Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 391




Cuộc họp báo do Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang tổ chức và được Đài truyền hình Thị xã Đông Giang truyền hình trực tiếp. Tôn Ngọc Long Bí thư thị ủy Thị xã Đông Giang bỗng nhiên nhận được nhiều sự chú ý của các phương tiện truyền thông, đặc biệt dưới sự chỉ thị của Tôn Ngọc Long, Ban tuyên giáo thị ủy Thị xã Đông Giang rất tích cực phối hợp công tác với các phóng viên. Tên của Tôn Ngọc Long gần như xuất hiện trên hầu hết các mặt báo, thậm chí trên một vài tờ báo của tỉnh Bạch Vân cũng nhiều lần xuất hiện cái tên Tôn Ngọc Long. Tôn Ngọc Long với hình tượng chói lòa như ánh mặt trời, thủ đoạn mạnh mẽ, thái độ cứng rắn hiện lên trước mắt tỉnh Bạch Vân thậm chí là trước mặt toàn thể nhân dân Trung Hoa.

Trong rất nhiều bài báo, Tôn Ngọc Long được miêu tả thành một người vệ sĩ nhân dân kiên định. Toàn bộ hoạt động của Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang đều hoàn thành dưới sự chỉ thị của Tôn Ngọc Long. Liễu Kình Vũ là người chấp hành và làm việc cụ thể, tên của Liễu Kình Vũ chỉ xuất hiện vài lần.

Trong vòng hai ngày tiếp theo, Tỉnh ủy, Ủy ban kỷ luật tỉnh cùng nhau lật lại những vụ án sai oan. Tập trung sức lực để thẩm tra xử lí lại đối với những vụ án có khiếu oan tồn tại ở nhiều nơi, rửa sạch án oan sai. Lần hành động tập trung này, tổng cộng đã giải quyết trên hai tám vụ án oan sai, Đây là lần đầu tiên trong lịch sử tỉnh Bạch Vân có hơn hai mươi cán bộ cấp Cục, hơn ba mươi cán bộ cấp Phòng trong lần tập trung hành động này bởi vì nghi có dính líu đến việc tham dự vào việc gây ra án oan sai mà bị khởi tố.

Cùng lúc đó, tỉnh Bạch Vân triệu tập Hội nghị thường vụ. Trong Hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Tăng Hồng Đào Bí thư tỉnh ủy chỉ thị, tỉnh Bạch Vân phải dựa trên luật pháp nhà nước và các văn bản quy định, xây dựng kiện toàn cơ chế truy cứu trách nhiệm án oan sai, phàm là nhân viên công chức nhà nước bao gồm cả nhân viên ngoài công chức đã từng can dự vào những vụ án oan sai, cho dù đã qua bao lâu, chỉ cần bị điều tra ra, bị các cơ quan báo chí truyền thông đưa tin, chỉ cần có bằng chứng xác thực, tất cả nhân viên công chức và ngoài công chức liên quan đến vụ án đều bị nghiêm trị không tha, kiên quyết truy cứu trách nhiệm hình sự. Đồng thời trong hội nghị, Tăng Hồng Đào cũng chỉ ra, các cơ quan thực thi pháp luật phải tăng cường chỉnh đốn nội bộ, nỗ lực cải tổ, để lấy lại được lòng tin của nhân dân.

Hành động lần này tuy rằng tập trung thời kì chỉnh đốn, theo thời gian trôi qua mà dần dần phai nhạt đi, nhưng Ủy ban nhân dân tỉnh, Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân đã hạ quyết tâm phải kiên quyết đối với hành vi gây ra án oan sai, kiên quyết làm đến nơi đến chốn công tác chỉnh đốn.

Đối lập với hành vi chỉnh đốn tạo thanh thế lớn lần này, sau vụ án Diêu Thúy Hoa trở thành người châm ngòi cho toàn bộ hành động chỉnh đốn, Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang lại có vẻ bình tĩnh dị thường.

Liễu Kình Vũ hàng ngày đều ngồi trong phòng làm việc nghiên cứu các loại hồ sơ nội bộ của Ủy ban Kỷ luật và các loại tư liệu của Thị xã Đông Giang, mà ba Tổ tuần tra trong thời gian gần đây dưới sự dẫn dắt của ba vị Tổ trưởng tiến hành điều tra ở các huyện xã. Sự bình lặng trong Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang này đã kéo dài gần một tuần.

Tối hôm đó, trong một quán trà ở Thị xã Đông Giang.

Tôn Ngọc Long Bí thư thị ủy, Nghiêm Vệ Đông Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, Vu Khánh Sinh Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi, Triệu Kim Long Phó chủ tịch thị trấn Hắc Môi cùng tụ họp với nhau.

Triệu Ngọc Long khẽ đặt cốc trà xuống, trầm giọng nói:

- Bí thư Tôn, từ hành động hiện nay của Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang mà nói, Liễu Kình Vũ dường như không có quan tâm đến sự việc của thị trấn Hắc Môi chúng tôi. Ba tổ tuần tra đến bây giờ vẫn chưa thị sát đến thị trấn Hắc Môi, tuy nhiên, trong lòng tôi lại cảm thấy bất an.

Tôn Ngọc Long cau mày nói:

- Cậu có gì mà phải bất an chứ?

Triệu Kim Long nói:

- Lý do tôi bất an hoàn toàn là vì những người trong ba tổ tuần tra đến giờ vẫn chưa thị sát đến Thị trấn Hắc Môi chúng tôi. Bởi vì nếu nói về khoảng cách, Thị trấn Hắc Môi chúng tôi nằm trong nội thành, thuộc loại khoảng cách vừa phải, ngồi xe một tiếng là đến rồi. Còn từ vị trí mà nói, Thị trấn Hắc Môi chúng tôi nằm ở phía bắc Thị xã Đông Giang, giao thông cũng không phải là không thuận tiện. Nhưng mà, ba tổ tuần tra lại lần lượt phân ba hướng đông, nam, tây cùng triển khai điều tra nghiên cứu, mà cố tình không để mắt đến thị trấn Hắc Môi phía Bắc. Tôi hoài nghi có phải hay không lúc chỉ thị xuống ba Tổ tuần tra, Liễu Kình Vũ đã cố ý chỉ thị bọn họ làm như vậy.

Nếu thật là như vậy, tôi cho rằng Liễu Kình Vũ sở dĩ phải duy trì loại bình tĩnh này e rằng là cố tình làm như vậy, sợ rằng trong lòng hắn đã chú ý cao độ đối với thị trấn Hắc Môi chúng tôi rồi.

Tôn Ngọc Long trầm giọng hỏi:

- Vậy cậu cho rằng Liễu Kình Vũ một khi đã coi trọng như vậy, tại sao lại để ba Tổ tuần tra kia bỏ qua thị trấn Hắc Môi?

Triệu Kim Long nói:

- Tôi cho rằng Liễu Kình Vũ có thể là sợ rút dây động rừng, sợ chúng ta biết rằng hắn muốn động đến Thị trấn Hắc Môi chúng ta. Đây cũng chính là điều tôi lo lắng, bởi vì hắn càng làm như vậy, điều này chứng tỏ hắn càng muốn động đến Thị trấn Hắc Môi. Hắn hiện tại không động đến là bởi vì có thể hắn chưa tìm ra điểm vào, cũng có thể là hắn đang tìm kiếm điểm vào.

Triệu Kim Long nói xong, ba người kia đều rơi vào trạng thái trầm tư, đặc biệt là Tôn Ngọc Long, sắc mặt của y rõ ràng âm trầm đi rất nhiều.

Bởi vì y ngay từ đầu đã có sự lo lắng đối với hành động của Liễu Kình Vũ trong vụ án Diêu Thúy Hoa. Y cũng lo lắng Liễu Kình Vũ sẽ động đến Thị trấn Hắc Môi, song Liễu Kình Vũ trong toàn bộ hành động ngoại trừ việc nghiêm khắc dựa theo quy định của pháp luật giải quyết tất cả nhân viên có dính líu đến vụ án ra, thì không có lấy vụ án Diêu Thúy Hoa này để làm cơ hội tiến hành mở rộng, từ đó can thiệp vào sự tình của Thị trấn Hắc Môi.

Theo thời gian trôi qua, y đã bắt đầu buông lỏng cảnh giác, hơn nữa y còn tin tưởng rằng, cho dù Liễu Kình Vũ thật sự có từ miệng của người nhà Diêu Thúy Hoa có được một vài tư liệu về Thị trấn Hắc Môi, chỉ e rằng tư liệu ấy cũng không đủ khiến Liễu Kình Vũ chú ý đến Thị trấn Hắc Môi. Trừ phi Liễu Kình Vũ lần này làm như vậy là nhận được chỉ thị của một số nhân vật quan trọng trong Tỉnh đến Thị xã Đông Giang làm xáo trộn lên. Đối với vấn đề này, từ sau khi Liễu Kình Vũ đến Thị xã Đông Giang, y vẫn luôn đề phòng cẩn thận.

Nhưng mà, lời của Triệu Kim Long hôm nay lại khiến trong lòng của Tôn Ngọc Long thay đổi một chút. Mặc dù cấp bậc Phó chủ tịch Thị trấn này của Triệu Kim Long không cao, nhưng ở trong hội, y lại tương đối coi trọng Triệu Kim Long. Bởi vì đầu óc của gã này này xoay chuyển đặc biệt nhanh, suy nghĩ về chiều sâu và chiều rộng của vấn đề cùng với người bình thường không giống nhau. Y luôn coi Triệu Kim Long là quân sư quạt mo của mình trong một số lĩnh vực.

Hơn nữa, tên của Triệu Kim Long cùng với tên của mình có chút giống nhau, mình là Ngọc Long, Triệu Kim Long là Kim Long. Kim Long tự nhiên không cao cấp bằng Ngọc Long. Cho nên, từ cái tên, y cho rằng bản thân mình có thể áp chế chặt chẽ được Triệu Kim Long. Vì vậy y vẫn tương đối coi trọng Triệu Kim Long. Trực tiếp đưa gã từ một chủ mỏ than bình thường ở Thị trấn Hắc Môi, thông qua một loạt các hành động lên tới vị trí Phó chủ tịch thị trấn này.

Mà hôm nay, những điều Triệu Kim Long nói ra lại một lần nữa khiến cho y coi trọng.

Sau khi Tôn Ngọc Long trầm tư một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ừ, cách nói này của Kim Long rất có tính xây dựng đấy, đáng để chúng ta suy ngẫm. Mọi người cũng nói ra cách nghĩ của bản thân đi. Lão Nghiêm, ông là cấp dưới của Liễu Kình Vũ, ông nói trước suy nghĩ của mình đi.

Tôn Ngọc Long nói xong, ánh mắt nhìn về hướng Nghiêm Vệ Đông.

Nghiêm Vệ Đông dùng sức gật gật đầu nói:

- Tôi cho rằng lão Triệu nói rất có lý, tôi gần đây vẫn bảo người ở văn phòng Ủy ban kỷ luật lưu ý đến, Liễu Kình Vũ gần đây nghiên cứu rất nhiều tư liệu. Mặc dù loại tư liệu Liễu Kình Vũ nghiên cứu rất nhiều, cái gì cũng có, nhưng trong đó cũng bao gồm thị trấn Hắc Môi và tài nguyên than đá, tư liệu liên quan đến lĩnh vực an toàn lao động. Nếu lão Triệu không nhắc nhở, tôi có thể vẫn nghĩ không ra Liễu Kình Vũ rốt cuộc muốn nghiên cứu cái gì. Nhưng mà, chúng ta có thể giả thiết một chút. Nếu Liễu Kình Vũ lấy việc nghiên cứu tư liệu khác để ngụy trang, trọng điểm nghiên cứu lại là những tư liệu liên quan đến thị trấn Hắc Môi, như vậy kết hợp với thông tin ba Tổ tuần tra không đến Thị trấn Hắc Môi điều tra nghiên cứu, có phải có thể đã đưa ra một kết luận hay không?

Ba tổ thị sát Tổ tuần tra không điều tra nghiên cứu thị trấn Hắc Môi chỉ là ngụy trang, mục đích là để mê hoặc lãnh đạo Thị trấn Hắc Môi bao gồm cả các lãnh đạo khác của Thị ủy. Liễu Kình Vũ vẫn án binh bất động e rằng cũng là ngụy trang. Mà Liễu Kình Vũ rất có thể là trăm phương ngàn kế muốn động thủ với Thị trấn Hắc Môi của chúng ta. Hắn sở dĩ vẫn chưa động thủ là bởi vì vẫn chưa rõ tình hình của Thị trấn Hắc Môi. Hắn ném chuột sợ vỡ đồ, không dám tùy tiện động thủ.

Nghiêm Vệ Đông nói xong, Tôn Ngọc Long cũng hài lòng gật đầu. Năng lực phân tích suy luận của tên Nghiêm Vệ Đông cũng tương đối tốt, nếu lần này không phải Liễu Kình Vũ đến nhậm chức, y sẽ đem Nghiêm Vệ Đông nâng đỡ lên làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang, Ủy viên thường vụ thị ủy rồi. Suy luận vừa rồi của Nghiêm Vệ Đông cũng là tương đối hợp tình hợp lý.

Ánh mắt của Tôn Ngọc Long nhìn về phía Vu Khánh Sinh:

- Lão Vu, anh là lãnh đạo Thị trấn Hắc Môi, nói ra một chút suy nghĩ của mình đi.

Vu Khánh Sinh chỉ nhàn nhạt cười, nói:

- Bí thư Tôn, tôi cho rằng lời của lão Triệu và lão Nghiêm quả thực vô cùng có lý. Trên cơ bản coi như nhìn thấu được suy nghĩ của Liễu Kình Vũ, nhưng mà tôi cho rằng mặc kệ Liễu Kình Vũ rốt cuộc có ý gì trong sự việc của Thị trấn Hắc Môi chúng ta, tôi cho là Thị trấn Hắc Môi không có gì phải sợ hãi.

Tôi không phủ nhận Liễu Kình Vũ là một người trẻ tuổi có năng lực, cũng rất có chính kiến, nhưng hắn dù sao cũng vừa mới đến Thị xã Đông Giang chúng ta, hắn đến cả Ủy ban kỷ luật Thị xã đều chưa hoàn toàn nắm trong tay, vậy mà liền muốn động thủ với Thị trấn Hắc Môi chúng ta, hắn ta dựa vào cái gì chứ? Hắn có chiêu bài gì để có thể đánh đây?. Tôi chưa có nhìn thấy cái gì cả. E rằng Liễu Kình Vũ chỉ có duy nhất ba Tổ tuần tra là có thể dùng đến. Mà trong ba vị tổ trưởng của tổ tuần tra, không chỉ có Trịnh Bác Phương từ trước đến nay không hợp lắm với Liễu Kình Vũ, còn có Diệp Kiến Quần là người của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tiền nhiệm lưu lại, chỉ cần chúng ta bỏ chút công sức lên ba tổ tuần tra kia, e rằng Liễu Kình Vũ rất khó tạo nên sóng gió gì ở Thị xã Đông Giang chúng ta, càng miễn bàn đến Thị trấn Hắc Môi.

Bí thư Tôn, ngài biết đấy, Thị trấn Hắc Môi chúng ta không phải là một Thị trấn nhỏ bình thường, trong lúc nước sôi lửa bỏng này, trong tỉnh cũng sớm đã có tin tức nói một vài vị lãnh đạo ở tỉnh không vừa mắt với Thị trấn Hắc Môi chúng ta, muốn đem Thị trấn Hắc Môi chúng ta giải quyết triệt để. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Thị trấn Hắc Môi không phải vẫn hoạt động tốt sao, ai có thể động đến chúng ta.

Nói tới đây, Vu Khánh Sinh đứng thẳng sống lưng nói:

- Bí thư Tôn, tôi cho rằng Liễu Kình Vũ cho dù không muốn đến Thị trấn Hắc Môi chúng ta, tôi định cũng sẽ đem hắn dẫn đến Thị trấn Hắc Môi. Bởi vì trong này nước sâu như vậy, cho dù chúng ta không thể động đến Liễu Kình Vũ, chưa chắc kẻ khác đã không thể động đến Liễu Kình Vũ. Nếu chẳng may Liễu Kình Vũ bị tai nạn xe cộ hay gì đó, chúng ta không phải hoàn toàn bớt lo sao.

Vu Khánh Sinh nói xong, trên mặt lộ ra một tia tươi cười âm hiểm.

Giờ phút này, ngồi trong phòng làm việc, Liễu Kình Vũ đột nhiên cảm giác được trên người từng đợt rét run.