Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 315




Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:

- Thật ngại quá, Liễu Kình Vũ tôi là một người làm việc khá cố chấp. Càng là những chuyện người khác không dám làm, chỉ cần có lợi cho dân chúng thì tôi sẽ không chùn bước. Tôi cho các người nửa giờ đồng hồ, nếu trong vòng nửa giờ các người không ngừng sản xuất, Khu công nghệ cao sẽ cắt điện, cắt nước nhà máy các người.

Tuy bề ngoài Liễu Kình Vũ là đang cười nói, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sự kiên định và cố chấp.

Thái Lượng vừa nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, liền biết chuyện này mình không thể giải quyết được rồi, lão cười khổ nói:

- Được rồi, để tôi xin chỉ thị của ông chủ một chút.

Nói xong, Thái Lượng đi ra ngoài tầm vài chục bước, đến chỗ Liễu Kình Vũ không nghe thấy được, lúc này mới lấy điện thoại ra bấm số của Hàn Bồi Khôn:

- Sếp, Liễu Kình Vũ yêu cầu Nhà máy chúng ta phải ngay lập tức ngừng sản xuất, nếu không sẽ cắt điện, cắt nước.

Hàn Bồi Khôn vừa nghe, lập tức giận tím mặt, cắn răng nói:

- Được, tôi biết rồi. Vốn dĩ tôi còn định tha cho hắn, thật không ngờ hắn tự tìm đến chỗ chết.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Bồi Khôn lập tức gọi đến cho cha mình là Hàn Minh Huy:

- Cha, Liễu Kình Vũ yêu cầu nhà máy phân hóa học của con lập tức đình công. Thằng nhãi này cũng quá đáng lắm rồi, phải dạy bảo hắn một chút.

Đầu bên kia điện thoại, Ủy viên thường vụ thành ủy Thương Sơn, Phó chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy nhận được điện thoại của con, chân mày nhíu lại. Trong lòng ông ta vô cùng chán ghét Liễu Kình Vũ, nhưng lại vô cùng không muốn đối đầu với Liễu Kình Vũ.

Lúc trước em trai ruột của mình là Hàn Minh Cường ở huyện Cảnh Lâm cũng đối đầu với Liễu Kình Vũ, tưởng rằng thắng chắc nhưng giờ đang bị khởi tố rồi. Hay như Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm muốn trừng trị Liễu Kình Vũ một chút, cuối cùng cũng phải đích thân đến nhận lỗi với Liễu Kình Vũ mới có thể cho qua được chuyện này.

Tuy nhiên hiện tại Liễu Kình Vũ không ngờ động đến con trai mình, ông ta không muốn ra mặt cũng không được. Đứa con này ông ta thương yêu như vậy, hơn nữa vẫn rất tự hào về y. Bởi vì con trai ông ta không chỉ có một nhà máy phân hóa học và một nhà máy thuốc trừ sâu ở Khu công nghệ mới, còn nắm trong tay một số dự án bất động sản ở thành phố. Mấu chốt nhất chính là, đứa con trai này làm việc vô cùng ổn thỏa, bất luận dự án nào cũng không tự mình đứng ra làm người đại diện pháp lý mà tìm người tin cẩn phụ trách, y chỉ đứng phía sau điều hành.

Hàn Minh Huy cũng từng nghe con trai nói qua, nhà máy phân hóa học là sản nghiệp quan trọng nhất của y. Tuy rằng dự án bất động sản kiếm được nhiều tiền nhưng rủi ro cũng khá lớn, hơn nữa thời gian thu lại được tài chính tương đối dài. Còn nhà máy phân hóa học và nhà máy thuốc trừ sâu lại hoàn toàn ngược lại. Hai hạng mục này chỉ cần sau khi đầu tư xây dựng xong, bắt đầu sản xuất tiêu thụ ra thị trường là có thể ngồi chờ tiền về rồi.

Hơn nữa hai nhà máy này sau gần mười năm kinh doanh, đã trở thành cỗ máy in tiền của con trai rồi. Mà cũng chính vì có hai nhà máy này làm hậu thuẫn, ông ta mới có thể yên tâm làm việc trong quan trường. Lúc nào không nên nhận lễ và tiền ông ta cũng có thể bỏ qua dễ dàng, do đó giảm bớt được tỷ lệ sai lầm về mặt kinh tế.

Tuy nhiên Hàn Minh Huy trầm tư một chút, cảm thấy nếu mình trực tiếp tham gia sự kiện lần này là vô cùng không thích hợp. Tuy rằng rất ít người biết chuyện nhà máy phân hóa học là sản nghiệp của con mình, nhưng nếu thật sự để ý điều tra thì sớm muộn cũng sẽ bại lộ, cho nên nhất định phải cẩn trọng. Nghĩ một lát, ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Lý Đức Lâm:

- Chủ tịch thành phố Lý, Liễu Kình Vũ này làm việc quá lỗ mãng rồi. Hắn vừa mới tới nhậm chức Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao đã yêu cầu Nhà máy phân hóa học phải ngừng sản xuất. Cái này căn bản là quá càn quấy rồi.

Nhận được điện thoại của Hàn Minh Huy, Lý Đức Lâm chính là sửng sốt. Ông ta thực không ngờ Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức còn chưa nóng chỗ đã tiến hành khai đao với Nhà máy sản xuất phân hóa học rồi. Nhà máy này là sản nghiệp của con trai Hàn Minh Huy, ông ta biết rất rõ ràng. Hơn nữa còn phải cảm ơn Hàn Minh Huy và con trai Hàn Bồi Khôn nữa. Lúc trước khi ông ta chỉ đạo thành lập Khu công nghệ cao, không một doanh nghiệp nào đến đầu tư xây dựng, ông ta mất hết cả mặt mũi. Chính là con của Hàn Minh Huy mang theo hai dự án trên trăm triệu này đến, trực tiếp mở hai nhà máy trong Khu công nghệ cao, khiến cho ông ta lấy được thành tích, do đó có thể từ chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố leo lên chức Chủ tịch thành phố.

Đương nhiên hai cha con Hàn Minh Huy cũng rất biết cách làm người. Số tiền thu được từ hai nhà máy này hàng năm cũng không nhỏ, tuy con mình một phân tiền cũng không có, nhưng hàng năm lại được chia hoa hồng trên danh nghĩa 10% cổ phần. Cho nên, trong toàn bộ thành phố Thương Sơn, quan hệ giữa Lý Đức Lâm và Hàn Minh Huy là gần gũi nhất, chẳng qua loại quan hệ này không thể để cho người ngoài biết được.

Lý Đức Lâm nhận được điện thoại của Hàn Minh Huy liền hiểu được ý đồ thực sự của ông ta rồi. Mà Lý Đức Lâm cũng cảm thấy vô cùng bất mãn với việc Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức đã đình chỉ sản xuất Nhà máy mà mình thu hút đầu tư được. Điều này không khác gì đánh vào mặt mình.

Trầm tư một chút, Lý Đức Lâm lập tức nói với Hàn Minh Huy:

- Ừ, chuyện này tôi biết rồi. Tôi sẽ gọi điện cho Liễu Kình Vũ để hỏi tình hình xem thế nào.

Hàn Minh Huy nghe được Lý Đức Lâm trả lời, lúc này mới yên lòng. Ông ta biết rằng, Lý Đức Lâm đây là đáp ứng ra mặt giải quyết chuyện này rồi.

Lý Đức Lâm cẩn thận suy nghĩ một chút đủ loại động cơ của Liễu Kình Vũ, lúc này mới bấm số điện thoại của Liễu Kình Vũ.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đang đứng nhìn hồ xử lý nước thải, chân mày nhíu chặt.

Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn, không ngờ là điện thoại của Lý Đức Lâm, lập tức nhận điện:

- Chủ tịch thành phố Lý, chào ngài, tôi là Liễu Kình Vũ.

Lý Đức Lâm trầm giọng nói:

- Liễu Kình Vũ, tôi nghe nói cậu hạ lệnh cho Nhà máy phân hóa học trong Khu công nghệ cao lập tức ngừng sản xuất?

Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng là có chuyện này. Tôi hiện tại đang đứng ở hồ xử lý nước thải của Nhà máy phân hóa học.

Lý Đức Lâm nghe Liễu Kình Vũ nói đang đứng ở hồ xử lý nước thải, không khỏi nhíu chặt mày. Đối với tính cách của Liễu Kình Vũ, ông ta vô cùng rõ ràng. Thằng nhóc này làm việc vô cùng cố chấp. Vì vậy, ông ta lập tức dịu giọng, nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, nếu tôi đoán không nhầm, cậu muốn đình chỉ nhà máy này nhất định là vì nhà máy có vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng. Nhưng tôi phải nói cho cậu biết, đối với vấn đề ô nhiễm của nhà máy, lãnh đạo thành phố cũng đã biết, nhưng vì sao không lập tức đình chỉ kinh doanh? Phương diện này có rất nhiều uẩn khúc. Đồng chí Liễu Kình Vũ, hy vọng cậu có thể đứng ở góc độ cao suy xét vấn đề , không nên làm việc võ đoán.

Liễu Kình Vũ nghe được lời nói của Lý Đức Lâm thì cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Hắn thật không ngờ Lý Đức Lâm sẽ ra mặt vì nhà máy này. Phải biết rằng, dưới tình huống bình thường, lãnh đạo thành phố sẽ không ai tình nguyện đứng ra nói đỡ cho một nhà máy phân hóa học nho nhỏ.

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không phải người bình thường, hắn rõ ràng, nếu Lý Đức Lâm đã ra mặt, điều này chứng minh bản thân ông ta có quan hệ với nhà máy phân hóa học này, thậm chí là quan hệ lợi ích. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Liễu Kình Vũ thêm vài phần nghiêm trọng.

- Chủ tịch thành phố Lý, ông nói không sai, tôi sở dĩ đình chỉ doanh nghiệp này là bởi vì bọn họ gây ra ô nhiễm quá nghiêm trọng, không thể không lập tức đình chỉ sản xuất. Hiện tại, dân chúng quanh Khu công nghệ cao này đã bị tổn hại nghiêm trọng bởi vì vấn đề ô nhiễm của nhà máy này, thậm chí đã xuất hiện cả thôn ung thư. Chủ tịch thành phố Lý, tuy rằng tôi cũng biết rõ, sự tồn tại của doanh nghiệp này có thể giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho rất nhiều người, thậm chí có thể đóng góp thuế má nữa. Coi như là doanh nghiệp này được miễn thuế rồi, nhưng cũng đã cống hiện cho GDP thành phố Thương Sơn chúng ta không ít số liệu chói mắt.

Nhưng Chủ tịch thành phố Lý à, vấn đề việc làm chúng ta có thể tìm rất nhiều con đường để giải quyết, GDP chúng ta có thể thông qua thu hút đầu tư để giải quyết, nhưng môi trường một khi bị ô nhiễm, muốn khống chế lại hết sức khó khăn. Chủ tịch thành phố Lý, tôi hy vọng ông có thể đứng ở góc độ người lãnh đạo mà lo lắng cho lợi ích của dân chúng nhiều hơn một chút. Chủ tịch thành phố Lý, nếu có thời gian thì hãy đến thôn Phong Long trong Khu công nghệ cao mà xem, một thôn đã từng có hơn hai trăm người, chỉ vì ô nhiễm môi trường nghiêm trọng mà đã chết gần hết rồi. Chủ tịch thành phố Lý, nhà máy phân hóa học này nếu không bị đình chỉ, chỉ e sẽ có thêm nhiều dân chúng bị ảnh hưởng. Tôi nhất định phải khiến doanh nghiệp này ngừng sản xuất.

Sắc mặt của Lý Đức Lâm trầm xuống. Ông ta không ngờ Liễu Kình Vũ một chút cũng không nể mặt ông ta, trực tiếp bác bỏ những lời ông ta nói. Lý Đức Lâm có chút tức giận rồi.

Tuy nhiên Lý Đức Lâm cũng biết rõ tính tình của Liễu Kình Vũ, biết rằng nếu cứng rắn với hắn thì hắn chắc chắn sẽ đối địch với mình. Cho nên, Lý Đức Lâm đảo mắt, trầm giọng nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, hiện tại tốc độ phát triển kinh tế thành phố Thương Sơn chúng ta đã lạc hậu hơn rất nhiều so với khu vực khác, áp lực đối với lãnh đạo thành phố vô cùng lớn. Hiện tại, chúng ta nhất định phải tranh thủ phát triển kinh tế, mà mục đích phát triển kinh tế của chúng ta cuối cùng cũng là vì lợi ích thực tế của người dân. Đương nhiên, có những thời điểm dân chúng phải trả giá một chút. Chúng ta cũng là nghĩ cho toàn bộ đại cục của thành phố Thương Sơn mà.

Liễu Kình Vũ à, vấn đề liên quan đến nhà máy phân hóa học, Ban quản lý khu công nghệ cao của các cậu đừng có tham dự. Chuyện này đã có tổ điều tra của thành phố phụ trách rồi, Ban quản lý các cậu chỉ cần làm tốt công tác thu hút đầu tư là được. Cậu không nên được cái này mà mất cái khác. Dù sao, trước mắt đối với Khu công nghệ cao thì phát triển kinh tế mới là nhiệm vụ chính. Hơn nữa gần đây tôi vừa nhận được tin, ở Tỉnh đã tạm thời quyết định không hủy bỏ Khu công nghệ cao rồi, nhưng lại chỉ cho các cậu thời gian nửa năm. Nếu trong vòng nửa năm Khu công nghệ cao không thể làm ra thành tích thì sẽ bị xóa bỏ.

Liễu Kình Vũ không thể không thừa nhận, Lý Đức Lâm quả thực là một lão cáo già trong quan trường. Những lời này vừa đấm vừa xoa, trên danh nghĩa vừa có thể ngăn cản Ban quản lý Khu công nghệ cao tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Nhà máy phân hóa học, lại đem đến chút áp lực cho Liễu Kình Vũ, bắt hắn phải hướng sự chú ý sang công tác đầu tư. Một khi Liễu Kình Vũ đạt được thành tích ở mặt thu hút đầu tư, Lý Đức Lâm lại có thể có thêm chiến tích, có thể nói là lợi cả đôi đường.

Khóe miệng Liễu Kình Vũ không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.