Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 186




Vốn, khi Hạ Quang Minh nói xong, lông mày của Liễu Kình Vũ cũng đã nhíu lại, sắc mặt có vẻ khó coi vô cùng, đợi Từ Kiến Hoa chỉ trích và giận dữ mắng mỏ xong, sắc mặt Liễu Kình Vũ vốn tính tình thẳng thắn liền trầm xuống, trên mặt tràn đầy tức giận.

Nếu như là những nhân viên bình thường trong quan trường, khi lãnh đạo giận dữ mắng mỏ anh ta, mặc dù là lãnh đạo nói không đúng, lãnh đạo trách lầm anh ta, cũng sẽ nhẫn nhịn. Dù sao có lúc cho dù lãnh đạo hiểu lầm anh, nếu anh muốn phản bác, một chuyện vốn nhỏ liền có thể náo lớn; nhẫn nhịn một chút, để lãnh đạo mắng sướng rồi, trút hết bực tức, liền có thể chuyện lớn hóa nhỏ rồi. Nhưng Liễu Kình Vũ chính là Liễu Kình Vũ, có thể là vì Liễu Kình Vũ xuất thân từ quân nhân, làm việc đi ngay về thẳng, chuyện có là có, không có chính là không có. Muốn đổ oan cho anh bạn này sao, không có cửa đâu cưng, không cần quan tâm anh là ai.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Từ Kiến Hoa và Hạ Quang Minh, lạnh lùng nói:
- Chủ tịch huyện Hạ, Phó chủ tịch huyện Từ, tôi biết, trước kia trong chuyện ở quán trà và một số công việc sau này có đắc tội với các ngài, khiến các ngài rất không vừa mắt Liễu Kình Vũ tôi, những chuyện này tôi không có lời nào để nói. Nhưng, hôm nay các ngài luôn mồm nói Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta biết những đại lãnh đạo các ngài muốn xuống thị sát công tác, thì có lẽ tôi cần phải lý luận một chút với các ngài mới được. Hơn nữa hiện tại Phó Chủ tịch thành phố Mã và Bí thư Hạ cũng có ở đây tôi muốn hai vị lãnh đạo chủ trì công đạo cho tôi, xem Chủ tịch huyện Hạ và Phó chủ tịch huyện Từ có phải đang muốn gây khó dễ, trả đũa Liễu Kình Vũ tôi hay không.

Hai vị lãnh đạo, nếu Liễu Kình Vũ tôi khi công tác có chỗ nào không đúng, các ngài có thể trực tiếp phê bình tôi. Nếu tôi làm sai, tôi đồng ý bị các ngài phê bình, nhưng hy vọng các ngài đừng áp dụng loại thủ đoạn đê tiện, âm hiểm này. Không có chút anh hùng nào, muốn dùng chút thủ đoạn vô sỉ để gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ tôi sao, nói thật, gan của Liễu Kình Vũ tôi không nhỏ đâu. Ai muốn gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ, không có cửa đâu. Tôi không nhận, tôi muốn hỏi Chủ tịch huyện Hạ và Phó chủ tịch huyện Từ hai vị lãnh đạo một chút, các ngài luôn miệng nói Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đã thông báo cho Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng tôi rằng các ngài muốn xuống thị sát. Tôi muốn hỏi các ngài, rốt cuộc là ai thông báo cho Phòng Quản lý đô thị chúng tôi? Anh ta tên là gì? Anh ta thông báo với ai? Vì sao Liễu Kình Vũ tôi không nhận được thông báo, vì sao Chánh văn phòng Phòng Quản lý đô thị chúng tôi, Long Tường không nhận được thông báo? Tại sao xảy ra tình huống như vậy? Không phải là các ngài đã sớm cấu kết với nhau muốn gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ đó chứ

Liễu Kình Vũ nói xong, Mã Hoành Vĩ và Hạ Chính Đức liền nhíu mày.

Đối với Mã Hoành Vĩ mà nói, ông ta biết rất rõ lần này ông ta xuống chính là muốn gây sự với Liễu Kình Vũ, ông ta không ngại nắm lấy bất cứ cơ hội nào để đả kích Liễu Kình Vũ. Dù sao trong sự kiện trước Tết âm lịch, con gái mình thiếu chút nữa là bị lâm vào cảnh tù ngục, tuy rằng sau đó Trâu Văn Siêu đã nhận tất cả tội lỗi, nhưng ông ta cũng vì chuyện này mà phải trả một cái giá chính trị tương đối lớn. Đó là cái giá khá đắt đối với ông ta, nhưng, Mã Hoành Vĩ dù sao cũng là Phó Chủ tịch thành phố, tuy rằng mục đích xuống đây là gây phiền toái cho Liễu Kình Vũ, nhưng ông ta khi làm việc vẫn rất chú ý, tuyệt đối sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ra tay, phải đợi đến khi nắm được căn cứ chính xác mới xử lý hắn. Nếu không đủ chứng cớ, ông ta sẽ không dễ dàng ra tay, bởi vì ông ta hiểu rõ, sau lưng Liễu Kình Vũ còn có một Vương Trung Sơn đứng đằng sau, ông ta là Bí thư Thành ủy, nếu vì chút chuyện nhỏ mà ông ta ra tay với Liễu Kình Vũ, vậy chẳng phải là tìm phiền toái cho mình sao.

Cho nên, từ sau khi tiến vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, tuy rằng Liễu Kình Vũ biểu hiện đầy khinh thường mình, tuy rằng trong lòng ông ta rất tức giận, nhưng cũng không nói gì. Đặc biệt là khi Hạ Quang Minh và Từ Kiến Hoa hỏi Liễu Kình Vũ, ông ta lại không nói câu nào, bởi vì ông ta cũng cảm giác được bên trong chuyện này có chút gì đó bất thường. Ông ta không tin Liễu Kình Vũ biết mình muốn qua thị sát lại dám không thèm chú ý đến quy củ của quan trường, không xuống nghênh đón. Ông ta tin Liễu Kình Vũ không có ngu như vậy.

Mà lúc này Hạ Chính Đức từ trong lời của Liễu Kình Vũ nghe ra vài phần huyền cơ. Đối với cách làm người của Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức cũng rất tán thưởng. Ông ta biết rằng, người thanh niên Liễu Kình Vũ này mặc dù là người vô cùng phách lối, kiêu ngạo, nhưng làm việc lại hết sức chú ý. Một số lễ nghi quan trường, quy tắc quan trường, trong tình huống bình thường Liễu Kình Vũ tuyệt đối sẽ không vi phạm, hắn đều chấp hành tốt. Mà lần này Liễu Kình Vũ lại chất vấn rõ ràng cho thấy Liễu Kình Vũ thực sự không nhận được thông báo của văn phòng Ủy ban nhân dân. Hiểu được điểm này Hạ Chính Đức có thể không giúp sao, tốt xấu gì Liễu Kình Vũ cũng là người của mình, văn phòng Ủy ban nhân dân các anh không thông báo cho hắn để giờ chơi xấu Liễu Kình Vũ trước mặt lãnh đạo. Cái này căn bản là muốn gây khó dễ đây, thật quá vô sỉ rồi.

Nghĩ đến đây, Hạ Chính Đức bình tĩnh nói với Hạ Quang Minh:
- Đồng chí Hạ Quang Minh, nếu đồng chí Liễu Kình Vũ yêu cầu Phó Chủ tịch thành phố Mã cùng tôi chủ trì công đạo cho anh ấy thì tôi cũng xin nói, tôi cho rằng chuyện này thật sự cần phải nói cho rõ ràng. Nếu Liễu Kình Vũ nhận được thông báo mà cậu ta không ra nghênh đón, đây là Liễu Kình Vũ không đúng, nhất định phải bị xử phạt. Nhưng nếu cậu ta không nhận được thông báo, điều này chứng mình điều gì?
Lúc nói lời này, ánh mắt của Hạ Chính Đức nhìn về phía Hạ Quang Minh và Từ Kiến Hoa tràn đầy sát khí.

Lần này, Hạ Quang Minh và Từ Kiến Hoa cũng thật không phải rồi.

Bởi vì Hạ Quang Minh tuy rằng căm hận Liễu Kình Vũ không nể mặt hắn, nhưng dù sao ông ta cũng là Chủ tịch huyện, làm việc vẫn phải có quy củ, cũng không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà cố ý gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ. Hơn nữa ông ta thực sự cũng đã bảo văn phòng Ủy ban nhân dân thông báo xuống cho Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm làm tốt nghênh đón chuẩn bị, cho nên, khi thấy Liễu Kình Vũ kia lòng đầy căm phẫn. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Hạ Chính Đức đầy sát khí, ông ta ngay lập tức ý thức được Liễu Kình Vũ rất có thể là không có vấn đề, Liễu Kình Vũ nhất định là bị oan uổng.

Mã Hoành Vĩ có thể làm tới chức Phó Chủ tịch thành phố này tất nhiên chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc (EQ) đều rất cao. Khi ông ta nhìn thấy sắc mặt của Hạ Quang Minh và Từ Kiến Hoa liền biết Liễu Kình Vũ nhất định bị oan. Nếu tiếp tục tra cứu chuyện này, người cuối cùng mất mặt tuyệt đối không phải Liễu Kình Vũ, mà là Hạ Quang Minh và Từ Kiến Hoa. Ngược lại dễ khiến Hạ Chính Đức vì vậy mà nắm được nhược điểm mà chiếm được ưu thế, cho nên ông ta liền ra mặt hoà giải.

Mã Hoành Vĩ cười nói:
- Đồng chí Hạ Chính Đức, đồng chí Hạ Quang Minh, anh xem các anh làm lãnh đạo huyện. Sao có thể vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà tranh cãi chứ. Tôi thấy không cần biết ai đúng ai sai, cứ dẹp qua một bên đi. Dù sao hôm nay chúng ta xuống đây để thị sát công việc, chúng ta vẫn nên lấy đại sự làm trọng, chút chuyện nhỏ này cứ bỏ đó đi.

Mã Hoành Vĩ vô cùng thông minh, ông ta cũng không nói chuyện bỏ qua đi, bởi vì nói vậy không phù hợp với lợi ích của ông ta. Ông ta để chuyện này dừng ở đây trước, như vậy sau khi rời khỏi, chuyện này có cần truy cứu hay không phải xem Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh giải quyết với nhau như thế nào. Mà chỉ cần hai người bọn họ đấu nhau, như vậy Hạ Quang Minh để bảo đảm nắm được ưu thế, trong chuyện này sẽ không thể không cần sự ủng hộ mình. Hơn nữa Hạ Quang Minh và Từ Kiến Hoa nếu muốn có được sự ủng hộ mạnh mẽ của mình trong vấn đề xây dựng đô thị này thì càng không thể không có sự ủng hộ của mình. Từ đó, có sự phối hợp với mình trong cục, tiến thoái tự nhiên. Hơn nữa mình đứng ra hoà giải, còn vì đôi bên giải quyết tranh chấp, đôi bên đều cảm ơn mình. Đây mới là hành vi nên làm, quan trường cáo già tính kế có thể thấy được chút ít.

Nếu như dưới tình huống bình thường, kế hoạch này của Mã Hoành Vĩ nhất định là vô cùng tuyệt diệu.

Nhưng ông ta lại không để ý đến một nhân vật trọng yếu, chính là Liễu Kình Vũ, nếu như là người bình thường nhìn thấy Phó Chủ tịch thành phố cũng đã ra mặt phối hợp rồi, vậy khẳng định sẽ nể mắt. Nhưng Liễu Kình Vũ không phải người bình thường, hắn làm việc trước giờ đều chú ý một là một, hai là hai, hắn sẽ không để người khác bị oan, càng không chấp nhận được người khác vu oan mình.

Mã Hoành Vĩ nói xong, Liễu Kình Vũ liền nói với Mã Hoành Vĩ:
- Cảm ơn ý tốt của Phó Chủ tịch thành phố Mã, Liễu Kình Vũ tôi xin nhận. Tuy nhiên Phó Chủ tịch thành phố Mã, Bí thư Hạ, tôi cho rằng chuyện này nhất định phải nói rõ ràng. Liễu Kình Vũ tôi không phải loại người không biết tiến thoái, càng không phải là loại lãnh đạo không hiểu quy tắc quan trường. Nếu như là tôi làm sai, tôi nguyện ý gánh vác tất cả hậu quả, nhưng tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ cố ý gây khó dễ, chụp mũ tôi. Các vị lãnh đạo, tôi hy vọng mọi người có thể giúp tôi chủ trì công đạo, điều tra rõ ràng chuyện này. Kỳ thật vô cùng đơn giản, chỉ cần Chủ tịch huyện Hạ, ngài gọi một cuộc điện thoại hỏi văn phòng Ủy ban nhân dân một chút xem rốt cuộc là ai gọi điện thoại thông báo cho Phòng Quản lý đô thị huyện chúng tôi là được.

Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt của Mã Hoành Vĩ liền trầm xuống. Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ cũng không mù, ngay cả thể diện của mình cũng không coi ra gì.

Lúc này, Hạ Chính Đức và Mã Hoành Vĩ không nghĩ giống nhau, ông ta rất ủng hộ việc Liễu Kình Vũ to gan kiên trì giữ ý kiến của mình vào lúc này. Bởi vì ông ta thấy rõ ràng, nếu hôm nay chuyện này thật sự làm như lời Hạ Quang Minh nói. Như vậy cuối cùng không chỉ có Liễu Kình Vũ phải mang tiếng xấu, mà người đứng đằng sau Liễu Kình Vũ như mình cũng bị bêu danh, bị đánh vào mặt. Cho nên, Liễu Kình Vũ nói xong, Hạ Chính Đức liền nói với Hạ Quang Minh:
- Đồng chí Hạ Quang Minh, tôi thấy anh nên gọi một cuộc điện thoại đi. Làm rõ ràng chuyện này, cũng coi như đòi lại công đạo cho Phó Chủ tịch thành phố Mã. Nếu không thật sự khiến Liễu Kình Vũ phải mang tiếng xấu không tôn trọng lãnh đạo, cậu ta không cam lòng. Phó Chủ tịch thành phố Mã và chúng ta cũng khó chịu.

Hạ Quang Minh chỉ có thể gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Lúc này, nhìn thấy Hạ Chính Đức bắt đầu gọi điện thoại, sắc mặt của Hàn Minh Cường liền trắng bệch. Y thật sự không ngờ, chuyện này không ngờ lại náo lớn đến như vậy. Y càng không ngờ, Liễu Kình Vũ dám đối chất chuyện này ngay trước mặt Phó Chủ tịch thành phố và nhiều lãnh đạo Huyện ủy như vậy.

Lòng của y bắt đầu trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng: “Không ổn rồi, không ổn rồi, chuyện này là mình phá đám bên trong, tiếp theo mình nên làm thế nào cho phải đây".