Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 235




Liễu Kình Vũ căn bản không để ý tới ánh mắt đầy căm hận của Mã Hoa Lỗi.

Sau khi đợi gã rời đi, Quách Húc Đông áy náy nói:
- Liễu tiên sinh, thật xin lỗi, lần này chỉ sợ liên lụy cậu rồi, hay là cậu mau đi đi, tôi thấy với tính cách của Mã Hoa Lỗi thì gã nhất định sẽ không chịu bỏ qua đâu. Ngộ nhỡ gã quay lại trả thù thì sao? Đến lúc đó cậu có muốn đi cũng không đi được. Dù sao thì tôi cũng đối đầu với gã rồi, tôi thà đem số tài sản này đi quyên góp chứ tuyệt đối không bán rẻ cho ba tên người Nhật đó như vậy. Ở thế chiến thứ Hai bọn người Nhật nhỏ nhoi đó ức hiếp chúng ta thì thôi, bây giờ đã là thời đại mới rồi, tôi tuyệt đối không chịu để bọn chúng bắt nạt như vậy được.

Nghe Quách Húc Đông nói như vậy, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Không sao đâu, chú Quách, chú yên tâm đi, chỉ dựa vào mấy tên vô dụng đó không làm gì được tôi đâu. Tôi chẳng coi họ ra gì. Được rồi, chú bận gì thì làm đi, tôi đi trước đây. À, đúng rồi, một lát nữa chúng có thể sẽ phái nhiều người tới hơn, không sao đâu, chú không cần lo lắng, chỉ cần có Liễu Kình Vũ tôi ở đây đảm bảo chú sẽ không sao cả.

Nói xong Liễu Kình Vũ cất bước ra ngoài.

Vừa lúc đó, Phó phòng phòng Xúc tiến đầu tư Thiệu Lệ Hoa vẻ mặt đầy lo lắng chạy tới, nhìn Liễu Kình Vũ rồi buồn rầu nói:
- Phó chủ tịch quận Liễu, không xong rồi, vừa nãy Trưởng phòng Tần bị mấy gã đàn ông kéo vào trong phòng rồi, trong phòng còn có rất nhiều người, bọn họ ai nấy đều rất hung dữ. Phó phòng Chu và Tiểu Triệu đang canh chừng ở gần đó, ngài mau đến đó xem đi, nếu không Trưởng phòng Tần sẽ bị bọn chúng ức hiếp mất.

- Cái gì, Tần Duệ Tiệp bị người ta lôi vào trong phòng rồi?
Nghe được tin này, sắc mặt của Liễu Kình Vũ trầm xuống, vô cùng khó coi, từ trong mắt hàn quang lóe ra, thân nhiệt giảm xuống mấy độ, Thiệu Lệ Hoa cũng cảm thấy lạnh run lên.

Từ sau lần được Tần Duệ Tiệp tỏ tình ở nhà hàng, thái độ lạnh nhạt của Liễu Kình Vũ đối với Tần Duệ Tiệp đã thay đổi. Trước đây, Liễu Kình Vũ chỉ đối xử với Tần Duệ Tiệp như một đồng nghiệp bình thường, chẳng có chút tình cảm nào, nhưng từ sau hôm đó, trong lòng Liễu Kình Vũ ít nhiều cũng đã có chút tình cảm với Tần Duệ Tiệp, nhất là cảm giác bị kích thích thị giác mà Tần Duệ Tiệp đem lại cho Liễu Kình Vũ lúc đó, còn khiến hắn chảy máu mũi nữa. Cho nên tuy bây giờ Liễu Kình Vũ vẫn chưa thể nói là hoàn toàn thích Tần Duệ Tiệp, nhưng trong lòng hắn vị trí của Tần Duệ Tiệp cũng quan trọng như Tào Thục Tuệ vậy.

Đó là bạn tốt của hắn, là người bạn gái vô cùng quan trọng, nhất là Tần Duệ Tiệp bằng lòng vì Liễu Kình Vũ mà bỏ cả vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn. Thứ tình cảm vừa quyết đoán vừa dịu dàng này cho dù Liễu Kình Vũ có là người sắt đi chăng nữa cũng phải cảm động.

Cho nên, khi nghe tin Tần Duệ Tiệp bị người khác kéo vào phòng, hắn đã hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ.

Liễu Kình Vũ nói với Thiệu Lệ Hoa:
- Đi trước dẫn đường, tóm tắt tình hình nói cho tôi biết.

Thiệu Lệ Hoa vừa đi vừa tóm tắt lại tình hình nói cho Liễu Kình Vũ biết. Thì ra sau khi Liễu Kình Vũ rời đi, mấy người đó vừa nói chuyện vừa uống trà đợi Liễu Kình Vũ, được một lúc thì điện thoại của Tần Duệ Tiệp đổ chuông, Tần Duệ Tiệp ra ngoài nghe điện thoại, sau đó một hồi mọi người nghe thấy tiếng thét của Tần Duệ Tiệp liền ra ngoài xem thì phát hiện Tần Duệ Tiệp bị mấy người kéo vào phòng 1108 cách phòng của Liễu Kình Vũ không xa, bên ngoài cửa còn có hai tên vệ sĩ cường tráng canh chừng. Bọn người Chu Khôn Hoa muốn xông vào cứu người nhưng lại bị hai tên vệ sĩ đó đá ra ngoài, hơn nữa hai tên vệ sĩ đó còn lấy dao ra uy hiếp bọn người Chu Khôn Hoa, khiến cho bọn người Chu Khôn Hoa nếu như không muốn chết thì mau chóng rời khỏi.

Trong những tình huống như thế này, Chu Khôn Hoa ra lệnh rất quyết đoán, một bên ra lệnh cho Thiệu Lệ Hoa đi tìm Liễu Kình Vũ, một bên thì canh chừng ở gần đó, đồng thời sai Tiểu Triệu gọi 110 báo cảnh sát. Nhưng hai tên vệ sĩ không hề để ý tới việc bọn Tiểu Triệu báo cảnh sát, một tên vệ sĩ còn nói với Tiểu Triệu:
- Báo đi, các người cứ báo tùy thích, báo rồi cũng không có tác dụng. Ở quận Nam Thành này ai mà không biết phòng 1108 là phòng chuyên dụng của Bát gia, không có ai để ý tới chúng mày đâu.

Sau khi Thiệu Lệ Hoa tóm tắt tình hình xong, Liễu Kình Vũ cũng đã tới trước cửa phòng 1108, Liễu Kình Vũ nhanh chóng bước đến trước cửa phòng định xông vào bên trong.

Thấy Liễu Kình Vũ xông đến, hai tên to khỏe cao 1m8 trực tiếp rút dao ra, nói với Liễu Kình Vũ:
- Đứng lại, nếu còn tiến đến nữa tao sẽ chém chết mày.

Sau đó, Liễu Kình Vũ căn bản không thèm để ý đến chúng, tiếp tục đi vào. Hai tên này thấy vậy vô cùng giận dữ hai tay quơ dao lên chém Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ tiếp tục đi về phía trước, chẳng thèm nhìn hai tên cầm dao kia. Lúc Liễu Kình Vũ đến gần hai tên kia, hắn dùng sức đá bay con dao trong tay chúng, sau đó lại tiếp tục một cước đá ngã chúng rồi mạnh mẽ đạp cửa xông vào.

Lúc này trong phòng, Tần Duệ Tiệp đang ngồi cạnh một người đàn ông trọc đầu chừng 40 tuổi, trên người toàn là hình xăm, trước mặt cô để một ly rượu trắng lớn, sau lưng Tần Duệ Tiệp là ba cô gái đứng chặn mọi lối thoát. Sau lưng tên đầu trọc trên mình toàn hình xăm còn có sáu tên vệ sĩ cường tráng nữa.

Lúc này, ba cô gái kia đang nói chuyện với Tần Duệ Tiệp.

Cô gái mặc áo trắng, trên tay có hình xăm rắn độc uốn éo nói:
- Tôi nói này cô em, tốt nhất là cô nên nghe lời của anh Bát ngoan ngoãn uống hết ly rượu này, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy. Tôi nói cho cô biết, cả cái quận Nam Bình này không ai dám không nể mặt anh Bát, uống xong ly rượu này, mọi người đều là bạn, anh Bát sẽ không làm khó cô đâu.

Lúc này, ba cô gái đã thay phiên nhau khuyên Tần Duệ Tiệp nửa ngày rồi, nhưng Tần Duệ Tiệp vẫn một mực giữ thái độ lạnh nhạt ngồi trên ghế, không nói gì.

Lúc này, tên đầu trọc nổi giận, lạnh lùng nói:
- Con điếm thối tha, tao nói cho mày biết, ly rượu này mày muốn uống cũng phải uống mà không muốn uống cũng phải uống. Nói thật cho mày biết hôm nay anh Bát đã chọn mày rồi.

Anh Bát vừa rứt lời, Liễu Kình Vũ đã đạp cửa xông vào, bước tới trước mặt tên đầu trọc, trên người đầy sát khí.

Lúc này, nhìn thấy Liễu Kình Vũ xông vào, ba cô gái kia lập tức quay người lại tức giận nói:
- Mày là ai, mau cút ra ngoài, không biết đây là phòng của anh Bát sao?

Nhưng mà, lúc này Liễu Kình Vũ đã sớm nổi giận đùng đùng rồi. Ba cô gái này vừa nhìn đã biết là loại không mấy tốt đẹp gì, Liễu Kình Vũ thẳng tay đẩy bọn họ sang một bên rồi đi về phía Tần Duệ Tiệp.

Lúc này, sáu tên vệ sĩ cường tráng bên cạnh tên đầu trọc ra tay, bọn chúng lập tức bao vây Liễu Kình Vũ.

Lúc này, tên đầu trọc cũng đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói :
- Người anh em này, chắc cậu cũng biết đây là địa bàn của Quách Lão Bát. Trên địa bàn của tôi, lại đạp cửa xông vào phòng của tôi, cậu chắc cũng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào rồi chứ?

Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn Quách Lão Bát, cười lạnh nói :
- Mày cũng biết, cô ấy là người phụ nữ của tao, dám động đến người phụ nữ của tao, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Quách Lão Bát cười lạnh một tiếng, khoát tay.

Lập tức, sáu tên đang vây quanh Liễu Kình Vũ đều vọt lên.

Sáu tên này đều là những thủ hạ đáng tin cậy của Quách Lão Bát - tên đầu xỏ xã hội đen ở quận Nam Thành. Giới xã hội đen ở Nam Bình gọi bọn chúng là Quách Môn Lục Mãnh, khi bọn chúng đánh người thì vô cùng hung dữ, những tên xã hội đen bình thường khác cũng không dám đụng độ với bọn chúng.

Trong mắt Quách Lão Bát, Liễu Kình Vũ chẳng qua chỉ là một người, sáu tên thủ hạ dưới tay gã muốn cho Liễu Kình Vũ một bài học thì quá đơn giản.

Nhưng mà, Quách Lão Bát ra lệnh còn chưa đến 30 giây, sáu người bọn chúng đều bị Liễu Kình Vũ đánh ngã nhào ra đất. Sau đó Liễu Kình Vũ cất bước tiến đến chỗ Quách Lão Bát.

Thấy tình hình này, Quách Lão Bát vô cùng tức giận, gã đã nhìn ra người thanh niên trẻ tuổi này rất lợi hại, quan trọng là trên người Liễu Kình Vũ đem theo sát khí khiến cho người khác phải kiêng kị và sợ hãi.

Gã là tên xã hội đen ngang ngược, ra tay tàn nhẫn không từ mọi thủ đoạn.

Thấy Liễu Kình Vũ xông tới, gã bắt lấy Tần Duệ Tiệp, vươn tay kẹp cổ cô, đồng thời lấy ra từ trong người con dao kề vào cổ họng của Tần Duệ Tiệp, lạnh lùng nói:
- Anh bạn trẻ, cậu rất lợi hại, nhưng Quách Lão Bát tôi cũng không phải là dễ trêu chọc đâu. Cậu lập tức cút ra khỏi căn phòng này cho tôi, tôi có thể trả lại người phụ nữ này cho cậu. Bằng không tôi một đao đi xuống thì người đẹp này không xong rồi.

Sắc mặt Liễu Kình Vũ trầm xuống, từng bước tiến đến chỗ Quách Lão Bát, lạnh lùng nói:
- Mày dám động đến một miếng da trên người cô ấy, tao sẽ chặt hai chân của mày. Mày dám khiến cô ấy rơi một giọt máu, tao sẽ chặt tứ chi của mày. Đừng tưởng mày cầm dao là ghê gớm, tao tự tin có khả năng giết mày trước khi mày làm hại đến cô ấy. Cảnh tượng này trước đây tao trải qua nhiều rồi, trình độ của những người tao từng đối mặt cao hơn mày nhiều, không ai trong số bọn họ có thể sống sót mà rời đi cả. Bây giờ tao cho mày mười giây, lập tức buông cô ấy ra, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày đấy.

Trong lúc nói chuyện, trên người Liễu Kình Vũ tràn ngập sát khí, hai mắt lạnh lùng nhìn Quách Lão Bát, giống như đang nhìn người chết vậy.

Lúc này, tuy Quách Lão Bát đã thấy nhiều vụ đổ máu, thậm chí trong tay còn có cả mạng người, nhưng lúc gã đối mặt với Liễu Kình Vũ thì lại không dám nhìn thẳng vào mắt Liễu Kình Vũ, bởi vì lúc này mắt của Liễu Kình Vũ vô cùng sắc bén, vô cùng ngông cuồng, sát khí rất nặng nề.

Quách Lão Bát có thể nhìn ra được, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải là người bình thường, bởi trong mắt người bình thường không thể có sát khí mạnh mẽ như thế được.

Tay và hai chân của Quách Lão Bát bắt đầu run rẩy, nhưng gã biết giờ phút này mình tuyệt đối không thể rút lui, bởi vì gã không có nơi nào để rút lui cả.

Quách Lão Bát cắn răng nói:
- Tao nói lại một lần nữa, mày lập tức cút ra bên ngoài, nếu không đừng trách tao ra tay độc ác.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Quách Lão Bát, trầm giọng đếm:
- 10…9…8….