Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 426




Sau khi gọi điện cho Trình Thiên Hoành xong, Liễu Kình Vũ lên giường nằm, trong lòng vẫn tiếp tục tính toán.

Giờ chính là lúc quan trọng nhất của thị xã Đông Giang, cũng là thời khắc mở màn cuộc chiến của thị xã Đông Giang, đòn đầu tiên này có giành được thắng lợi hay không đóng vai trò vô cùng quan trọng, cho nên mặc dù hắn không xử lý việc chính trị, nhưng trong đầu lại bận rộn vô cùng.

Trong đầu Liễu Kình Vũ đang nghĩ tới bố cục lần này xem có sơ suất gì không, nên bổ sung gì, nếu ở mắt xích nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nên ứng phó ra sao.

Đang mải miết trong dòng suy nghĩ Liễu Kình Vũ chìm vào giấc ngủ, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Tuy nhiên 5 giờ rạng sáng hôm sau Liễu Kình Vũ đã tỉnh dậy rồi. Sau khi rửa mặt xong, hắn đi ra quán nhỏ phía ngoài khách sạn gọi một bát tàu hũ cộng với hai chiếc bánh tiêu, sau khi ăn xong đã gọi xe đi thẳng tới công viên Đông Giang.

Lái xe taxi là một người đàn ông da ngăm đen, ít nói. Sau khi Liễu Kình Vũ lên xe, gã chỉ nhìn thoáng qua Liễu Kình Vũ và không nói lời nào, chỉ chờ sau khi Liễu Kình Vũ nói cho xe chạy tới núi Đông Dương, lúc này mới đạp đạp ga chạy thẳng tới núi Đông Dương.

Khi Liễu Kình Vũ tới cổng công viên núi Đông Dương đã khoảng 6 giờ sáng rồi.

Liễu Kình Vũ xuống xe, đi thẳng lên đỉnh núi Đông Dương trong công viên.

Sau khi Liễu Kình Vũ xuống xe không lâu, một người đàn ông đang tản bộ trong công viên núi Đông Dương liền dùng tai nghe bluetooth nói nhỏ:

- Mèo đen chú ý, mèo đen chú ý, Liễu Kình Vũ đã đi vào công viên và bắt đầu lên núi rồi.

- Mèo đen nghe rõ, mèo đen nghe rõ, hôm nay nhất định phải cho Liễu Kình Vũ đi vào bằng chân và bò lê trở ra.

Ở hướng khác, một người đàn ông nói giọng đầy sát khí.

Bên cạnh người đàn ông đang nói chuyện có hơn 20 người to khỏe, cường tráng đã ngầm mai phục ở sườn núi và con đường lên núi Đông Dương.

Sau khi Liễu Kình Vũ lên núi không lâu, Trình Thiên Hoành cũng ngồi trên chiếc xe BMW đi tới cổng công viên, dưới sự bảo vệ của 8 vệ sỹ to khỏe, tiến thẳng lên đỉnh núi Đông Dương.

Ở cổng công viên, sau khi Liễu Kình Vũ xuống xe, chiếc taxi vẫn chưa rời khỏi, mà tắt máy và đèn xe ngồi chờ.

Chờ cho Liễu Kình Vũ đi xa rồi, lái xe taxi mới lấy điện thoại ra gọi:

- “Cuồng phong”, tôi là “Mây đen” đây. Hơn 5 giờ sáng sớm hôm nay Liễu Kình Vũ đã đi ra khỏi khách sạn rồi, gọi xe đi tới công viên Đông Dương, nhìn bộ dạng như là muốn leo núi Đông Dương ấy, vừa rồi tôi quan sát qua kính viễn vọng tia hồng ngoại, thấy trên đỉnh núi Đông Dương hình như có không ít người mai phục, tôi đoán có người muốn giăng bẫy Liễu Kình Vũ, chúng ta có nên nhân cơ hội này đánh hôi hay không?

“Cuồng phong” trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:

- Không cần, anh cứ quan sát kỹ là được. Tôi đoán Liễu Kình Vũ chắc chắn thuộc kiểu người không đánh khi chưa nắm chắc phần thắng đâu, lỡ mà chúng ta nhân cơ hội đánh hôi không thành ngược lại sẽ bị đánh rắn động cỏ, điều này sẽ vô cùng bất lợi cho chúng ta chấp hành nhiệm vụ ám sát sau này. Anh cứ đứng nguyên đó chờ kết quả là được rồi, tôi nghĩ nếu cuộc đọ sức giữa Liễu Kình Vũ và nhóm kia mà thắng, vậy thì hắn chắc chắn sẽ tới cổng công viên trước 7 giờ, sau đó gọi xe quay trở lại Ủy ban Kỷ luật thị xã tiếp tục làm việc. Bởi vì theo quan sát mấy ngày qua chúng ta đã thấy, hắn chưa bao giờ đi làm muộn, cho nên hôm hay e rằng cũng không thể có ngoại lệ được.

Tất nhiên rồi, nếu Liễu Kình Vũ thua, thì càng tốt, nếu hắn chết rồi, chúng ta càng thuận tiện có được thành quả, chụp ảnh gửi về báo cáo, nếu hắn trốn thoát, anh có thể nhân cơ hội đó trực tiếp xử lý hắn.

Mây đen gật đầu:

- Tôi hiểu rồi.

Nói xong, Mây đen liền cúp điện thoại, tắt đèn xe, nhắm mắt thư giãn.

Lần này, “Cuồng phong” vì cả đội nhóm có thể nâng cao xác suất ám sát Liễu Kình Vũ, có thể nói là trăm phương ngàn kế, mỗi người bọn họ đều có sự phân công chặt chẽ với nhau. “Mây đen” phụ trách từ 4h sáng tới 8h sáng hàng ngày, buổi tối từ 6h – 9h giờ, lần lượt quan sát quy luật ra vào Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang và khách sạn Tân Nguyên của Liễu Kình Vũ, nắm được rất nhiều thông tin.

Còn “Ánh mặt trời” thì phụ trách việc canh gác ở nhà ăn sáng, nhà ăn tối của khách sạn Tân Nguyên khoảng thời gian từ 7h – 8h sáng, 6h – 9h tối, biết được thói quen sống của Liễu Kình Vũ.

Còn “Sấm sét” và “Cuồng phong” phụ trách nhiệm vụ ngồi trong khách sạn đối diện với Ủy ban Kỷ luật thị xã để quan sát thông qua đài kính viễn vọng đặt trong phòng, bí mật trinh sát phòng làm việc của Liễu Kình Vũ. Đương nhiên, họ vì muốn cảnh giác quá nhiều trinh sát sẽ khiến cho Liễu Kình Vũ đề phòng, ngoài ra còn đặt thêm một chiếc ở vị trí sát hướng Ủy ban Kỷ luật thị xã, ngay phía dưới lầu của quán café, vừa uống café nói chuyện vừa giám sát Liễu Kình Vũ.

Đúng 7 giờ sáng, Liễu Kình Vũ thong thả bước ra khỏi công viên, liền thấy “Mây đen” giả vờ nằm ngủ trong xe.

Liễu Kình Vũ bước tới cạnh cửa xe, gõ nhẹ lên cánh cửa xe.

“Mây đen” đã ngáp một cái “tỉnh dậy”, quay cửa xe xuống, Liễu Kình Vũ nói:

- Bác tài, vẫn còn chưa đi à?

“Mây đen” gật đầu, hạ thanh xe xuống, nổ máy.

Liễu Kình Vũ mở cửa và lên xe, cười nói:

- Bác tài, đi tới Ủy ban Kỷ luật thị xã nhé.

“Mây đen” gật đầu, chân đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi công viên núi Đông Dương, hòa vào dòng xe cộ ngày một đông đúc.

7h50’, Liễu Kình Vũ đúng giờ đi vào phòng làm việc của mình.

Hắn vừa ngồi xuống không lâu sau, Diệp Kiến Quần liền gọi điện tới:

- Chủ nhiệm Liễu, ông trùm giấu mặt của công ty TNHH xây dựng giao thông Thiên Lộ là Phạm Thiên Hoa, vợ hắn Tiêu Nghệ Hồng và vài người quản lý cao cấp của công ty này, sổ sách kế toán công ty này chúng tôi đều đã nắm chắc trong tay rồi, nhưng miệng lưỡi của những người này là rất lợi hại, từ khi bọn chúng bị bắt đến giờ chúng tôi đã thẩm vấn 5 giờ đồng hồ liền, nhưng chúng không chịu hé răng một lời.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

- Phản ứng sau khi được mời đến thẩm vấn của bọn họ thế nào?

Diệp Kiến Quần thoáng nhớ lại một chút và nói:

- Khi bọn họ vừa bị chúng tôi bắt, ban đầu rất hoảng sợ, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại và nói nhăng nói cuội với chúng tôi. Nhưng khi chúng tôi hỏi về mối quan hệ giữa công ty họ và công ty Thiên Hoành thì một mực phủ nhận, nhiều lắm cũng chỉ thừa nhận là có quen người của công ty xây dựng Thiên Hoành mà thôi.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong đã yêu cầu Diệp Kiến Quần gửi cho mình toàn bộ băng video thẩm vấn bọn họ.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghiên cứu kỹ video, trầm giọng nói:

- Qua biểu hiện của Phạm Thiên Hoa và Tiêu Nghệ Hồng cho thấy, chắc chắn bọn họ đang nói dối. Sở dĩ bọn họ dám làm vậy với chúng ta chắc chắn là họ nghĩ rằng trong thời gian ngắn chúng ta không thể điều tra được tình hình của họ ở các dự án, song anh cũng đừng quá lo lắng, ngay khi vào giờ làm tôi sẽ gọi điện cho Bí thư Hàn trên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, xin cung cấp tài liệu thu chi giữa công ty Thiên Lộ và công ty xây dựng Thiên Hoành từ phía ngân hàng. Sau khi lấy được những bằng chứng này rồi sẽ nói chuyện với bọn họ, như vậy càng đơn giản hơn nhiều.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ bỗng trầm giọng:

- Đồng chí Diệp Kiến Quần, sau khi tôi gọi xong cú điện thoại này, anh phải rất cẩn thận. Ngoài ra cũng nên chuẩn bị một chiếc điện thoại nữa làm công cụ liên lạc với tôi, tôi nghĩ bây giờ Tôn Ngọc Long, Nghiêm Vệ Đông bọn họ chắc chắn đã biết được thông tin các anh đồng thời hành động rồi, lúc này có lẽ họ đã tỉnh ngộ rồi, thân phận của Trịnh Bác Phương bây giờ xem ra cũng đã bại lộ rồi, cho nên chắc chắn họ sẽ dùng mọi cách với các anh, gây áp lực với tôi, ép tôi thả người.

Diệp Kiến Quần liền trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm Liễu, xin ngài cứ yên tâm, tôi bên này không có chỉ thị của ngài tuyệt đối không thả người.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

- Được rồi, chúng ta nói tới đây thôi, sau khi anh chuẩn bị xong công cụ liên lạc mới, lập tức nhắn tin cho tôi, để tôi có thể liên lạc với anh bất kỳ lúc nào.

Diệp Kiến Quần liền tỏ ra hiểu ý.

Bên này Liễu Kình Vũ vừa cúp điện thoại, điện thoại của Trịnh Bác Phương liền gọi tới:

- Chủ nhiệm Liễu à, đến giờ phút này bên chúng tôi vẫn chưa cạy được miệng Trần Phú Tiêu, mà tôi đã nhận ba cuộc điện thoại của Nghiêm Vệ Đông rồi, yêu cầu tôi nhanh chóng thả người. Tôi nghĩ y đã phát hiện ra tình hình không hay rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn còn đang phải đối phó với y.

Liễu Kình Vũ cười nói:

- Được rồi, không sao đâu, chỉ cần Trần Phú Tiêu vẫn bị khởi tố, Nghiêm Vệ Đông chắc chắn không thể hoàn toàn đoán định được lập trường thực sự của anh, tiếp tục hô ứng với anh. Bây giờ chỉ cần chờ phía bên Diệp Kiến Quần lấy được khẩu cung và bằng chứng của đám người công ty Thiên Lộ, tới lúc đó Trần Phú Tiêu sẽ không thể chống chế được nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ liền gọi điện liên hệ với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu. Dưới sự giúp đỡ của Hàn Nho Siêu trực tiếp tới mấy ngân hàng lớn trong tỉnh lấy bằng chứng giao dịch giữa công ty Thiên Lộ và công ty xây dựng Thiên Hoành. Sau khi Liễu Kình Vũ đã lấy được những bằng chứng này rồi liền nhắn tin cho Diệp Kiến Quần.

Sau khi Diệp Kiến Quần nhận được bằng chứng liền bắt đầu thẩm vấn đám người Phạm Thiên Hoa. Do hành động lấy sổ ghi chép của ngân hàng của Liễu Kình Vũ là do đích thân Hàn Nho Siêu can thiệp, cho nên có tính bảo mật rất cao, không làm kinh động tới thành phố Liêu Nguyên và thị xã Đông Giang.

Tuy nhiên, đúng như Liễu Kình Vũ đã đoán trước, Trần Phú Tiêu bị Trịnh Bác Phương đột ngột bắt đi đã dẫn tới sự cảnh giác cao độ của Tôn Ngọc Long. Sau khi Tôn Ngọc Long đi làm đã nhận được báo cáo của Nghiêm Vệ Đông, y liền gọi điện cho Liễu Kình Vũ.

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, rốt cuộc Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các anh là thế nào? Sao lại chưa có bằng chứng xác thực đã đưa đồng chí Trần Phú Tiêu đi rồi? Người nhà Trần Phú Tiêu đã khiếu nại Ủy ban Kỷ luật thị xã các anh lên tôi và thường vụ Thị ủy rồi, ngoài ra họ đã phản ánh sự việc này lên tới lãnh đạo cấp cao. Rốt cuộc Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các anh muốn làm cái gì thế, mau thả người ra đi.

Giọng Tôn Ngọc Long đầy vẻ tức giận, lời lẽ không có chút e dè nào với Liễu Kình Vũ, hoàn toàn là lời nói kiểu mệnh lệnh.

Nếu là một người bình thường, e rằng sớm đã bị Tôn Ngọc Long làm cho run sợ rồi.

Thế mà sau khi nghe xong Liễu Kình Vũ lại thản nhiên nói:

- Xin lỗi, Bí thư Tôn à, tạm thời chúng tôi không thể thả người được.