Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 462: Gặp rủi ro




Trong phòng họp bây giờ vô cùng yên lặng, trong lúc này tất cả mọi người đều cúi đầu, lặng lẽ chìm vào suy nghĩ. Tất cả mọi người đều biết, giờ phút này, chỉ sợ rằng trong lòng của Lý Vạn Quân đã bừng bừng lửa giận, đâu có ai muốn lúc này đứng ra làm chỗ trút giận cho Lý Vạn Quân.



Lý Vạn Quân chính xác là đang vô cùng tức giận. Ông ta đâu phải chỉ làm mỗi chức Bí thư Thành ủy Liêu Nguyên, mà còn là Uỷ viên Thường vụ Tỉnh uỷ tỉnh Bạch Vân, thân phận vô cùng tôn quý, cấp bậc lại cao, làm sao một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã nho nhỏ như Liễu Kình Vũ có thể so sánh được, thân phận của Liễu Kình Vũ so với ông ta vẫn còn cách xa vạn dặm.



Nhưng mà hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nho nhỏ như Liễu Kình Vũ không ngờ lại mang đến cho ông ta một vấn đề nan giải.



Nhưng Lý Vạn Quân quả không hổ danh là một lãnh đạo lớn, cho dù là trong lòng lửa giận đang bừng bừng thiêu đốt, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối.



Hơi trầm mặc một lát, Lý Vạn Quân liền ngẩng đầu lên cười nói:



- Đúng, đồng chí Liễu Kình Vũ nói quả thật là rất có lý. Nếu như đồng chí Liễu Kình Vũ đã nói Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các cậu đã nắm giữ được một ít tài liệu về việc đồng chí Vu Khánh Sinh làm trái với quy định, vậy thì cậu hãy mang tài liệu liên quan gửi đến Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên đi, đến lúc đó Ủy ban Kỷ luật thành phố sẽ tự điều tra. Dù sao thì Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các cậu cấp bậc có hạn, cơ bản không có quyền tiến hành điều tra đối với đồng chí Vu Khánh Sinh. Nếu kết quả điều tra chứng thực đồng chí Vu Khánh Sinh đúng là có vấn đề, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi nhất định sẽ kiên quyết xử lý, tuyệt đối không nhân nhượng.



Nói đến đây, ánh mắt của Lý Vạn Quân lạnh lùng lướt qua Vu Khánh Sinh, trầm giọng nói:



- Đồng chí Vu Khánh Sinh, hy vọng sau này anh sẽ tích cực phối hợp với Ủy ban Kỷ luật thành phố để điều tra, không được giấu diếm bất kỳ điều gì, nếu không thì hậu quả anh cứ tự mình gánh lấy.



Sau khi nói xong, Lý Vạn Quân lại tiếp tục nói với Liễu Kình Vũ:



- Đồng chí Liễu Kình Vũ, việc này tôi xử lý như vậy cậu có hài lòng lòng không?



Lúc Liễu Kình Vũ ngẩng đầu nhìn Lý Vạn Quân, có thể nhìn thấy được tuy rằng vẻ mặt Lý Vạn Quân rất bình thường, nhưng tận sâu trong đáy mắt ông ta vẫn phát ra hai tia lạnh lẽo, rất dễ nhận thấy là ông ta đối với biểu hiện của hắn đã tương đối là bất mãn rồi.



Tuy nhiên lúc này Liễu Kình Vũ đương nhiên cũng sẽ không lùi bước, liền gật đầu nói:



- Được, không thành vấn đề, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển giao những tài liệu mà chúng tôi đã nắm giữ được sang cho Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên, sắp xếp của Bí thư Lý tôi cũng vô cùng hài lòng.



Lý Vạn Quân gật đầu:





- Được, cậu đã vô cùng hài lòng như thế, vậy thì chuyện này chúng ta nên chấm dứt tại đây. Tôi hỏi lại cậu vấn đề thứ hai, các cậu điều tra nội bộ quan chức, việc đẩy mạnh điều tra các cán bộ có tiến hành báo cáo thảo luận trên hội nghị Thường vụ không? Thị xã Đông Giang các cậu đưa danh sách cán bộ đó đăng lên báo của Tỉnh, có thông qua hội nghị Thường vụ hay không? Có báo cáo lên cấp trên những việc bất mãn này hay không?



Liễu Kình Vũ nhủ thầm trong lòng: “Quả nhiên là Lý Vạn Quân sẽ nhắm vào việc này mà.”



Nhưng dù sao đối với việc này thì Liễu Kình Vũ đã sớm có sự chuẩn bị, hắn lập tức liền nói:



- Bí thư Lý, việc chúng tôi điều tra các vị quan chức, đẩy mạnh công tác báo cáo tình hình bản thân của cán bộ, vấn đề này đã được báo cáo thảo luận trên hội nghị Thường vụ và cũng đã được thông qua. Hơn nữa chuyện này tôi đã đặc biệt báo với đồng chí Bí thư Thị uỷ Tôn Ngọc Long, cũng báo cáo cho cả đồng chí Chủ tịch UBND thị xã Đường Thiệu Cương, cho biết Uỷ ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi đã sắp xếp việc liên quan rồi.



Tuy nhiên chúng tôi cũng không có báo cáo lên các phòng ban có liên quan phía trên, bởi vì chuyện này hoàn toàn nằm trong phạm vi xử lý của Uỷ ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi. Căn cứ vào nguyên tắc của tổ chức, chúng tôi có quyền đưa ra quyết định trong phạm vi xử lý của mình, trong chuyện này không cần báo với lãnh đạo các phòng ban có liên quan và xin chỉ thị của lãnh đạo.



Lông mày của Lý Vạn Quân nhướng lên, trên khoé miệng lộ ra tia cười lạnh lẽo:



- Không cần xin chỉ thị? Đồng chí Liễu Kình Vũ, lá gan của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cậu cũng hơi lớn rồi. Cậu cũng biết, chỉ vì một quyết định nhỏ của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các cậu mà đã làm mưa làm gió khắp cả toàn bộ thành phố Liêu Nguyên chúng tôi, thậm chí là cả tỉnh Bạch Vân nữa. Hiện giờ ngay cả giới truyền thông ở ngoài tỉnh hiện giờ cũng đã đưa tin chuyện này, chuyện này cũng đã mang đến hình ảnh rất tiêu cực cho hình tượng của thành phố Liêu Nguyên chúng ta. Đây là điều thứ nhất.



Thứ hai, bởi vì trước mắt chuyện này vẫn sẽ tiếp tục kéo dài, sức ảnh hưởng chỉ sợ càng ngày càng lớn, hơn nữa chuyện này cậu cũng không báo cáo trước cho người ở Thành uỷ, cho nên sau khi Thành uỷ nghiên cứu đã quyết định, tạn thời đình chỉ công tác Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật của đồng chí Liễu Kình Vũ, chờ bước xử lý kế tiếp. Đồng chí Liễu Kình Vũ, đối với việc này cậu có ý kiến gì khác không?



Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:



- Bí thư Lý, tôi đương nhiên là có ý kiến khác rồi, tôi cho rằng Thành uỷ đưa ra quyết định này là quá tuỳ tiện rồi, không công bằng. Nhưng, nếu Thành uỷ đã đưa ra quyết định như vậy, tôi là cấp dưới đương nhiên là phải phục tùng rồi, không biết bước tiếp theo Thành uỷ dự định sẽ xử lý tôi như thế nào?



Lý Vạn Quân lắc đầu:



- Thật xin lỗi, tôi tạm thời cũng chưa biết được, việc này cần phải chờ Thành uỷ thảo luận lại mới có thể xác định được. Đồng chí Liễu Kình Vũ, không biết là cậu có ý thức được sai lầm của mình không, nếu có, tôi có thể giúp cậu nói một chút trên hột nghị Thành uỷ về việc cậu đã nhận thức được sai lầm của mình và nhận sai trước mặt các vị Uỷ viên thường vụ khác, có khả năng cậu sẽ có cơ hội được tha thứ nhiều hơn một chút.



Liễu Kình Vũ mỉm cười:




- Trước tiên tôi xin đa tạ ý tốt của Bí thư Lý, nhưng mà tôi cũng không cho rằng mình đã làm sai bất cứ chuyện gì. Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi cũng không hề làm sai bất cứ chuyện gì, cho nên tôi cũng sẽ không nhận sai đâu.



Lý Vạn Quân cũng cười cười, đối với tính tình của Liễu Kình Vũ, ông ta cũng đã từng nghe nói qua, hiện giờ cũng đã thấy, tên tiểu tử này quả thật là tảng đá nhà vệ sinh, vừa thối lại vừa cứng, tuy nhiên như vậy cũng tốt, thu thập hắn lại càng đơn giản.



- Được, một khi đã như vậy, cứ coi như tôi tự mình đa tình đi. Hội nghị hôm nay thì đồng chí Liễu Kình Vũ cậu chỉ cần tham gia đến đây thôi, kế tiếp là các Uỷ viên thường vụ khác sẽ báo cáo với Tổ điều tra nghiên cứu Thành ủy chúng tôi, cậu xem cậu có nên ...



Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy nói:



- Được, không thành vấn đề, nếu hiện giờ tôi đã bị cách chức rồi, đương nhiên cũng không nên nán lại trong phòng họp hội nghị Thường vụ nữa, tôi sẽ không quấy rầy mọi người.



Nói xong, Liễu Kình Vũ liền đi thẳng ra ngoài.



Lúc này, Trưởng ban thư ký Thành ủy Đới Vệ Bình đột nhiên nói:



- Ôi trời, rất xin lỗi đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi đã quên nói với cậu một việc, Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên có nhận được một số đơn tố cáo của quần chúng, nói rằng cậu lợi dụng chức quyền là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, có hành động trả đũa đối với một có cán bộ không nghe theo cậu, còn ở trong Ủy ban Kỷ luật chuyên quyền độc đoán, một tay che trời. Cho nên Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên rất coi trọng việc này, cũng đã phái nhân viên điều tra đến đây tìm cậu để nói chuyện. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ đã ở bên ngoài phòng họp chờ cậu rồi, tốt nhất là cậu nên đi theo bọn họ đến địa điểm mà Ủy ban Kỷ luật thành phố đã chỉ định đi thôi. Hy vọng là cậu cùng với các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật Thành phố trình bày kỹ lưỡng một chút, để vấn đề của cậu có thể được mau chóng điều tra rõ ràng.



Đới Vệ Bình vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều thấy ớn lạnh. Ai cũng không ngờ được, lúc này Lý Vạn Quân lại có thể ra tay độc ác như thế, không chỉ đình chỉ chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật của Liễu Kình Vũ, còn bố trí cả nhân viên của Ủy ban Kỷ luật thành phố chờ sẵn bên ngoài, trực tiếp đưa thẳng Liễu Kình Vũ đi, như vậy thì dù cho Liễu Kình Vũ có muốn trở lại sợ rằng cũng rất khó khăn. Đến lúc này mọi người mới thấy rõ ràng Tôn Ngọc Long quả thật là một người vô cùng tàn nhẫn.




Cho đến bây giờ, Tôn Ngọc Long đối với những việc Liễu Kình Vũ đã làm ở thị xã Đông Giang cũng là mặc kệ, cho dù có chống cự cũng chỉ là yếu đuối vô lực, nhưng mà tất cả mọi người đều biết, những việc Lý Vạn Quân đang làm lúc này chính là kết quả do Tôn Ngọc Long ra tay. Bởi vì những người khác cơ bản không có mặt mũi nào mà mời được Lý Vạn Quân đến, hơn nữa Tôn Ngọc Long đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã mang Liễu Kình Vũ bắt lại. Tên cáo già Tôn Ngọc Long đã ra tay thì quả thật ra tay cũng không tầm thường.



Ban đầu bởi vì Tôn Ngọc Long ra tay liên tiếp thất bại, tín nhiệm của mọi người đối với Tôn Ngọc Long vốn đã càng ngày càng kém rồi, rất nhiều người cũng cho rằng thời đại Tôn Ngọc Long đã sắp kết thúc rồi. Nhưng tình thế trước mắt lại khiến cho các Uỷ viên Thường vụ thị xã Đông Giang tiếp tục nhìn Tôn Ngọc Long với ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ rồi.



Liễu Kình Vũ bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy bốn người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề đứng chờ sẵn ngoài cửa.



Nhìn thấy Liễu Kình Vũ bước ra, một trong số bốn người đó lấy thẻ công tác từ trong túi áo đưa cho Liễu Kình Vũ rồi nói:




- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi là Từ Thiên Thành, Chủ nhiệm Phòng giám sát số 2 Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên, do nhận được tin tức liên quan đến anh, nên mời anh đi theo chúng tôi một chuyến, xin anh phối hợp.



Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:



- Được, không thành vấn đề. Chủ nhiệm Từ, tất cả mọi người đều là người của hệ thống Ủy ban Kỷ luật, quy trình liên quan đều vô cùng quen thuộc, tôi hy vọng mọi người có thể làm việc tuân thủ theo quy trình, nếu không thì sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.



Từ Thiên Thành cũng chỉ cười:



- Đồngchí Liễu Kình Vũ, việc này anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo quy trình để làm việc. Đi thôi, xe đã chờ sẵn bên ngoài.



Liễu Kình Vũ liền đi theo sau Từ Thiên Thành bước lên xe hơi, đi thẳng đến thành phố Liêu Nguyên.



Lần này Liễu Kình Vũ đến thị xã Đông Giang tham dự hội nghị cũng không hề đi một mình mà đi cùng với thư ký Long Tường.



Long Tường do cấp bậc không đủ, cơ bản không có tư cách bước vào Hội nghị thường vụ Thị uỷ, cho nên chỉ ngồi trong ô tô yên lặng chờ đợi.



Anh ta nhìn thấy không lâu sau khi Liễu Kình Vũ đi vào phòng họp có một chiếc ô tô có treo giấy phép của thành phố Liêu Nguyên chạy thẳng vào trong toà nhà Thị uỷ. Xe dừng trong đại viện chừng năm, sáu phút, người trên xe cũng không bước xuống, mà vị trí chiếc xe hơi dừng là ở phía bên trái xe Long Tường nên Long Tường có thể nhìn thấy biển số xe rất rõ.



Thân là người của hệ thống Ủy ban Kỷ luật, nhất là lại là thân tín của Liễu Kình Vũ, anh ta đối với tư liệu về Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên vẫn là tương đối bỏ ra nhiều công sức. Lúc anh ta nhìn thấy biển số xe liền biết ngay người đến là người của Uỷ ban Kỷ luật thành phố, lúc đó trong lòng anh ta chợt trầm xuống, cảm giác được tình hình có chút bất ổn.



Quả nhiên là vậy, một lát sau, bốn người này xuống xe rồi trực tiếp đi thẳng vào trụ sở làm việc Thị uỷ. Hơn mười phút sau, Liễu Kình Vũ bị mấy người đó dẫn theo bước vào trong xe, trực liếp im lặng rời đi.



Nhìn thấy vậy, Long Tường vội bấm điện thoại gọi cho Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang Trịnh Bác Phương:



- Phó chủ nhiệm Trịnh, xảy ra việc lớn rồi. Chủ nhiệm Liễu đã bị người của Ủy ban Kỷ luật Thành phố Liêu Nguyên dẫn đi rồi.