Liễu Kình Vũ nghe được Tăng Hồng Đào hỏi như vậy, liền cười khổ nói:
– Bí thư Tăng, điều này chỉ là một sự trùng hợp thôi. Ngài biết đấy, trước khi bước vào chốn quan trường tôi là bộ đội đặc chủng. Nín thở dưới nước cũng nằm trong chương trình huấn luyện của chúng tôi. Nín thở dưới nước ba, bốn phút quá dễ với tôi, cho nên bọn họ thông qua cách này bức tôi là một sai lầm. Nhưng bọn họ tàn nhẫn vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Vì bình thường mà nói, não con người ta nếu bị ngập trong nước ba bốn mươi giây là đến giới hạn rồi. Nếu đổi lại là người bình thường thì chỉ sợ là đã chết đuối rồi.
Sau lại tôi phát hiện đối phương tàn nhẫn như thế tôi liền quyết định giả chết thử xem, để tránh chịu tội. Chỉ là tôi không ngờ sau đó sự việc phát triển nằm ngoài dự đoán của tôi. Đám người này sau khi việc xảy ra rồi thì chỉ muốn xóa sạch dấu vết, thật là tán tận lương tâm, thâm độc đến cực điểm.
Tuy nhiên bọn họ cũng có chỗ sơ sẩy. Đó là Nghiêm Lực Cường khi nghe nhịp tim của tôi không cởi áo trong của tôi ra mà chỉ nghe ở bên ngoài, mà không ngờ tới quần áo của tôi dùng chất liệu đặc biệt làm ra, ở hoàn cảnh nhất định có tác dụng chống đạn. Mà lại chất liệu này có đặc tính ngăn cách tiếng tim đập của tôi. Nếu ông ta cởi lớp áo trong ra nghe thì sẽ không kết luận như vậy.
Nghe Liễu Kình Vũ giải thích như vậy, Tăng Hồng Đào lập tức trừng lớn hai mắt, có chút khiếp sợ mà hỏi:
– Kình Vũ, nếu chẳng may lúc đó Nghiêm Lực Cường cởi lớp áo trong của cậu rồi mới nghe thì cậu định làm thế nào?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Vậy thì sẽ giả bộ bất tỉnh. Nếu bọn họ thấy tôi không tỉnh sẽ nghĩ cách đưa tôi đi bệnh viện. Chỉ cần tôi kéo dài thời gian thì ngài hoặc là viện binh khác sẽ đến cứu tôi.
Tăng Hồng Đào sau khi nghe xong ra sức gật đầu. Lúc này ông ta đối với người thanh niên này càng ngày càng tán thưởng. Ông ta đã nhìn ra Liễu Kình Vũ làm việc tương đối có thủ đoạn, có phương pháp, có sách lược.
Lúc này, Tăng Hồng Đào lại hỏi:
– Liễu Kình Vũ, video của cậu rốt cục là quay như thế nào và làm thế nào để gửi cho tôi được?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Bí thư Tăng, việc này rất đơn giản. Vấn đề vẫn là trên quần áo của tôi có mấy cái nút áo đặc chế. Trong cái nút áo ở giữa có gắn camera có thể quay chụp và thu âm thanh, tín hiệu. Những cái nút áo khác, cái thì có tác dụng cấp điện, cái thì có tác dụng truyền thu vô tuyến, cái thì nhanh chóng gửi đi tin tức. Trước đó tôi đã cài đặt phím tắt nhanh chóng gửi đi. Đầu tiên là gửi cho ngài, sau đó là Chủ nhiệm Hàn và bạn bè của tôi. Áo trong và cả áo khoác ngoài của tôi đều là sau khi tôi gặp nạn, gia đình đã đặt hàng làm riêng cho tôi.
Đối với Tăng Hồng Đào, Liễu Kình Vũ cũng không có giấu diếm. Bởi vì hắn biết, lấy địa vị của Tăng Hồng Đào, nếu muốn biết thân phận thật của mình chỉ cần một cuộc điện thoại là sáng tỏ. Hơn nữa hắn cũng có sự tín nhiệm với Tăng Hồng Đào nên có gì đều nói hết ra.
Tăng Hồng Đào sau khi nghe xong, chỉ khe khẽ gật đầu. Tuy rằng không thật sự gọi điện đi điều tra thân thế của Liễu Kình Vũ nhưng ông ta về cơ bản khẳng định Liễu Kình Vũ không phải là con cái nhà bình thường. Bằng không một thân trang bị như thế không phải là người bình thường có thể làm được. Có điều đối với ông ta những chuyện này đều là tiểu tiết, ông ta coi trọng nhất chính là tài hoa của Liễu Kình Vũ
– Liễu Kình Vũ, sự việc đã phát triển đến nước này, cậu định kết thuc như thế nào?
Tăng Hồng Đào hỏi.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Bí thư Tăng, tôi cho rằng đến hiện tại ngài có thể mạnh tay xuất kích rồi, tuyệt đối không để phía thành phố Liêu Nguyên trở thành bền cứng như thép, thậm chí trở thành chốn dung thân của quan lại xấu. Nếu tiếp tục tình trạng này dễ dẫn đến việc to đầu khó chui. Thị xã Đông Giang đã có Chru nhiệm Hàn rồi, tôi tin ngài ấy chắc cũng đã có hành động rồi.
Tăng Hồng Đào gật gật đầu:
– Ừ, cậu yên tâm đi. Việc lần này tôi nhất định sẽ cho cậu và cho người dân tỉnh Bạch Vân một công đạo.
Sau đó, hai người lại nói chuyện một hồi. Lúc này, Vu Kim Văn đến gõ cửa thông báo cho Tăng Hồng Đào các Ủy viên thường vụ khác đã có mặt.
Tăng Hồng Đào lập tức cùng Liễu Kình Vũ trở về phòng thẩm vấn. Mọi người đang đứng trong phòng. Liễu Kình Vũ tự mình thuật lại quá trình mình bị thẩm vấn phi pháp đồng thời tìm một cái máy tính phát lại đoạn video tại hiện trường cho mọi người xem.
Sau khi mọi chuyện được thuật lại rõ ràng, Tăng Hồng Đào sắc mặt bình tĩnh nói:
– Các đồng chí, phía Ủy ban kỷ luật Liêu Nguyên đã làm sự việc đi quá đà, có thể nói bên đó từ trên xuống dưới nhiều cán bộ đều không thể trốn tránh trách nhiệm. Thậm chí bọn họ còn là người khởi xướng, đồng thời đồng chí Lý Vạn Quân trong chuyện này cũng phải chịu trách nhiệm liên đới, cho nên tôi có một số đề nghị sau.
Thứ nhất, lập tức miễn nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên – Quách Thiên Minh, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Mạnh Khánh Nghĩa và các cán bộ có liên quan đến chuyện này, khai trừ khỏi Đảng, thông báo trên toàn Tỉnh. Đồng thời bàn giao cho Ủy ban kỷ luật Tỉnh tiến hành điều tra thêm.
Thứ hai, do Tỉnh ủy làm Đội trưởng, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh lãnh đạo, tiến hành triển khai công tác tự tra, tự phê bình trong Hệ thống Ủy ban kỷ luật toàn tỉnh, đồng thời lập Tổ liên hợp điều tra, kiểm tra hệ thống Ủy ban kỷ luật ở các huyện và thành phố. Phải đảm bảo sự trong sạch trong hệ thống Ủy ban kỷ luật, đẩy mạnh công tác đấu tranh với cán bộ tha hóa biến chất.
Thứ ba, trong nội bộ Tỉnh ủy phải tiếp tục đào sâu học tập tinh thần trong các văn kiện của Đảng, đồng thời đem vấn đề của các quan chức trong toàn tỉnh lên chương trình nghị sự mỗi ngày. Thị xã Đông Giang người ta đã hừng hực khí thế triển khai rồi, chẳng lẽ tỉnh Bạch Vân chúng ta vẫn không có động thái gì sao?
Trước kia Tỉnh ủy cũng đã tổ chức nhiều hội nghị như vậy, yêu cầu các quận huyện quán triệt việc này. Nhưng trên thực tế các địa phương trong tỉnh Bạch Vân thực hiện việc này thế nào, trong lòng mọi người đều rõ. Việc này thực hiện kém nhất ở thành phố Liêu Nguyên. Một lần nữa tôi nghiêm túc phê bình đồng chí Lý Vạn Quân, thân là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư thành ủy Liêu Nguyên, trong công tác có những sai phạm nghiêm trọng, đồng chí Lý Vạn Quân không thể trốn tránh trách nhiệm. Mà lần này Liễu Kình Vũ bị đám người Quách Thiên Minh mang đi khỏi hiện trường, theo đồng chí Liễu Kình Vũ nói là do có liên quan đến những việc đồng chí ấy đã làm ở Đônng Giang. Việc này là do một vài người, một vài thế lực muốn mượn chuyện này để đá đồng chí Liễu Kình Vũ ra khỏi Đông Giang.
Nói tới đây, Tăng Hồng Đào lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Vạn Quân.
Giờ phút này Lý Vạn Quân trầm mặc không nói một lời. Ông ta không dám giải thích cái gì với Tăng Hồng Đào, như vậy chỉ càng khiến mình thêm bị động.
Nhưng mà, Tăng Hồng Đào vừa mới nói xong, Phó bí thư tỉnh ủy Bạch Vân – Quan Chí Minh lập tức tiếp lời nói:
– Bí thư Tăng, những lời cuối ông nói có quá không? Cái gì mà một số thế lực muốn mượn cơ hội hất Liễu Kình Vũ ra khỏi Đông Giang? Nếu như không phải phía Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên nhận được tố cáo thì bọn họ sao có thể xử trí Liễu Kình Vũ?
Tăng Hồng Đào thản nhiên cười:
– Lão Quan, vấn đề này tôi cũng không muốn đi sâu thảo luận. Như vừa rồi tôi đã nói, tôi chỉ nói là quan điểm này là của đồng chí Liễu Kình Vũ, không có nghĩa là quan điểm của tôi. Nhưng có thể khẳng định những gì đồng chí Liễu Kình Vũ làm được ở Đông Giang đã khiến cho nhiều người bất mãn. Tôi tin rằng lý do vì sao trong lòng mọi người đều rõ, tôi không cần phải nói thêm nữa.
Nhưng ở đây tôi muốn nhấn mạnh một vấn đề. Chính là đồng chí Liễu Kình Vũ tới Đông Giang nhậm chức là kết quả trong cuộc thảo luận ở hội nghị Thường ủy. Quyết định này không phải là nói chơi, nếu là tập thể quyết định và đã chấp hành trong thời gian dài thì phải nghiêm túc chấp hành. Vị trí Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật của đồng chí Liễu Kình Vũ ở Đông Giang không có vi phạm gì. Trong trường hợp đồng chí Liễu Kình Vũ không có ý rời đi thì tôi hi vọng một vài người nào đó tốt nhất đừng nên phí sức suy nghĩ làm sao để đuổi đồng chí ấy đi, bằng không lần sau sự việc sẽ không kết thúc dễ dàng như thế này đâu. Lần này Tăng Hồng Đào tôi là vì đại cục, nhưng lần sau nếu sự tình đi quá mức đừng trách Tăng Hồng Đào tôi vô tình.
Tăng Hồng Đào tuy rằng tiếng nói cũng không lớn, nhưng Quan Chí Minh và Lý Vạn Quân sau khi nghe xong ánh mắt có phần run sợ. Bọn họ quá rõ, đây là tối hậu thư của Tăng Hồng Đào đối với bọn họ.
Giải quyết sự việc lần này tuy rằng Tăng Hồng Đào đã nhẹ tay với một số người trong Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên, thoạt nhìn có vẻ lợi hại đấy nhưng trên thực tế trong lòng mọi người đều rõ, Tăng Hồng Đào không hề mượn chuyện để truy cứu trách nhiệm của Lý Vạn Quân đã là nể mặt lắm rồi. Đây cũng là biểu hiện vì đại cục của Tăng Hồng Đào. Nếu Tăng Hồng Đào thật sự đem sự việc báo cáo lên cấp trên thì như vậy Lý Vạn Quân đã phải chịu xử phạt rồi. Nhưng nếu làm như vậy thì tức là tát vào mặt mọi người, sẽ không có lợi cho bộ máy đoàn kết. Tăng Hồng Đào đem chuyện này giải quyết nội bộ chỉ trong tỉnh Bạch Vân nhìn chung cũng là vì đại cục, đã là nể mặt Lý Vạn Quân lắm rồi.
Nhưng Tăng Hồng Đào cũng nói rõ việc như này cũng chỉ có một lần thôi.
Quan Chí Minh và Lý Vạn Quân thấy việc như vậy thì không nói gì nữa. Về phần ứng cử viên Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên bọn họ cũng không nghĩ tới nữa rồi. Bởi vì bọn họ biết, nếu như mình vẫn còn có ý định làm bậy với những ứng cử viên đó thì Tăng Hồng Đào lại nổi đóa lên. Đến lúc đó thì không ai giúp bọn họ được. Bọn họ chỉ có thể để mặc Tăng Hồng Đào vươn tay đến Liêu Nguyên, vươn tay đến vị trí trọng yếu Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Vừa lúc đó, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu gọi điện cho Tăng Hồng Đào, nói là ông ta lần này dẫn người tuần tra Đông Giang, phát hiện Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật Đông Giang Nghiêm Vệ Đông có hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, đã đưa ra khởi tố. Tăng Hồng Đào ngay trước mặt mọi người, tỏ ý tán thưởng hành động của Hàn Nho Siêu.
Hàn Nho Siêu nói chuyện điện thoại xong Lý Vạn Quân chỉ biết cười thảm. Ông ta biết rằng đây chính là đòn cảnh cáo không lời của Hàn Nho Siêu với mình.
Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vừa tan, Liễu Kình Vũ lần đầu tiên tham dự cuộc họp ở cấp độ này, cảm xúc sâu sắc. Hắn phát hiện ra mức độ của cuộc họp mặc dù so với Ủy ban thường vụ Đông Giang ít vài phần hiếu chiến, càng ít tranh đấu hơn, nhưng trên thực tế loại hội nghị cấp này càng tràn đầy trí tuệ và đấu tranh. Tuy nhiên thủ đoạn tranh đấu của mọi người sớm đã lên một tầm cao mới.
Lần hội nghị này đối với Liễu Kình Vũ có ảnh hưởng sâu sắc.
Sau khi Liễu Kình Vũ từ Tỉnh trở về Đông Giang, bố cục giai đoạn hai của Liễu Kình Vũ cũng từ từ triển khai, mà hắn với Tôn Ngọc Long và tập đoàn lợi ích cũng tranh đấu ngày càng gay gắt.