Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 220




Đám người Diêu Chiêm Phong cũng không ngờ, Liễu Kình Vũ lại cứng rắn như vậy, hắn lại dám ngông cuồng nói là sẽ áp dụng hành động với Phòng Xúc tiến đầu tư.

Diêu Chiêm Phong trong lòng cười thầm nói: “Liễu Kình Vũ, anh cho rằng anh là ai? Anh là Phó chủ tịch quận chủ quản thì cho mình là giỏi sao? Một Trưởng phòng đủ tư cách như tôi không thèm chấp với anh, anh cũng chỉ là một Tư lệnh tay không mà thôi”.

Ông ta là người thân tín của Trịnh Hiểu Thành, nên ông ta có quyền nghĩ như vậy.

Còn những nhân viên khác của Phòng Xúc tiến đầu tư lại rất im lặng. Tuy bọn họ có nghe nói là Liễu Kình Vũ cứng rắn, nhưng một Phó chủ tịch quận dám nói những lời đó trước mặt bọn họ thì đây là lần đầu tiên họ gặp. Vị Phó chủ tịch chủ quản Phòng Xúc tiến đầu tư trước kia cũng không ngạo mạn như Liễu Kình Vũ.

Lúc đó, Liễu Kình Vũ nhìn tất cả những người ở dưới hội trường. Hắn đương nhiên nhìn thấy được sự khinh thường từ trong mắt của đám người Diêu Chiêm Phong.

Liễu Kình Vũ nhìn thằng về phía Diêu Chiêm Phong, nói:
- Đồng chí Diêu Chiêm Phong, tôi muốn hỏi một chút. Tính đến bây giờ, Phòng Xúc tiến đầu tư các anh triển khai được bao nhiêu dự án thu hút đầu tư rồi. Nếu ngay cả vấn đề này mà anh cũng không biết thì tôi nghĩ chức Trưởng phòng này của anh làm cũng có chút miễn cưỡng.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, Diêu Chiêm Phong liền biết, Liễu Kình Vũ bắt đầu ra tay với ông ta. Nhưng ông ta cũng không phải là kẻ vô dụng, ông ta lập tức cười nói:
- Phó chủ tịch Liễu, thân là Trưởng phòng, tôi đương nhiên biết tính đến thời điểm hiện tại Phòng Xúc tiến đầu tư đã thu hút bao nhiêu dự án. Hiện giờ tôi sẽ nói cho ngài biết, tính đến nay, chúng ta đã thu hút được tổng cộng 5,07 triệu USD vốn đầu tư nước ngoài, đạt hơn 50% trong kế hoạch thu hút 10 triệu USD, thu hút được 150 triệu nhân dân tệ vốn đầu tư trong nước, đạt 60% trong kế hoạch cả năm thu hút 250 triệu nhân dân tệ.

Trong lúc nói, Diêu Chiêm Phong đứng thẳng người, ưỡn ngực về phía trước, có vẻ đấy là thành tích rất đáng khâm phục vậy.

Liễu Kình Vũ nghe xong, hắn cười gật đầu, nói:
- Được, xem ra đồng chí Diêu Chiêm Phong rất có lòng tin, rất có năng lực. Năm nay đã hoàn thành được rất nhiều so với năm trước. Ồ, đúng rồi, đồng chí Diêu Chiêm Phong, tôi muốn hỏi, những dự án vốn đầu tư nước ngoài và trong nước mà anh vừa nói là đang trong quá trình thực thi hay là mới trên hợp đồng. Theo tôi biết, một số Phòng Xúc tiến đầu tư ở những vùng khác vì thành tích đã nói thành tích thu hút đầu tư hằng năm của mình thật cao, lãnh đạo nghe rất là vui. Nhưng thực tế, đến cuối năm tính toán lại, thì số tiền được giải trình chưa đến 1/5. Đồng chí Diêu Chiêm Phong, không biết những con số anh vừa nói là thuộc loại nào?

Liễu Kình Vũ nói xong, Diêu Chiêm Phong lúng túng, vì những gì ông ta vừa nói chính là hợp đồng tín dụng. Hơn nữa con số đó lại rất lớn, Phòng Xúc tiến đầu tư bọn họ vì muốn thể hiện thành tích và khả năng lãnh đạo của bản thân với lãnh đạo cấp trên, nên thường xuyên tìm tới một số người bạn thân, thông qua việc kí kết các bảnhợp đồng với bọn họ, đến lúc báo cáo với lãnh đạo thì sẽ báo cáo những bản hợp đồng tín dụng đó. Nhưng thực tế, đến năm thứ hai nếu thực sự xảy ra chuyện đi kiểm tra, thì có rất nhiều hợp đồng tín dụng không có tiền, nhưng nơi nào cũng làm như vậy, Diêu Chiêm Phong bọn họ cũng như vậy. Hơn nữa Diêu Chiêm Phong cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường.

Quan trường, anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt. Chỉ cần không làm quá là được, là lợi ích của anh thì anh hưởng, là lợi ích của người khác thì người khác nhận, mọi người đều thăng quan phát tài, không ai ảnh hưởng tới ai. Phó chủ tịch chủ quản trước kia chưa bao giờ có ý kiến với ông ta về điều gì. Hơn nữa cũng chưa bao giờ truy hỏi ông ta, vì người ta hiểu rõ quy tắc bất thành văn trên quan trường.

Nhưng bây giờ, Liễu Kình Vũ lại trực tiếp hỏi ra như vậy, Diêu Chiêm Phong chỉ nhíu mày, nói;
- Phó chủ tịch Liễu, những khoản vốn mà tôi nói thì bao gồm cả số vốn đã giải ngân và cả số vốn trong hợp đồng tín dụng nữa.

Liễu Kình Vũ sớm đã đoán được ông ta sẽ trả lời như vậy, hắn liền hỏi lại:
- Vậy số vốn hợp đồng tín dụng có bao nhiêu, giải ngân là bao nhiêu.

Diêu Chiêm Phong nhíu mày, nói:
- Cái này tôi không nhớ rõ, hay để tôi bảo văn phòng mang tài liệu tới đây, tôi tra lại rồi báo cáo với ngài.
Nói tới đây, Diêu Chiêm Phong đã rất khó chịu rồi. Vì Liễu Kình Vũ hỏi như vậy khiến ông ta rất mất mặt.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Không cần lấy tài liệu, tôi nói hộ anh, tôi nhớ còn rõ hơn anh. Tính đến hiện giờ, Phòng Xúc tiến đầu tư các anh thu hút trên hợp đồng là 5,07 triệu USD vốn đầu tư nước ngoài, nhưng trên thực tế chưa giải ngân được đồng nào. Hợp đồng thu hút được 145 triệu nhân dân tệ vốn đầu tư trong nước, nhưng trên thực tế chỉ giải ngân được năm triệu nhân dân tệ. Đây chính là thành tích huy hoàng mà Phòng Xúc tiến đầu tư các anh đạt được. Hơn nữa 5 triệu nhân dân tệ này là do đồng chí Phó phòng thường trực Chu Khôn Hoa một tháng trước mới đem về được. Mà năm ngoái, hợp đồng tín dụng của Phòng Xúc tiến đầu tư các anh là 12 triệu USD vốn đầu tư nước ngoài, nhưng giải ngân 0 USD. Hợp đồng vốn đầu tư trong nước là 200 triệu tệ, nhưng giải ngân được có 10 triệu tệ. Đồng chí Diêu Chiêm Phong, những số liệu đó có sai không?

Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói, Diêu Chiêm Phong lại ngơ ngác. Mặt ông ta trắng bệch, ông ta không ngờ, Liễu Kình Vũ lại nắm rõ những con số đó. Ông ta sao biết, vì muốn làm rõ tình hình của Phòng Xúc tiến đầu tư, một tuần vừa rồi Liễu Kình Vũ tuy án binh bất động, chỉ ngồi trong phòng làm việc, nhưng thực tế hắn sớm đã tìm kiếm và đọc hết các tài liệu của các bộ phận, thông qua báo cáo tổng hợp và tính toán, hắn đã làm rõ ràng tình hình của Phòng Xúc tiến đầu tư. Diêu Chiêm Phong muốn giấu Liễu Kình Vũ, đâu có dễ.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Diêu Chiêm Phong. Diêu Chiêm Phong mới đầu dám coi thường Liễu Kình Vũ, đến bây giờ chỉ còn biết cúi đầu, ngượng cười nói:
- Đúng, Phó chủ tịch nói không sai.

Liễu Kình Vũ gật đầu, nói:
- Chỉ cần anh thừa nhận là được rồi. Đồng chí Diêu Chiêm Phong, Phòng Xúc tiến đầu tư trước kia thế nào, tôi không quản được, vì trước kia tôi không phụ trách bộ phận này, nhưng bây giờ, thành phố và quận đã giao Phòng Xúc tiến đầu tư cho tôi quản, tôi chắc chắn phải có trách nhiệm với Phòng. Đã được giao nhiệm vụ chắc chắn phải hoàn thành, chịu trách nhiệm với nó. Vì vậy tôi sẽ quan tâm nhiều hơn tới công việc của Phòng Xúc tiến đầu tư. Nếu đồng chí nào của Phòng Xúc tiến đầu tư mà không hết lòng vì công việc của mình. Vậy xin lỗi, thân là lãnh đạo chủ quản, tôi sẽ không do dự đề nghị với Quận ủy và Ủy ban đuổi việc người đó.

Không nên nghĩ rằng, anh có hậu thuẫn, có quan hệ rộng rãi thì Liễu Kình Vũ tôi sẽ e dè, không dám manh động. Nếu anh nghĩ như vậy, vậy tôi cho thể nói cho các đồng chí biết, các đồng chí sai rồi, nếu anh có suy nghĩ đó thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi đuổi ra khỏi Phòng Xúc tiến đầu tư thôi. Vì Phòng Xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa cần những người có khả năng làm việc, còn đối với những người chỉ biết ngồi chơi hưởng lộc thì tôi chắc chắn sẽ đuổi, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhấn mạnh, nói to hơn:
- Tôi đã nghe nói, có tin đồn rằng Liễu Kình Vũ tôi đắc tội với một vài vị lãnh đạo Thành ủy, vì vậy chắc chắn tôi sẽ bị chèn ép, gặp trở ngại. Với những tin đồn như vậy, tôi có thể nói cho mọi người rõ, những tin đồn đó là thật. Nhưng tôi cũng nói cho mọi người biết, mọi người không nên cho rằng vì những chuyện đó mà Liễu Kình Vũ tôi không dám động thủ, tôi sẽ không như vậy đâu.

Sở dĩ tôi đắc tội với một vài lãnh đạo là vì Liễu Kình Vũ tôi luôn kiên định nghĩ rằng, thân là cán bộ của nhà nước, thì phải cố gắng làm công việc của mình cho tốt, bất cứ trở ngại nào cản trở công việc của tôi, thì tôi sẽ dẹp bỏ, bất kể là đằng sau trở ngại đó là thế lực lớn mạnh thế nào thì tôi cũng không rụt rè, e sợ. Dù phải đắc tội với một số lãnh đạo thành phố, nhưng tôi không quan tâm, vì thân là cán bộ nhà nước, phải làm chủ cho dân, tôi phải làm đúng với đồng lương mà nhà nước cấp cho tôi, không được phụ lòng tin của Đảng của nhân dân dành cho tôi, chỉ cần Liễu Kình Vũ tôi còn ở vị trí này ngày nào, tôi sẽ có trách nhiệm với công việc của mình.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cầm cốc nước lên, uống một ngụm, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng hướng về phía Diêu Chiêm Phong.

Diêu Chiêm Phong chỉ biết cúi đầu xuống khi bị Liễu Kình Vũ nhìn như vậy, vì ánh mắt của Liễu Kình Vũ sắc nhọn tới mức khiến ông ta kinh sợ.

Thấy Diêu Chiêm Phong không dám nhìn hắn, trong lòng Liễu Kình Vũ đã phủ định năng lực của vị Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư này. Theo Liễu Kình Vũ thấy, Thân là Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vậy lúc ông ta đàm phán đầu tư với các doanh nghiệp nước ngoài, hoặc các doanh nghiệp trong nước thì làm sao ông ta có thể tranh giành lợi ích được chứ, ông ta làm sao đối phó với những đối thủ cạnh tranh còn ác liệt hơn nữa. Trên thế giới này, không có việc gì là không cần cạnh tranh, muốn có thành công, muốn tồn tại được, thì phải dám thách thức, đối diện với muôn trùng khó khăn, nếu không thì, chắc chắn sẽ bị đào thải.

- Đồng chí Diêu Chiêm Phong, bây giờ tôi trịnh trọng thông báo với anh. Nếu sau này anh còn cơ hội báo cáo công việc với tôi, thì anh hãy bỏ đi những cái văn hoa, giấy tờ đó đi. Tôi cần biết tình hình thực tiễn thế nào, chứ không phải là những thủ thuật để lừa lãnh đạo cấp trên. Ngoài ra tôi cũng cảnh cáo anh, sau này trong giờ làm việc không được đi đánh mạt chược cùng các đồng chí khác. Anh hãy nhớ kĩ, anh là Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư, trên vai anh còn có nhiệm vụ dẫn dắt các đồng chí trong Phòng Xúc tiến đầu tư cố gắng thu hút đầu tư. Đây là trách nhiệm chủ yếu của anh, vốn và dự án không thể rơi xuống quận Tân Hoa chúng ta khi anh cùng các đồng chí khác đánh mạt chược với nhau đâu. Trên đời này không có cái gì là miễn phí hết, cứ cho là nó rơi xuống thì cũng không rơi xuống đầu anh đâu.
Giọng nói của Liễu Kình Vũ có chút nghiêm khắc, mang tính chất phê bình.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ trách ông ta đánh mạt chược, Diêu Chiêm Phong tức giận. Trước mặt nhiều người như vậy ông ta vẫn chối việc chơi mạt chược. Nếu không thì sau này làm sao mà trị cấp dưới, ông ta liền tức giận phản bác lại:
- Phó chủ tịch Liễu, tuy anh là lãnh đạo, nhưng tôi mong anh không nên nói không căn cứ. Nếu không thì tôi cũng không ngại cùng anh tới chỗ Chủ tịch Trịnh tranh luận, Diêu Chiêm Phong tôi tuy cấp bậc không cao bằng anh, nhưng tôi cũng không phải dễ bắt nạt đâu.