Trong số các cuộc điện thoại đó, có một Phó chủ tịch thành phố, hai vị Ủy viên thường vụ, thậm chí còn có một số người trên Tỉnh. Những người này ùn ùn kéo đến khiến Vương Trung Sơn cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn.
Nhưng điều khiến Vương Trung Sơn thực sự đau đầu chính là tình hình mà Liễu Kình Vũ đã báo cáo lại. Những vấn đề như thôn ung thư, ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng lại không ngờ phát sinh trên đất Thương Sơn, điều này cực kỳ nguy hiểm. Nhất là sự tồn tại của thôn ung thư, một khi bị lộ ra ngoài, chỉ sợ hình tượng của bộ máy Thành ủy Thương Sơn sẽ bị đả kích nghiêm trọng. Dưới tình huống bình thường, cách mà rất nhiều cán bộ áp dụng thường là thủ pháp áp chế. Nói cách khác là khống chế sự tình trong phạm vi nhỏ nhất, tuyệt đối không thể để cho bên ngoài biết.
Tuy nhiên, Vương Trung Sơn lại vô cùng hiểu tính cách của Liễu Kình Vũ. Ông ta biết rằng, lúc này đây Liễu Kình Vũ thực sự nổi giận rồi, nếu như mình xử lý không tốt sự việc lần này, chỉ sợ Liễu Kình Vũ sẽ khuấy lên một trận gió lốc. Từ khi mình cùng Liễu Kình Vũ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại ngày càng nhiều, Vương Trung Sơn đã thật sự ý thức được lực phá hoại hùng mạnh của Liễu Kình Vũ.
Trong lòng cân nhắc thật lâu, Vương Trung Sơn mạnh mẽ nắm chặt nắm tay, cắn răng lẩm bẩm:
- Không được, lần này tuyệt đối không thể thỏa hiệp với Lý Đức Lâm được. Nếu lần này mình vẫn thỏa hiệp, chỉ sợ Liễu Kình Vũ sẽ hoàn toàn mất lòng tin vào mình. Nếu mất đi một cấp dưới mạnh mẽ như Liễu Kình Vũ, về sau muốn làm ra thành tích chỉ e sẽ khó khăn hơn nhiều rồi. Hơn nữa, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để phản kích lại phe cánh Lý Đức Lâm.
Nghĩ đến đây, Vương Trung Sơn trực tiếp cầm lấy điện thoại trên bàn bấm số của Trưởng ban thư ký Thành ủy, trầm giọng nói:
- Đồng chí Diệp Minh Vũ, lập tức thông báo cho các vị Ủy viên thường vụ, sau 30’ nữa đến Phòng họp thường vụ thành ủy, mời dự Hội nghị thường vụ khẩn cấp, thảo luận liên quan đến vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng của ba nhà máy hóa chất ven sông Ô Lạp. Đồng thời thông báo Liễu Kình Vũ đến dự thính, sau khi cậu ta tới thì lập tức họp.
- Vâng, tôi lập tức thông báo.
Diệp Minh Vũ lập tức tỏ thái độ chấp hành.
Đối với vấn đề ô nhiễm môi trường ven bờ sông Ô Lạp, Diệp Minh Vũ thân là Trưởng ban thư ký Thành ủy tự nhiên cũng biết, chỉ là y biết rõ trong đó ẩn chứa đủ loại quan hệ, cho nên vẫn chưa tỏ thái độ đối với việc này.
Khi Diệp Minh Vũ gọi điện thông báo cho Liễu Kình Vũ lập tức đến Thành ủy họp thì Liễu Kình Vũ đã ngồi xe trên đường đến tòa nhà Thành ủy rồi. Liễu Kình Vũ đã sớm dự đoán được Vương Trung Sơn nhất định sẽ mời họp Hội nghị khẩn cấp để thảo luận chuyện này, hơn nữa rất có thể sẽ gọi mình đến. Mục đích của Vương Trung Sơn, Liễu Kình Vũ trong lòng biết rõ. Vương Trung Sơn muốn mình đấu tranh anh dũng trên Hội nghị thường vụ, lấy mình ra làm lá chắn. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không ngại, bởi vì hắn biết đây chính là cơ hội duy nhất để chính mình có thể thuyết phục các vị Ủy viên thường vụ quyết định chỉnh đốn ô nhiễm ven sông Ô Lạp.
Sau nửa giờ, khi Liễu Kình Vũ chạy đến phòng họp Hội nghị thường vụ, các vị Ủy viên khác đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu một mình Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ sau khi vào cửa, lập tức vô cùng xin lỗi nói với Vương Trung Sơn:
- Bí thư Vương, các vị lãnh đạo, thật ngại quá, tôi tới hơi trễ rồi.
Vương Trung Sơn thản nhiên nói:
- Không sao, cậu chạy từ Khu công nghệ cao đến, quãng đường khá xa, trong vòng nửa giờ đã đến là không dễ dàng rồi. Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu họp. Trước tiên mời đồng chí Liễu Kình Vũ trình bày với mọi người một chút về tình hình ô nhiễm ven bờ sông Ô Lạp.
Liễu Kình Vũ gật đầu, trực tiếp đi đến bàn điều khiển cách đó không xa, mở đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa hắn với lão nông ở thôn Phong Long, sau đó là các đoạn video quay được ở cống thải của ba nhà máy gây ô nhiễm.
Sau khi phát xong tất cả tài liệu, Liễu Kình Vũ lúc này mới trầm giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, mời các vị mở mắt ra nhìn một chút đi. Chính là do ba nhà máy này gây ô nhiễm môi trường gần mười năm, đã dẫn đến không ít bi kịch gia đình ly tán. Chính là do ô nhiễm mà con sông Ô Lạp vốn dĩ trong xanh, tôm cá đầy sông đã trở thành một con sông bốc mùi hôi thối, dân cư ven bờ không thể sinh sống được. Chẳng lẽ một vấn đề ô nhiễm như vậy mà không cần mạnh mẽ chỉnh đốn sao?
Liễu Kình Vũ nói xong, Vương Trung Sơn lập tức sắc mặt âm trầm, trong thanh âm mang theo sự bi phẫn, nói:
- Thưa các vị, các đồng chí, những tài liệu này các vị cũng đã xem rõ ràng rồi, tôi không biết rốt cuộc mọi người nghĩ thế nào, nhưng theo tôi, ba doanh nghiệp này gây ra ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, ảnh hưởng vô cùng tồi tệ đến cuộc sống của dân chúng Khu công nghệ cao cùng với dân chúng ven sông Ô Lạp. Tôi cho rằng chúng ta nhất định phải tiến hành chỉnh đốn một cách nghiêm khắc đối với ba Nhà máy lớn này cùng với một số nhà máy nhỏ khác. Nhất là đối với ba Nhà máy lớn, nhất định phải hạ lệnh cho bọn họ ngay lập tức đình chỉ sản xuất.
Vương Trung Sơn vừa mới nói xong, Trâu Hải Bằng lập tức sắc mặt bình tĩnh nói:
- Bí thư Vương, tôi đồng ý với ý kiến của ông, những nhà xưởng gây ô nhiễm này chúng ta nhất định phải mạnh mẽ chấn chỉnh. Dù sao đất nước chúng ta cũng đang khuyến khích kiến thiết văn minh sinh thái. Nhưng chúng ta cũng phải chú ý đến một vấn đề quan trọng, chính là những doanh nghiệp này đã cống hiến rất nhiều cho thành phố Thương Sơn chúng ta. Ba nhà máy này đã giải quyết vấn đề việc làm cho gần 3000 lao động, tiếp theo, đã góp tới 1% vào tăng trưởng GDP của toàn thành phố Thương Sơn, đây là những con số vô cùng quan trọng.
Tôi cho rằng, đối với ba Nhà máy này, chúng ta thật sự phải chỉnh đốn, nhưng tuyệt đối không thể bắt bọn họ lập tức ngừng sản xuất, mà là vừa sản xuất vừa tiến hành bồi dưỡng ý thức bảo vệ môi trường cho tầng lớp lãnh đạo, quản lý, đồng thời yêu cầu bọn họ trang bị hệ thống xử lý nước thải. Chỉ có như vậy mới có thể đạt được kết quả hài hòa nhất.
Nghe được Trâu Hải Bằng nói như vậy, Vương Trung Sơn không khỏi chau mày.
Lúc này, Hàn Minh Huy lập tức tiếp lời nói:
- Tôi vô cùng đồng ý với ý kiến của Phó bí thư Trâu. Ba nhà máy này chính là những xí nghiệp trọng điểm của Khu công nghệ cao ngay từ khi mới thành lập. Lúc trước họ đã ủng hộ mạnh mẽ cho Khu công nghệ cao, hóa giải được áp lực phải thu hút đầu tư của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta. Bí thư Vương, chúng ta tuyệt đối không thể làm chuyện “Qua cầu rút ván” được. Nếu không còn ai dám đến đầu tư vào Khu công nghệ cao, thậm chí là cả thành phố Thương Sơn chúng ta.
Hàn Minh Huy vừa mới nói xong, Bí thư Đảng ủy Công an Đổng Hạo liền lập tức theo vào nói:
- Tôi đồng ý quan điểm của đồng chí Hàn Minh Huy. Bí thư Vương, theo tôi được biết, ở những địa phương khác, những xí nghiệp cùng loại hình như ba nhà máy này rất nhiều, thậm chí ở một số nơi còn tạo thành một quần thể nhà máy. Tôi chưa từng thấy địa phương nào đình chỉ sản xuất kinh doanh của những Nhà máy đó. Ô nhiễm môi trường nhất định phải kiểm soát, nhưng phải chý ý đến phương thức và phương pháp. Chúng ta tuyệt đối không thể để cho nhà đầu tư mất đi lòng tin đối với chính quyền thành phố Thương Sơn chúng ta được.
Đổng Hạo vừa mới nói xong, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Vương Thạc cũng tiếp lời:
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Hàn Minh Huy.
Không đến bốn phút, lập tức có bốn người đứng ra phản đối ý kiến của Vương Trung Sơn, vẫn còn chưa tính cả Lý Đức Lâm.
Lập tức, không khí Hội nghị thường vụ trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người đều biết, hôm nay tuyệt đối là một cuộc đọ sức quan trọng của Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm.
Các Ủy viên thường vụ khác cũng đang suy nghĩ về lập trường của mình.
Vương Trung Sơn trên mặt cũng có chút nghiêm trọng.
Đúng lúc đó, Liễu Kình Vũ đột nhiên đứng dậy, nói với Vương Trung Sơn:
- Bí thư Vương, tôi có thể nói ý kiến của tôi không?
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ muốn nói, Trâu Hải Bằng lập tức nổi giận, nói:
- Liễu Kình Vũ, nơi này Hội nghị thường vụ Thành ủy, không phải là Hội nghị thường vụ quận ủy các cậu. Cậu hôm nay chỉ là dự thính, không đến lượt cậu lên tiếng.
Trâu Hải Bằng sớm đã khó chịu với Liễu Kình Vũ, chưa tìm được cơ hội thích hợp đả kích hắn. Hôm nay không ngờ Liễu Kình Vũ muốn lên tiếng ở Hội nghị thường vụ Thành ủy, sao có thể buông tha cơ hội đả kích hắn chứ.
Nhưng mà, Vương Trung Sơn sở dĩ muốn gọi Liễu Kình Vũ đến dự thính hội nghị, chính là coi trọng tinh thần mạnh mẽ “Nghé mới sinh không sợ cọp” của Liễu Kình Vũ. Cho nên Trâu Hải Bằng vừa nói xong, Vương Trung Sơn lập tức trầm giọng nói:
- Đồng chí Trâu Hải Bằng, đồng chí nói có chút hơi quá. Bất kể thế nào, đồng chí Liễu Kình Vũ cũng là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao. Khu công nghệ cao xuất hiện vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, cậu ấy có quyền được phát biểu ý kiến của mình. Chúng ta thân là lãnh đạo Thành ủy, nhất định phải cẩn thận lắng nghe tiếng nói từ cơ sở. Bằng không, chúng ta chỉ là nhắm mắt làm liều mà thôi, sao có thể đưa ra quyết sách chính xác được.
Nói xong, Vương Trung Sơn quay sang nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu có ý kiến gì cứ việc nói. Mặc dù hôm nay cậu chỉ là dự thính hội nghị, không có quyền biểu quyết nhưng có thể nói thoải mái. Dù sao vấn đề ô nhiễm môi trường cũng là phát sinh ở Khu công nghệ cao của các cậu.
Nhìn thấy giọng điệu cứng rắn của Vương Trung Sơn, Trâu Hải Bằng chỉ có thể nhẫn nhịn. Dù sao Vương Trung Sơn mới là nhân vật đứng đầu Thành ủy.
Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Các vị lãnh đạo, nhất là Phó bí thư Trâu, Phó chủ tịch thành phố Hàn, Bí thư Đổng, các vị không cần nhấn mạnh những cống hiến của ba xí nghiệp gây ô nhiễm này với GDP cũng như vấn đề công ăn việc làm của thành phố Thương Sơn chúng ta. Tôi muốn hỏi các vị, các vị có biết ba doanh nghiệp này đã cống hiến bao nhiêu tài chính cho thành phố Thương Sơn chúng ta? Phá hoại môi trường chỉnh thể của thành phố Thương Sơn chúng ta như thế nào? Mang đến cho dân chúng thành phố Thương Sơn chúng ta cái gì?
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ điều chỉnh âm điệu cao lên, giọng nói mang theo vài phần phẫn nộ:
- Các vị lãnh đạo, theo tôi được biết, ba doanh nghiệp này hàng năm nộp thuế cho Khu công nghệ cao là 0 đồng, nộp lên Thành phố là 0 đồng, đất đai cũng là miễn phí chiếm dụng, giá nước, giá điện thì chỉ bằng một nửa so với các Nhà máy khác.
Gần mười năm nay, ông chủ của các Nhà máy này ngồi mát ăn bát vàng, nhưng lại mang đến ô nhiễm nghiêm trọng như vậy cho Khu công nghệ cao và dòng sông Ô Lạp, xuất hiện cả thôn ung thư, các thôn xóm khác thì tỷ lệ ung thư tăng cao đột biến. Các vị lãnh đạo, tôi muốn hỏi một câu, như vậy thì các Nhà máy đó rốt cuộc cống hiến cho thành phố Thương Sơn chúng ta được cái gì? Cống hiến cho dân chúng Thương Sơn được cái gì?