoảng 5km xung quanh đó để làm khuôn viên của khu công nghiệp, quyền sử dụng trong 50 năm. Họ chịu trách nhiệm bồi thường tất cả người dân và giải phóng mặt bằng. Còn về việc tại sao họ lại đầu tư tận 12 tỉ, lý do rất rõ ràng, đó là muốn xây dựng một khu công nghiệp lớn, trong đó bao gồm vốn xây dựng công xưởng. Được rồi, tôi không muốn nói thêm nữa, mọi người bỏ phiếu biểu quyết đi!



Tôn Ngọc Long vừa nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức nói:



– Bí thư Tôn, đợi một chút. Tôi nghĩ, trước khi biểu quyết, ông có thể đưa các văn kiện liên quan đến việc đàm phán giữa ông và Chủ tịch Đường với doanh nghiệp nước ngoài đó cho chúng tôi xem được không? Không thể để chúng tôi vẫn còn mơ hồ đã bỏ phiếu biểu quyết. Ít nhất chúng tôi cần phải biết rốt cuộc chúng ta đã đàm phán gì với đối phương, đối phương có đúng chỉ cần điều kiện đơn giản đó không.



Tôn Ngọc Long sau khi nghe xong, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi. Y vốn muốn nhanh chóng thông qua văn kiện đó trong cuộc họp thường vụ này, thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại làm rối lên, lẽ nào hắn đã nghe phong thanh được điều gì rồi?



Tuy nhiên, Tôn Ngọc Long cũng đã có chuẩn bị trước, lập tức lấy ra tài liệu đã chuẩn bị sẵn phát cho các Ủy viên, nói:



– Tôi dành cho mọi người 5 phút để xem tài liệu này, xem xong mọi người lập tức bỏ phiếu.



Sau khi cẩn thận xem xong văn kiện đó, Liễu Kình Vũ không khỏi toát ra một tia ớn lạnh. Hắn thật không ngờ, Tôn Ngọc Long lại điên rồ đến như vậy. Nếu làm theo hiệp định bước đầu đàm phán của Tôn Ngọc Long thì đồng nghĩa với việc thị xã Đông Giang giao quyền sử dụng mảnh đất 25km2 trong 50 năm cho đối phương chỉ với giá 1 tỉ, bình quân một năm chưa đến 20 triệu. Cần phải biết rằng, đây là mảnh đất 25km2 đấy, mấu chốt là trong 50 năm, thị xã Đông Giang không thể vì bất cứ lý do nào mà can thiệp vào hoạt động kinh doanh và phát triển của đối phương. Đây gần như có thể gọi là hiệp ước bất bình đẳng rồi.