Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 327




Buổi chiều hôm đó, Liễu Kình Vũ quay trở về Khu công nghệ cao, lập tức triệu tập cuộc họp Ủy viên Ban quản lý lần thứ Hai. Bảy ủy viên đều có mặt đầy đủ.

Liễu Kình Vũ ngồi trên ghế chủ tọa cuộc họp, nghiêm mặt nhìn mọi người nói:

- Thưa các vị, tôi tin là chuyện cháy phòng họp tối qua mọi người đều đã biết. Mọi người có nghĩ rằng tối qua phòng họp bỗng nhiên bị cháy là điều ngẫu nhiên không?

Liễu Kình Vũ nói xong, phòng họp bỗng chốc yên lặng, phần lớn mọi người đều cúi đầu xuống.

Những người ngồi đây không phải là kẻ ngốc, nhiều chứng từ được mang về trong ngày như vậy, buổi tối lại xảy ra hỏa hoạn, dù có là kẻ ngốc cũng biết đó không phải là ngẫu nhiên.

Lúc này, Tần Duệ Tiệp trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm Liễu, tôi nghĩ đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Mọi người đều biết, trụ sở làm việc của Ban quản lý mới xây được có vài năm, đường điện chắc chắn chưa thể bị oxy hóa được, hơn nữa cháy phòng họp lại chỉ ở phòng lưu giữ chứng cớ, nếu là ngẫu nhiên thì độ trùng hợp quá lớn. Tôi nghĩ đây chắc chắn hỏa hoạn là do con người tạo ra, mục đích chính là muốn thiêu hủy hết số chứng cớ.

Tần Duệ Tiệp vừa dứt lời, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Kim Chí Vĩ liền trầm giọng nói:

- Tôi không đồng ý với ý kiến của Phó chủ nhiệm Tần. Tôi nghĩ sự kiện như vậy là ngẫu nhiên, cũng như Phó Chủ nhiệm Tần vừa nói, sự việc trên thế giới thường rất trùng khớp với nhau, điều này không ai có thể chối cãi được. Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng có người gây ra hỏa hoạn, song chưa có bằng chứng cụ thể chúng ta chỉ có thể nghĩ đó là ngẫu nhiên mà thôi.

Kim Chí Vĩ nói xong, Mã Nghĩa Đào cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Kim Chí Vĩ, không có bằng chứng chúng ta không thể võ đoán được. Bây giờ làm việc phải có chứng cớ, không có chứng cớ là không được.

Mã Nghĩa Đào nói xong, bí thư Ủy ban kỷ luật Tống Tăng Mạnh liền tiếp lời:

- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Mã Nghĩa Đào và Kim Chí Vĩ, mặc dù hiện chưa tìm được bằng chứng chứng minh, nhưng tôi nghĩ rằng khả năng con người gây ra là rất lớn.

Mã Nghĩa Đào lập tức phản biện:

- Bí thư Tống à, nếu anh nghĩ là con người làm, vậy tôi hỏi anh, khóa cửa của tất cả phòng họp do ba người giữ, mà tối hôm đó hai người giữ chìa khóa là Phó chủ nhiệm Tần và người của Phòng kiểm toán đều trở về thành phố rồi, lẽ nào còn có người có chìa khóa qua được cửa chống trộm sao?

Không thể không nói, phản vấn của Mã Nghĩa Đào lần này rất mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn Tống Tăng Mạnh quả thật không thể tìm ra được bằng chứng nào để phản bác lại.

Những người khác lúc này cũng chìm vào cảnh tĩnh lặng, dù trong lòng mọi người đều nghĩ rằng điều này chắc chắn là có người gây hỏa hoạn, nhưng lại không có bằng chứng.

Sắc mặt của Mã Nghĩa Đào và Kim Chí Vĩ lộ rõ vẻ đắc ý.

Tuy nhiên, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt họ vừa hiện lên, Liễu Kình Vũ bèn trầm giọng nói:

- Đồng chí Tần Duệ Tiệp phân tích rất chính xác, đây chắc chắn không phải chuyện ngẫu nhiên, đây là có người đã cố ý tạo ra hỏa hoạn. Cần bằng chứng à, có đấy chứ.

Nói xong, Liễu Kình Vũ vẫy tay hướng về phía Chánh văn phòng Ban quản lý Hồng Tam Kim, Hồng Tam Kim liền đứng dậy lấy chiếc USB ra, cắm vào máy tính và thao tác, đồng thời mở máy chiếu trong phòng họp lên, rất nhanh đoạn video được phát ra.

Trong đoạn video, người kỹ sư điện đó từ phòng máy dụng cụ giám sát không khí đi ra cho tới khi gã lấy chìa khóa mở cửa phòng họp, rời khỏi phòng họp, trốn vào một phòng, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, toàn bộ quá trình được ghi lại rất rõ nét.

Lần này, mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, bởi vì họ đã thấy rất rõ, trong trụ sở làm việc của họ từ trước đến giờ chưa từng lắp thiết bị giám sát, vậy thì những hình ảnh này được ghi lại từ đâu, hơn nữa nhìn thời gian thì rõ ràng là chuyện xảy ra vào lúc rạng sáng ngày hôm qua mà.

Thấy được sự hoài nghi trên mặt mọi người, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:

- Các vị chắc chắn là rất buồn bực, những cảnh quay này rốt cuộc là thế nào đây? Tôi muốn giải thích với mọi người một chút, những tư liệu đó tối hôm trước đã được thanh tra và tịch thu, tôi cảm thấy tâm thần bất định, cho nên đã đặc biệt lệnh cho Hồng Tam Kim đi mua vài chiếc camera wifi mini về. Sở dĩ hôm đó tôi và đồng chí Đường Trí Dũng tăng ca đến hơn 10 giờ đêm chính là để lắp đặt và điều chỉnh thử những chiếc camera này, lắp chúng vào các vị trí then chốt trên trần mái trệt để theo dõi tình hình của cả phòng họp. Tất cả những hình ảnh này đều thông qua mạng wifi truyền tới máy tính và điện thoại di động trong phòng làm việc của tôi.

Liễu Kình Vũ nói xong, mọi người đều xôn xao, không ai ngờ tâm tư Liễu Kình Vũ lại kín đáo đến vậy, bố trí trước tất cả mọi việc.

Lúc này, chấn động nhất trong lòng lại là Kim Chí Vĩ và Mã Nghĩa Đào, mặt họ nóng bừng bừng, họ biết lần này hai người xem như đã bị Liễu Kình Vũ đánh vào mặt rồi. Vừa rồi bọn họ mạnh mồm nói tuyệt đối không thể là do con người, cho dù là con người cũng không có bằng chứng gì. Hiện thực trớ trêu, Liễu Kình Vũ đã đưa ra được bằng chứng, bây giờ hai người hận là không tìm được cái lỗ nào để chui vào.

Lúc này, ánh mắt Liễu Kình Vũ nhìn về phía hai người:

- Đồng chí Kim Chí Vĩ, Mã Nghĩa Đào, hai vị đã thấy bằng chức xác thực rồi chứ? Chúng ta có cần xác định xem đó có phải là do con người làm không?

Lại tiếp tục tát vào mặt.

Kim Chí Vĩ chỉ có thể cúi đầu cố gắng nói:

- Có thể, có thể, thật không ngờ Chủ nhiệm Liễu lại bố trí cẩn thận như vậy, khâm phục khâm phục.

Mã Nghĩa Đào cũng gật đầu liên tiếp, lúc này hai người không ai còn dám phách lối nữa.

Thấy hai người không dám tiếp tục phách lối nữa, lúc này Liễu Kình Vũ mới trầm giọng:

- Bây giờ chúng ta đã có thể kết luận được rồi, vụ hỏa hoạn tối hôm đó tuyệt đối là có người có ý phóng hỏa. Vậy mục đích của họ không cần nói cũng biết hẳn là có ẩn ý, chắc chắn là muốn thiêu hủy số tài liệu đó, tránh đế chúng bị chúng ta điều tra rõ, sẽ liên lụy tới một số người nào đó.

Dù là kẻ phóng hỏa này đến nay vẫn chưa sa lưới, nhưng ở đây tôi cũng có một tin muốn nói cho mọi người biết, những tài liệu gốc đó sự thực vẫn chưa bị cháy, đêm hôm đó nó đã được tôi và đồng chí Đường Trí Dũng chuyển sang phòng làm việc của tôi và phòng làm việc của Đường Trí Dũng rồi. Hơn nữa sáng hôm nay, số tài liệu đó đã được chở đi rồi, nhân viên đang tiến hành kiểm toán những tài liệu này ở nơi bí mật.

Liễu Kình Vũ nói xong, mọi người trong phòng họp lại một lần nữa kinh ngạc. Lúc này mọi người đều nhìn Liễu Kình Vũ bằng con mắt khác, trong ánh mắt phần lớn mang sắc thái kính nể. Nếu nói trước đây mọi người luôn có thái độ cung kính Liễu Kình Vũ là vì Liễu Kình Vũ là Chủ nhiệm Ban quản lý, thậm chí họ còn nhận được lời căn dặn phía sau, không dám không cung kính Liễu Kình Vũ, vậy mà bây giờ từ trong thâm tâm mình mọi người lại thể hiện sự kính nể đối với Liễu Kình Vũ.

Hàng loạt phương án này của Liễu Kình Vũ thực sự đã khiến mọi người sợ hãi. Nên nhớ Liễu Kình Vũ mới bao nhiêu tuổi mà có thể suy xét sự tình chín chắn đến vậy, tính toán thông thấu như vậy, nếu xem người bản lĩnh như vậy là kẻ thù thì quả là đáng sợ.

Giờ đây trong lòng Kim Chí Vĩ và Mã Nghĩa Đào cũng bắt đầu lo sợ. Quả thực họ cũng có chút sợ hãi, dù lần này họ tới nhậm chức ở Ban quản lý đều được Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm bày mưu đặt kế, nhưng lúc này họ lại không thể không vì tương lai của mình mà tìm đường lui. Nếu lúc nào mình cũng đối đầu với Liễu Kình Vũ thì sau này liệu Liễu Kình Vũ có cố tình giăng bẫy đợi mình chui vào đó như hôm nay không? Kết quả hôm nay đã cho thấy một khi người phóng hỏa đó bị bắt, vậy thì người chủ sự chắc chắn sẽ bị bại lộ, tới khi đó người bị liên lụy chắc chắn sẽ bị Vương Trung Sơn đè chết thôi.

Lúc này, Tần Duệ Tiệp bỗng lên tiếng:

- Chủ nhiệm Liễu, theo tôi thì dù ai là kẻ sai khiến người phóng hỏa đó tới phóng hỏa đi nữa, nhưng có một điểm chúng ta phải chú ý, đó chính là ba nhà máy tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn họ sẽ có cách để cởi trói cho mình. Mà thời hạn cuối cùng để giam giữ những người đó cũng sắp tới rồi, chúng ta phải áp dụng một số biện pháp để đảm bảo tình trạng ô nhiễm sẽ không còn tiếp diễn nữa.

Liễu Kình Vũ gật đầu nói:

- Đúng vậy, đồng chí Tần Duệ Tiệp nói rất đúng, tôi có một cách, đó là nghiêm khắc quán triệt quy định liên quan tới luật môi trường, đồng thời kết hợp tình hình thực tế của địa phương mình, đưa ra phương án xử lý ô nhiễm.

Nói tới đây Liễu Kình Vũ hướng về phía Hồng Tam Kim gật gật đầu.

Hồng Tam Kim liền đứng dậy, cầm bảy xấp tài liệu đã được chuẩn bị xong lần lượt chia cho các vị ủy viên.

Chờ sau khi mọi người cầm tư liệu, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

- Thưa các vị, tài liệu trong tay mọi người chính là quy định liên quan về bảo vệ môi trường được tôi và một số chuyên gia trong lĩnh vực môi trường, căn cứ vào luật bảo vệ môi trường, đã cùng thảo luận cụ thể và đưa ra phương án cụ thể làm thế nào xử lý ô nhiễm. Trước tiên mọi người có thể xem qua, nếu thấy điểm nào không hợp lý chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hơn. Sau đó dùng làm văn bản chính thức, trình lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phê duyệt.

Mọi người xem kỹ văn bản trên tay mình, tất cả mọi người lập tức hít một hơi khí lạnh.

Đây chắc chắn là quy định xử lý cải thiện ô nhiễm môi trường toàn diện nhất, phương án xử lý nghiêm khắc nhất từ trước tới nay.

Theo văn bản của Liễu Kình Vũ đưa ra, mọi người có thể thấy rõ một nguyên tắc, đó chính là đối với những nhà máy trực thuộc, Khu công nghệ cao sẽ áp dụng nguyên tắc Nhà máy nào gây ô nhiễm môi trường, Nhà máy đó chịu trách nhiệm xử lý ô nhiễm. Đó cũng là nguyên tắc được đề xướng mạnh mẽ của chính phủ từ trước đến nay.

Tuy nhiên, nguyên tắc này ở nhiều địa phương, khi thực hành lại biến thành nguyên tắc Ai gây ô nhiễm, người ấy bị xử phạt và Ai gây ô nhiễm, người ấy trả phí. Hai nguyên tắc này có sự khác biệt về bản chất.

Ai gây ô nhiễm, người ấy bị xử phạt và Ai gây ô nhiễm, người ấy trả phí. Nguyên tắc này rất nhiều nơi đã áp dụng nhưng bản chất của nó là xử phạt và thu tiền, sau khi những khoản tiền phạt này được thu lại thì đại bộ phận lại biến thành nguồn quỹ đen của một số đơn vị bảo vệ môi trường, thậm chí còn cho vào quỹ riêng của cục, căn bản không dùng vào việc xử lý ô nhiễm môi trường. Khoản tiền phạt tuy được thu, song tình trạng ô nhiễm căn bản lại không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, nguyên tắc “Ai gây ô nhiễm người đó xử lý” này của Liễu Kình Vũ đưa ra về bản chất lại khác với những nguyên tắc trên kia. Theo nguyên tắc này của Liễu Kình Vũ đưa ra, ba nhà máy phải chịu trách nhiệm trả phí xử lý ô nhiễm mà họ đã gây ra tổn hại cho môi trường, khi nào dòng nước của dòng sông Ô Lạp phục hồi lại trạng thái bình thường, kinh phí đầu tư của những nhà máy này mới kết thúc. Nếu họ cự tuyệt trả chi phí đầu tư, vậy tất cả tài chính của các nhà máy đó sẽ bị đóng băng, đại diện pháp nhân của nhà máy sẽ chịu hình phạt theo quy định của pháp luật liên quan và luật môi trường, hơn nữa còn bị xử phạt nặng.

br style='mso-special-character:line-break'>