Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 216




Liễu Kình Vũ trong lòng đầy nghi vấn, khi tới Tòa nhà Thành ủy, liền bước vào phòng làm việc của thư ký của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn.
Phòng làm việc của Vương Trung Sơn được chia làm hai phòng, bên ngoài là phòng làm việc của thư ký của Vương Trung Sơn tên là Tần Kiệt, bên trong là phòng làm việc của Vương Trung Sơn.

Lúc Liễu Kình Vũ bước vào, trong phòng làm việc của Tần Kiệt có bốn người đang ngồi chờ để báo cáo với Bí thư Vương Trung Sơn. Mấy người này Liễu Kình Vũ không quen mặt lắm, nhưng thực tế, trong bốn người đó có hai người là Bí thư Huyện ủy, một người là Giám đốc Sở y tế thành phố, một người là Phó chủ tịch thành phố, cấp bậc đều cao hơn Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ cũng tự biết thân biết phận.

Tần Kiệt nhìn thấy Liễu Kình Vũ tới, lập tức chủ động đi tới bắt tay Liễu Kình Vũ, sau đó cười nói:
- Phó chủ tịch quận Liễu, anh đợi một lát, Bí thư Vương đang nghe báo cáo, Bí thư Vương nói, sau khi anh tới thì lập tức mời anh vào.
Nói tới đây, Tần Kiệt nhìn sang những lãnh đạo đang ngồi đợi ở đó nói:
- Các vị lãnh đạo, thật ngại quá, vì trước đó Bí thư Vương đã dặn dò, vì vậy phiền các vị lãnh đạo ngồi đợi thêm một lúc.

Tuy trong lòng mọi người đều rất khó chịu, nhưng họ cũng không nói gì. Dù sao Bí thư cũng đã dặn dò như vậy rồi, nhưng mọi người đều để ý tới Liễu Kình Vũ, lúc Tần Kiệt chào là Phó chủ tịch quận Liễu, khiến mọi người rất ngạc nhiên. Nhìn Liễu Kình Vũ chỉ khoảng 20 tuổi như vừa mới bước vào đời, tuy ánh mắt lộ rõ vẻ đầy thăng trầm, nhưng mặt của hắn thì giống như một tên nhóc con vậy, cùng lắm là mới tốt nghiệp. Một người trẻ tuổi như vậy lại có thể đảm nhiệm chức Phó chủ tịch quận rồi, cứ cho là chức Phó chủ tịch quận đó chỉ lả cấp phó phòng, nhưng như vậy cũng khiến cho người khác ngạc nhiên rồi. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Liễu Kình Vũ.

Vẻ mặt của Liễu Kình Vũ rất bình tĩnh, hắn ngồi xuống im lặng đợi, hắn chỉ cười điềm đạm khi thấy mọi người nhìn hắn soi xét.

Một lát sau, một người đàn ông hơn 40 tuổi bước ra khỏi phòng làm việc của Vương Trung Sơn, Tần Kiệt đứng dậy nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Phó chủ tịch Liễu, bây giờ anh có thể vào được rồi.

Liễu Kình Vũ gật đầu, đứng dậy, nhìn những người ngồi đợi ở đó nói:
- Các vị lãnh đạo, làm phiền mọi người rồi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ bước vào phòng làm việc của Vương Trung Sơn.

Nghe thấy câu nói đó của Liễu Kình Vũ, sự khó chịu của mọi người với Liễu Kình Vũ đã giảm đi rất nhiều, trong lòng họ thầm nghĩ:
- Được, cậu thanh niên này cũng lễ phép đó.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ bước vào, Vương Trung Sơn cười, đứng dậy bắt tay với Liễu Kình Vũ, nói:
- Liễu Kình Vũ à, có phải trong lòng cậu đang có rất nhiều nghi vấn, đúng không?

Liễu Kình Vũ thấy Vương Trung Sơn tiếp đón hắn nhiệt tình vậy, trong lòng hắn thầm cảm động. Cứ cho là một Phó chủ tịch thành phố thì chắc gì Vương Trung Sơn đã đứng dậy bắt tay chứ. Đối diện với câu hỏi của Vương Trung Sơn, Liễu Kình Vũ cũng không giấu, hắn trực tiếp hỏi:
- Đúng vậy, Bí thư Vương, tôi thực sự có rất nhiều nghi vấn.

Sau khi cả hai ngồi xuống, vẻ mặt Vương Trung Sơn nghiêm nghị hơn rất nhiều, ông ta trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu có thể không rõ. Lần này cậu từ chức Trưởng phòng Quản lý đô thị được chuyển tới đảm nhiệm chức Phó chủ tịch quận Tân Hoa, là do tôi đã phải hết lòng đề cử. Dù sao trước kia khi cậu ở Quan Sơn hay là ở Phòng Quản lý đô thị, chỉ trong một năm ngắn ngủi cậu đã tạo ra được rất nhiều thành tích vượt trội. Vì vậy việc tôi đề cử thăng vượt cấp cho cậu thì không có một vị Ủy viên thường vụ nào phản đối. Nhưng vấn đề lại xảy ra sau khi thăng chức, rốt cuộc để cậu đảm nhiệm chức trách gì, có người đưa ra ý kiến để cậu làm Phó cục trưởng Cục dân chính thành phố, có người đề nghị để cậu tới Thành Đoàn ủy hoặc là Ủy ban chính hiệp thành phố. Tôi thì muốn cậu tới một quận phát triển nhất thành phố đó là quận Lộ Bắc, nhưng rất nhiều Ủy viên thường vụ không đồng tình với ý kiến của tôi. Cuối cùng sau khi thảo luận rất nhiều, đã đưa ra quyết định cử cậu tới đảm nhiệm chức Phó chủ tịch quận Tân Hoa.

Nghe Vương Trung Sơn nói như vậy, Liễu Kình Vũ mới biết trong việc này lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, nhưng Liễu Kình Vũ là một người rất thoải mái, hiểu đạo lý, hắn liền nói:
- Bí thư Vương, tôi nghĩ chức Phó chủ tịch quận này e rằng không dễ làm, đúng không!

Vương Trung Sơn gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chức Phó chủ tịch quận này cũng không dễ làm, Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành là Ủy viên thường vụ Thành ủy, là người của Phó chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy. Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ là người của Lý Đức Lâm. Phó chủ tịch thường ủy quận Bao Nhất Phong là người của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng. Còn ở Ủy ban quận, ngoài cậu ra thì những vị Phó chủ tịch quận khác không có ai là người của tôi cả. Có thể nói, trước khi cậu tới, tôi không thể nào nhét được một người nào vào quận Tân Hoa cả, ba người Lý Đức Lâm, Hàn Minh Huy và Trâu Hải Bằng che lấp quận Tận Hoa không một chỗ hở, không dễ có thể chen chân vào đó. Nếu không phải lần này Phó chủ tịch trước đó của quận vì tham nhũng nên bị điều tra, thì chắc tôi không thể nào chèn cậu vào đó làm Phó chủ tịch quận được. Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây, xung quanh cậu không có người của tôi, vì vậy tôi sẽ không thể nào giúp đỡ cậu được. Theo tôi biết, Hàn Minh Huy, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo hận cậu đến tận xương tủy, bọn họ lúc nào cũng nghĩ cách để trừng trị cậu. Hiện giờ cậu lại bước vào trận địa của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để đối phó với cậu. Thế nào, có cần tôi nghĩ cách điều cậu đi chỗ khác không?

Sau khi nghe Bí thư Vương nói qua tình hình, hắn bình thản cười, nói:
- Bí thư Vương, không cần điều tôi đi chỗ khác, tôi sẽ tới quận Tân Hoa. Ngài cũng biết đó, tôi là một người thích thử thách, càng là nơi có nhiều thử thách tôi càng muốn tới.

Vương Trung Sơn cười, gật đầu nói:
- Được, tôi rất thích tính cách này của cậu. Đây cũng là lý do mà tôi đồng ý điều cậu về quận Tân Hoa. Quận Tân Hoa do người của Trâu Hải Bằng thao túng đã quá lâu rồi. Cả quận Tân Hoa gần như đã mất đi sức sống và động lực phát triển, chỉ còn thấy cái hình ảnh héo úa èo ọt. Hơn nữa ở đây cũng nảy sinh rất nhiều vấn đề. Nếu tiếp tục không giải quyết triệt để những vấn đề đó, e rằng sau này sẽ xảy ra họa lớn, nhất là kinh tế của Tân Hoa từ vị trí thứ hai trong số năm quận của Thương Sơn thì mấy năm gần đây đã tụt xuống vị trí cuối cùng. Hơn nữa đã xếp vị trí cuối cùng này ba năm liền. Tuy vẫn chưa biết cậu được phân quản lĩnh vực nào, nhưng trong cuộc họp Ủy ban thường vụ thì tôi đã đề nghị để cậu phụ trách việc thu hút đầu tư, và đã được thông qua, Phòng Xúc tiến đầu tư thuộc chủ quản của cậu, mà thành tích mấy năm nay của Phòng Xúc tiến đầu tư quận rất kém, đã bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng chẳng thu hút được mấy dự án.

Liễu Kình Vũ gật đầu, nói:
- Bí thư Vương, ngài yên tâm, tôi sẽ khiến cho công việc thu hút đầu tư khởi sắc.

Trong lúc Liễu Kình Vũ và Vương Trung Sơn nói chuyện với nhau, thì ở Ủy ban nhân dân quận Tân Hoa.

Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành cùng với Phó chủ tịch thành phố, ủy viên ban thường vụ thành phố Hàn Minh Huy cũng đang nói chuyện điện thoại với nhau.

Hàn Minh Huy nói:
- Hiểu Thành, hôm nay Liễu Kình Vũ sẽ tới quận các cậu báo cáo. Cậu đã nghĩ tới việc phân cho hắn quản lĩnh vực nào chưa?

Trịnh Hiểu Thành là một người thông minh, ông ta sớm đã biết tin em trai của Hàn Minh Huy là Hàn Minh Cường bị Liễu Kình Vũ chơi, ông ta biết rõ là Hàn Minh Huy hận Liễu Kình Vũ đến xương tủy, nên ông ta nói:
- Lãnh đạo, việc này tôi vẫn chưa nghĩ tới. Việc này anh có chỉ thị gì không?

Hàn Minh Huy hài lòng gật đầu, ông ta rất hài lòng với thái độ của Trịnh Hiểu Thành, ông ta nói:
- Ừm, chỉ thị thì không có, tôi chỉ là đưa ra một số ý kiến thôi. Tôi nghe nói trước kia Liễu Kình Vũ làm ở Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, vậy nên để hắn quản công việc quản lý đô thị cũng được. Hơn nữa quốc gia hiện giờ cũng đang rất coi trọng công việc bảo vệ môi trường, năng lực của đồng chí Liễu Kình Vũ rất được, có thể để hắn quản lĩnh vực này, cả lĩnh vực nông nghiệp, cũng để cho hắn quản thử xem.

Nghe thấy những đề nghị đó của Hàn Minh Huy, Trịnh Hiểu Thành liền hiểu ngay. Lần này Hàn Minh Huy muốn cho Liễu Kình Vũ chết luôn ở đây, vì những lĩnh vực đó đều có khá nhiều vấn đề, khó mà tạo ra được thành tích gì, ông ta không do dự, nói luôn:
- Được, lãnh đạo, vậy tôi sẽ nghe theo ý kiến của anh để sắp xếp công việc cho Liễu Kình Vũ.

Hàn Minh Huy cười nói:
- Được, Hiểu Thành, tôi chỉ là đưa ra ý kiến cho cậu tham khảo, còn phân thế nào thì Chủ tịch quận là cậu nói thế nào thì là vậy.

Dập máy, Hàn Minh Huy cắn răng nói:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, lần này tôi không khiến cho cậu sống dở chết dở, tôi không tên là Hàn Minh Huy.

Liễu Kình Vũ càng không thể ngờ tới, hắn còn chưa tới quận Tân Hoa, thì tin tức đã lan truyền khắp Ủy ban nhân dân quận. Nói Liễu Kình Vũ đắc tội với ba vị ủy viên thường vụ Trâu Hải Bằng, Hàn Minh Huy và Đổng Hạo. Còn nói cái gì mà ba vị Ủy viên thường vụ chuẩn bị dạy cho Liễu Kình Vũ một bài học. Lần này điều động Liễu Kình Vũ tới quận Tân Hoa chính là để trừng trị Liễu Kình Vũ.

Trong nháy mắt, tin đồn đã lan khắp nơi, gần như trên dưới cả Ủy ban quận đều đã biết về tin đồn đó.

Thân là nhân viên ở trong Ủy ban quận, ai dám đắc tội với ủy viên ban thường vụ. Huống hồ hắn lại dám đắc tội với ba vị Ủy viên thường vụ. Vì thế trước khi Liễu Kình Vũ tới thì tất cả nhân viên của Ủy ban quận đều thầm nghĩ, tuyệt đối không được dựa vào Liễu Kình Vũ, phải vạch rõ ranh giới với Liễu Kình Vũ, tránh được hắn bao xa thì tránh, tránh việc trở thành đối tượng công kích của ba vị ủy viên thường vụ.

Từ chỗ của Vương Trung Sơn đi ra, theo lộ trình, sau khi báo cáo xong, Phó trưởng ban tổ chức Thành ủy sẽ đi cùng hắn tới quận Tân Hoa, thì lúc đó công việc của Liễu Kình Vũ mới chính thức bắt đầu. Tuy nhiên trong lần nhận chức lần này, hắn phát hiện một vấn đề rất rõ ràng, nghi thức tiếp đón hết sức đơn giản, rất nhiều khâu cần có thì không có, mà vị Phó trưởng ban tổ chức sau khi đi cùng Liễu Kình Vũ tới quận Tân Hoa rời đi ngay mà không ở lại đó ăn cơm trưa.

Sau đó Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân quận Trần Chính Vĩ dẫn hắn tới phòng làm việc của vị Phó chủ tịch quận trước kia.

Đó là một căn phòng rất đẹp, nhìn cách bày trí trong phòng Liễu Kình Vũ chỉ nhíu mày.