Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 230




Từ tỉnh Bạch Vân đến tỉnh Hà Tây, sau khi trải qua mấy tiếng đồng hồ ngồi xe lửa, rốt cuộc đến tận tối hôm đó mới đến được thành phố Nam Bình của tỉnh Hà Tây.

Sau khi mọi người đã bố trí ổn thỏa chỗ ở, Liễu Kình Vũ dẫn theo Tần Duệ Tiệp, Chu Khôn Hoa, Thiệu Lệ Hoa của Phòng Xúc tiến đầu tư cùng với ba nhân viên công tác, cả thảy sáu người cùng đi ăn. Hắn cười nói:
- Các vị, cả chặng đường dài, mọi người đều đã vô cùng vất vả. Thành phố Nam Bình này cũng được coi như quê hương thứ hai của tôi. Tôi đã ở đây trong vài năm, cho nên đối với nơi này cũng tương đối quen thuộc. Vì vậy hôm nay tôi làm chủ, xin được mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn. Sau khi ăn uống no say, chúng ta về khách sạn thoải mái ngủ một giấc, ngày mai chính thức chuẩn bị chiến đấu với Hội nghị giao lưu ngày kia.

Mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên.

Bình thường nếu không phải trong trường hợp công việc chính thức, mấy người của Phòng Xúc tiến đầu tư này luôn sẵn lòng ủng hộ Liễu Kình Vũ. Bởi vì hắn không hề giống một số lãnh đạo trẻ tuổi luôn sa sầm mặt kia. Chỉ cần không dính đến công tác, Liễu Kình Vũ có thể dễ dàng hòa nhập với tất cả mọi người, nói nói cười cười. Đặc biệt là ba nhân viên công tác cùng đến đây là Triệu Vĩ Kiệt, Lý Hiểu Hà và Hải Mã Đình. Do tuổi tác không khác Liễu Kình Vũ là bao, trên xe lửa bốn người cùng nhau đánh bài suốt dọc đường đi. Trong khi bốn người cùng đánh bài, liền nhanh chóng không còn cảm giác gò bó do sự cách biệt về chức vị nữa.

Hiện tại, Liễu Kình Vũ tuyên bố mời khách, cao hứng nhất chính là ba người bọn họ. Còn Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư Tần Duệ Tiệp và hai Phó phòng Chu Khôn Hoa và Thiệu Lệ Hoa đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Dưới sự dẫn đường của Liễu Kình Vũ, bọn họ sau khi bảy người cùng nhau rời khỏi khách sạn, đến thẳng nhà hàng Tần Hải cách đó không đến 500 mét.

Nhà hàng Tần Hải là một trong những nhà hàng hạng sang. Món ăn đặc sắc nhất nơi đây tất nhiên phải nói đến đồ hải sản Bảo Định ngon tuyệt. Nói đến đồ hải sản, chủng loại vô cùng nhiều, giá cả cũng rất hợp lý. Năm đó, khi còn nhỏ, Liễu Kình Vũ thanh tu ở quê nhà Hà Tây, cứ hai tháng một lần, mẹ hắn, Liễu Mị Yên sẽ dẫn hắn tới nơi này cải thiện bữa ăn một chút. Hơn nữa, sau này, khi Liễu Kình Vũ học đại học, hàng năm đều dành thời gian về thăm chốn cũ một chút. Mà điều thực sự khiến Liễu Kình Vũ lưu luyến nơi này đó là, nhiều năm qua, đầu bếp ở đây vẫn giữ nguyên, không thay người. Hương vị món ăn vẫn luôn là vị kinh điển đó, ăn mãi mà không chán.

Khi mấy người Liễu Kình Vũ đi vào nhà hàng Tần Hải, một nhân viên phục vụ mặc sườn xám nhìn thấy bảy người Liễu Kình Vũ bọn họ, liền cười nói:
- Các vị, hiện tại các phòng riêng của cả ba tầng nhà hàng chúng tôi đều đã được đặt trước, hay là tôi giúp ngài tìm một bàn trong đại sảnh nhé.

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Không cần ở đại sảnh, chúng tôi đến phòng 1101.

Nghe Liễu Kình Vũ nhắc tới phòng 1101, nhân viên phục vụ nhất thời sửng sốt, liền cười khổ nói:
- Vị tiên sinh này, rất xin lỗi, phòng 1101 là phòng chúng tôi chỉ giữ cho một vị khách vĩnh cửu, không bao giờ mở cho khách ngoài ạ.

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tôi là Liễu Kình Vũ, đưa chúng tôi đi thôi.

Nghe Liễu Kình Vũ thông báo tên mình, nhân viên phục vụ kia tỉ mỉ đánh giá hắn một lượt, tập tức ngọt ngào tươi cười nói:
- Vâng, Liễu tiên sinh, mời mọi người đi theo tôi, tôi lập tức dẫn mọi người qua đó ạ.

Nói xong, nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ vào thang máy lên thẳng tầng 11, phòng 1101. Tới trước cửa phòng, nhân viên phục vụ lấy ra một tấm thẻ đặc chế, cà lên khóa phòng, mở cửa và dẫn đoàn người Liễu Kình Vũ bọn họ đi vào.

Đây là một phòng vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng thoáng đãng, thoải mái. Ngồi trong phòng, có thể thỏa thích ngắm cảnh thành phố Nam Bình xinh đẹp về đêm.

Sau khi đoàn Liễu Kình Vũ ngồi xuống không lâu, liền có rất nhiều nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào. Sau khi chọn món ăn xong, các nhân viên phục vụ lại tập tức đi ra ngoài hết.

Sau khi trong phòng chỉ còn lại bọn họ, Tần Tuệ Diệp nhìn Liễu Kình Vũ cười nói:
- Phó chủ tịch quận Liễu, xem ra ở nhà hàng này ngài rất được trọng vọng nhỉ. Căn phòng này còn đặc biệt giữ cho ngài đấy, có phải quá khoa trương rồi không?

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Kì thật cũng không có gì. Chỉ là mấy năm trước khi tôi ăn cơm ở đây, nhà hàng này gặp một chút phiền toái. Đúng lúc tôi ở đây chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc ấy rất nhiều người nhìn thấy nhưng không dám ra mặt. Tôi lại đích thân ra mặt vì nhà hàng, bọn họ mới tránh khỏi nguy hiểm. Từ đó về sau, ông chủ nhà hàng liền đặc biệt giữ lại căn phòng này cho tôi. Cho nên, tôi không chiếu cố việc làm ăn của ông ấy một chút thì thật không phải. Đúng không?

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Tần Duệ Tiệp liền nổi trí tò mò. Phụ nữ, không cần biết là nữ đẹp đến thế nào, vĩnh viễn đều có trí tò mò. Cho nên Liễu Kình Vũ vừa nói xong, Tần Tuệ Diệp lập tức hỏi:
- Ồ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vì sao những người khác đều không dám ra mặt làm chứng?

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Cũng không có gì, chỉ là có vài người Nhật Bản đến nhà hàng ăn cơm, đúng lúc trên người họ lại không đem theo tiền. Tuy rằng họ có rất nhiều tiền, nhưng mấy cái người Nhật Bản hoàn toàn đều là một đám quỷ keo kiệt, nên chúng liền nghĩ ra trò ngộ độc thức ăn, ý muốn ăn cơm chùa. Lúc đó mấy người Nhật Bản ấy không chỉ kiên quyết không muốn trả tiền, còn tuyên bố muốn kiện lên tỉnh Hà Tây, thậm chí là các phương tiện truyền thông lớn như Hoa Hạ đến làm cho ra lẽ cái nhà hàng này, nói bọn họ không đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm. Hơn nữa mấy người chúng còn là những nhà đầu tư, đi gọi điện cho các vị lãnh đạo, phái Cục y tế tới kiểm tra vệ sinh. Lúc ấy ông chủ nhà hàng là Quách Húc Đông vô cùng lo lắng. Sau đó chúng cho Quách Húc Đông hai lựa chọn, một là nếu giải quyết riêng thì phải bồi thường cho họ hai triệu, xem như tiền chữa trị và phí tổn thất tinh thần. Còn nếu đưa ra pháp luật, vậy thì bọn chúng nhất định sẽ phá đến cùng, phá đến khi nhà hàng này hoàn toàn thất bại mới thôi.

Liễu Kình Vũ nói đến đây, nhân viên Phòng Xúc tiến đầu tư là Triệu Vĩ Kiệt tức giận nói:
- Mẹ kiếp, mấy cái người Nhật Bản này cặn bã quá đi, đều là nhà đầu tư cấp cao mà còn chơi chiêu trò ấy. Thật quá mất mặt người Nhật Bản mà.

Lý Hiểu Hà ở bên cạnh nói:
- Ôi dào, người Nhật có phải con người đâu, ngoài người Nhật ra, bọn chúng còn biết đến cái khỉ gì nữa chứ?

Sau khi Lý Hiểu Hà nói xong, tức thì cả Tần Tuệ Diệp và Liễu Kình Vũ cùng nhịn không được mà phá ra cười.

Lý Hiểu Hà này thật không hổ là 9x nha, nói chuyện thẳng thắn, mà cũng không nể nang gì hết.

Lúc này, Chu Khôn Hoa có chút không hiểu:
- Phó chủ tịch quận Liễu. Theo lý thuyết những người này đều là nhà đầu tư, hẳn là rất có tiền mới đúng. Vì sao bọn họ còn phải cố nghĩ biện pháp hãm hại ông chủ khách sạn lấy tiền chứ?

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Đồng chí Chu Khôn Hoa hỏi đúng vấn đề rồi đấy. Lúc ấy tôi cũng không hiểu, nhưng khi tôi qua bắt mạch cho mấy người Nhật Bản kêu là bị ngộ độc thực phẩm kia. Ông ta căn bản là không có trúng độc, kì thực là chỉ nằm đó giả bệnh mà thôi. Cho nên, tôi trực tiếp đạp vào chân cái tên Nhật bản bị trúng độc kia. Ban đầu ông ta còn cố chịu đựng. Về sau khi tôi vừa dùng lực mạnh lên, anh bạn nhỏ liền chịu không nổi nhảy cẫng lên, mắng tôi liên hồi. Khi bị tôi vả cho vài phát, mới chịu thành thật. Lúc này, cảnh sát và bác sĩ cũng đã tới, tuy rằng bọn chúng muốn tìm người trừng trị ông chủ nhà hàng. Nhưng tại hiện trường, trước mặt bao nhiêu người, vở kịch của bọn chúng đã bị vạch trần, cũng không dám làm lớn chuyện nữa. Lúc này mới tiu nghỉu cút đi.

Sau đó tôi nói với ông chủ nhà hàng, mấy người Nhật Bản đó tuy rằng là nhà đầu tư, nhưng chúng đều là người của tập đoàn Suzuki của Nhật Bản đấy. Mà ông chủ tập đoàn Suzuki này lại là phần tử chủ nghĩa quân phiệt. Tôn chỉ của họ là đem tất cả tiền của Trung Hoa về cho Nhật Bản, sau đó dùng chế tạo đại pháo máy bay, đấu với Trung Quốc chúng ta. Cho nên, tất cả các nhân viên của tập đoàn Suzuki căn bản đều không cần thể diện gì hết. Mục tiêu của chúng chỉ có một, là dùng hết mọi thủ đoạn để moi tiền trong tay người Hoa. Thu mua, đặt hàng, cưỡng ép giao dịch, hãm hại, lừa gạt...không từ một thủ đoạn nào.

Nghe Liễu Kình Vũ nói tới đây, Tần Tuệ Diệp nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đúng, tình huống mà Phó chủ tịch quận Liễu nói tôi cũng đã nghe nói. Theo tôi được biết, hiện tại không chỉ tập đoàn Suzuki, mà rất nhiều tập đoàn tài chính của Nhật Bản đều đi theo con đường này. Chỉ có điều không kiêu ngạo như tập đoàn Suzuki thôi. Trong đó bao gồm tập đoàn thực phẩm Sanyo, tập đoàn Nhật hóa Mitsui ….v ….v.. Mấy tập đoàn tài chính Nhật Bản này thông qua việc mở cửa kinh doanh ở Trung Quốc mà dùng mọi thủ đoạn để mua bán, cưỡng ép. Về cơ bản đã khống chế được thị trường thực phẩm ăn liền của Trung Quốc. Ảnh hưởng mạnh mẽ đến lĩnh vực hóa mỹ phẩm và đồ dùng thiết yếu của dân chúng.

Nhất là thị trường thực phẩm ăn liền, rất nhiều sản phẩm không lành mạnh vi phạm lệnh cấm chất phụ gia của Nhật Bản, Âu Mĩ, nhưng lại được bọn chúng đưa vào sản phẩm sản xuất cho người Trung Quốc chúng ta. Còn ngành sản xuất hóa mỹ phẩm, bề ngoài thì không thấy vấn đề gì, nhưng thực tế, một khi Trung Quốc và Nhật Bản nổ ra chiến tranh vấn đề sẽ vô cùng nghiêm trọng. Tất cả những biểu hiện điên cuồng của người Nhật Bản ở thế chiến thứ hai đều cho thấy, không ngoại trừ khả năng bọn họ sẽ thực thi chiến tranh virut hay chiến tranh vi khuẩn với Trung Quốc, thông qua việc khống chế các mặt hàng hóa mỹ phẩm và hóa chất. Khái niệm chiến tranh siêu nguy hiểm mặc dù là do Trung Quốc đưa ra đầu tiên, nhưng trên thực tế người Nhật Bản thực sự mới là kẻ châm ngòi trước. Hơn nữa, chúng vẫn luôn ngấm ngầm hành động bằng các thủ đoạn kinh doanh.

Một khi chiến tranh bùng nổ, vậy thì sự sắp đặt các loại hàng thực phẩm, gia dụng, hóa mỹ phẩm đều vô cùng nguy hiểm. Có lẽ bình thường chúng ta ăn và dùng các vật phẩm của Nhật Bản căn bản không có phát sinh bệnh tật gì. Nhưng một ngày nào đó, vào thời kỳ chiến tranh, cơ thể chúng ta vốn dĩ đã tồn trữ bao nhiêu chất phụ gia thực phẩm, cùng các loại chất tồn dư của hóa mỹ phẩm. Dưới sự tác động của vi khuẩn đặc biệt và con đường truyền nhiễm, kết hợp với nhau, biến thành vi rút chết người thậm chí là ôn dịch. Lúc đó, dân tộc Trung Hoa thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

Đột nhiên nghe Tần Duệ Tiệp nói đến điều này, Triệu Vĩ Kiệt và đám người Lý Hiểu Hà đều há hốc mồm. Triệu Vĩ Kiệt nói:
- Trưởng phòng Tần, sẽ không đến mức như vậy chứ? Bình thường tôi toàn ăn mì do công ty Sanyo sản xuất.

Lý Hiểu Hà cũng nói:
- Đúng vậy, đồ trang điểm của tôi cũng hầu như là của tập đoàn Mitsui sản xuất. Thật sự nguy hiểm như vậy à?