Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 176




Không đợi Hàn Minh Cường ngồi xuống, Liễu Kình Vũ coi như không hề nhìn thấy Hàn Minh Cường, trực tiếp trầm giọng nói:
- Vừa rồi đồng chí Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh cũng đã bày tỏ ý kiến của mình rồi, vậy sau đây tôi cũng xin nói một chút về cách nhìn của tôi đối với việc dùng khoản tiền này làm tiền thưởng.

Nói tới đây, sắc mặt Liễu Kình Vũ liền nghiêm túc, thanh âm càng trở nên âm trầm :
- Các đồng chí, tuy rằng tôi không phủ nhận, ở huyện Cảnh Lâm chúng ta thậm chí là tỉnh Bạch Vân có một số ban ngành của rất nhiều địa phương thực sự dùng khoản tiền phạt được hoàn trả này làm tiền thưởng. Nhưng tất cả chúng ta cần phải chú ý một chút, đơn vị của chúng ta là đơn vị gì? Là Phòng Quản lý đô thị của huyện Cảnh Lâm, khi chúng ta chấp pháp phải đối diện với quần chúng nào? Đại bộ phận là người bán hàng rong thương buôn nhỏ lẻ. Bọn họ vốn là tầng lớp nhỏ bé nhất, tầng lớp thấp nhất trong quần chúng. Sở dĩ bọn họ phải đi bày quầy bán hàng rong chỉ vì muốn giải quyết vấn đề sinh tồn trong gia đình. Bọn họ bày quầy bán hàng kiếm về chút tiền này lại phải vất vả gánh vác giải quyết tiền thuốc men của người già trong nhà, giải quyết tiền đi học cho con trẻ, giải quyết tiền mua thức ăn, mua lương thực, mua gạo trong nhà.

Nhưng, một số nhân viên quản lý đô của chúng ta khi chấp pháp, lại cố tình phạt tiền những tầng lớp quần chúng lao động ở tầng lớp thấp như vậy, tước đi công cụ sinh tồn cơ bản nhất. Tôi không biết mọi người có nghĩ tới hay không, việc những nhân viên chấp pháp này lần lượt viết ra từng hóa đơn phạt cho những tiểu thương, người bán hàng rong này có ý nghĩa như thế nào. Điều này có thể đồng nghĩa sinh hoạt phí của bọn họ trong một tuần thậm chí là một tháng đều phải nộp mất. Tiền phạt càng nhiều, tiền thưởng cuối năm của mọi người có thể được chia nhiều hơn một chút, nhưng mọi người có nghĩ tới những quần chúng bị phạt tiền hay không. Năm mới của bọn họ sẽ như thế nào, mọi người có nghĩ tới hay không, khi mọi người dùng khoản tiền phi pháp này làm tiền thưởng để ăn thịt cá, khi mọi người dùng khoản tiền phi pháp này làm tiền thưởng để mua đủ loại xa xỉ phẩm, những tiểu thương, người bán hàng rong này, gia đình những người dân bị các anh phạt tiền rất có thể một nhà mấy người núp trong mấy thước vuông, không có hệ thống sưởi ấm, lạnh run trong gió lạnh, bưng một tô mì, cả nhà còn cây cải trắng mục nát, nhíu mày không dám ăn, vì ngày mai bọn họ còn phải lo lắng tìm kế sinh nhai, bọn họ còn suy nghĩ làm sao có tiền mua thuốc cho người già, tiền đóng học phí cho con trẻ.

Nói tới đây, thanh âm của Liễu Kình Vũ càng thêm trầm thấp :
- Thưa các đồng chí, nhà ai không có người già, nhà ai không có con trẻ, nhà ai không cần giải quyết vấn đề sinh tồn, nhưng mọi người hãy tự hỏi lương tâm mình một câu. Chúng ta đang ngồi đây, tất cả các cán bộ công chức Phòng Quản lý đô thị chúng ta, có mấy người trong nhà cuộc sống khó khăn đến nỗi mỗi ngày chỉ có thể ăn mì? Không có, chính bởi vì các anh không có, chính bởi vì các anh không biết dân chúng khó khăn, cho nên có một số người khi chấp pháp mới muốn làm gì thì làm, tùy ý phạt tiền, thậm chí là vì phạt tiền mà phạt, vì muốn có thêm tiền thưởng mà phạt, mà làm cho suy nghĩ của nhân viên chấp pháp luôn nghĩ cách đi phạt tiền. Đó là một trong những căn nguyên khiến Phòng Quản lý đô thị chúng ta coi việc dùng khoản tiền phi pháp này làm tiền thưởng là quy định bất thành văn, mọi người vất vả một năm rồi, có tiền thưởng thì cầm. Nhưng mọi người có từng suy nghĩ những tầng lớp dân chúng bần cùng bị các anh phạt tiền này cảm nhận thế nào không? Vì sao hiện tại rất nhiều người dân trong xã hội không hiểu cho công tác của Phòng Quản lý đô thị chúng ta? Mọi người chẳng lẽ chưa từng thật sự nghĩ qua sao.

Tôi không phủ nhận, trong xã hội này đích thực có một bộ phận tiểu thương, người bán hàng rong thích vi phạm quy định, lấn chiếm đường để kinh doanh. Hành vi này của bọn họ ảnh hưởng rất lớn tới hình tượng của thành phố. Nhưng, không có cách nào có thể cùng lúc giải quyết hai vấn đề này, có thể hóa giải được mâu thuẫn này sao? Tôi thấy chưa chắc, trên thế giới này chỉ có cái mà chúng ta không nghĩ tới, không có việc mà chúng ta làm không được. Sở dĩ không làm được, nói trắng ra là vì liên quan đến vấn đề lợi ích, cho nên rất nhiều người không muốn làm.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp ném một phần tài liệu trong tay xuống mặt bàn lớn tiếng nói:
- Mọi người xem phần văn kiện này đi, đây là văn kiện của tỉnh chúng ta mấy năm trước đã phát xuống "ý kiến để đẩy mạnh khả năng giám sát quản lý của bộ môn tài vụ các cấp". Trong văn kiện này đã quy định rõ ràng, nghiêm cấm đơn vị các cấp sử dụng khoản tiền phi pháp làm tiền thưởng. Nhưng Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta lại làm như thế nào? Những người khác còn dõng dạc nói cái gì mà rập theo khuôn cũ, nói cái gì tồn tại tức là hợp lý. Hợp lý cái rắm, các anh chẳng qua là đang bảo vệ lợi ích của mình nên kiếm cớ mà thôi. Tỉnh cũng đã có văn bản quy định rõ ràng rồi, vì sao không chấp hành? Tại sao luôn mồm nói cái gì mà nếu không đem khoản tiền phi pháp làm tiền thưởng sẽ khiến quần chúng cán bộ trong Phòng bất mãn? Rốt cuộc là những cán bộ đang ngồi đây bất mãn hay là quần chúng cán bộ trong Phòng bất mãn.

Không cần lấy cớ các Trưởng phòng trước đây không phản đối chế độ này để dọa tôi. Vô dụng thôi, Liễu Kình Vũ tôi không giống với những Trưởng phòng trước đây. Tôi là Liễu Kình Vũ, tôi không hy vọng sẽ dẫm vào vết xe đổ của những Trưởng phòng trước đây. Tôi không hy vọng lúc nào cũng bị người khác thù hận, bày mưu tính kế. Liễu Kình Vũ tôi nhậm chức, chuyện thứ nhất phải làm chính là phải nghĩ cách giảm bớt mâu thuẫn gay gắt giữa Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta và quần chúng nhân dân. DDể giảm bớt sự mâu thuẫn này, chuyện thứ nhất tôi phải làm chính là tuyên bố từ nay về sau, khoản tiền phạt của Đội chấp hành sẽ không còn là tiền thưởng cuối năm của Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta nữa. Hơn nữa sau này tiền thưởng cũng sẽ không phân phối theo chế độ nữa, mà dựa theo tiêu chuẩn khảo sát tính hiệu quả, căn cứ vào chỉ tiêu lượng công việc lớn nhỏ của mỗi người trên cương vị của mình, cống hiến lớn hay nhỏ, biểu hiện tốt hay xấu, ý kiến của dân chúng xác định và đánh giá như thế nào để khảo sát, tổng hợp xác định tỳ lệ tiền thưởng, về phần tỷ lệ tiền thưởng của lãnh đạo. Trước kia tỷ lệ tiền thưởng của lãnh đạo thật sự quá cao, chiếm hơn phân nửa khoản tiền thưởng. Tỷ lệ phân chia như vậy thật sự quá bất hợp lý, sau này nhất định phải cắt giảm bớt tỷ lệ tiền thưởng của lãnh đạo. Mọi người có ý kiến gì với đề nghị của tôi không.

Khi Liễu Kình Vũ tuyên bố chuyện này xong, cả hội trường trầm mặc.

Không ai ngờ, sắp cuối năm rồi, Liễu Kình Vũ lại ra một độc chiêu như vậy.

Nhất là đám người Hàn Minh Cường và Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh. Giờ phút này cặp mắt của bọn họ đều ngập tràn lửa giận, bởi vì hàng năm, Hàn Minh Cường đều nắm quyền tài vụ trong tay. Cho nên hàng năm khi khoản tiền phi pháp này chuyển xuống, đầu tiên gã sẽ rút ra một phần ba số tiền phi pháp này trước để cho vào quỹ đen, khoản tiền để bọn họ vui chơi giải trí hàng năm đều từ đó mà ra. Sau đó hai phần ba khoản tiền phi pháp còn lại, trong quá trình phân chia, cũng dày công tính toán tỷ lệ phân chia. Tuy rằng bề ngoài tiền thưởng của bọn họ thấp hơn so với Trưởng phòng, nhưng trên thực tế, bọn họ sẽ thông qua các thủ đoạn giở trò. Cuối cùng số tiền thưởng ba người bọn họ lấy được còn nhiều hơn so với Trưởng phòng ít nhất một nửa, so với các Phó phòng và thành viên tổ Đảng trước kia cũng nhiều hơn một nửa. Tuy rằng các thành viên tổ Đảng khác và mọi người đều bất mãn, nhưng do luôn có tiền thưởng phát, hơn nữa tiền thưởng cũng không ít, cho nên mọi người cũng nhịn.

Lúc này, sau khi Liễu Kình Vũ tuyên bố xong tin này, ba người tất nhiên là rất tức giận.

Cho nên, Liễu Kình Vũ vừa nói xong, Hàn Minh Cường liền đứng lên gây khó dễ :
- Trưởng phòng Liễu, tôi phản đối đề nghị này của anh. Nếu không sử dụng khoản tiền phi pháp làm tiền thưởng, về sau tiền thưởng cuối năm của chúng tôi sẽ như thế nào? Tiền thưởng cuối năm từ đâu ra? Chẳng lẽ anh không biết nếu không phát tiền thưởng sẽ khiến quần chúng cán bộ chỉ vào chúng ta mà mắng sao, bọn họ sẽ nói lãnh đạo của chúng ta không có bản lãnh. Lãnh đạo các đơn vị khác đều có tiền thưởng cuối năm để phát. Nếu chúng ta không có, có phải chúng ta có vẻ rất tồi tệ hay không.

Trong lúc nói chuyện, Hàn Minh Cường trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Liễu Kình Vũ.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong chỉ thản nhiên cười, trầm giọng nói:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, mong đồng chí chú ý một vấn đề. Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ý của tôi là bắt đầu từ năm nay, không sử dụng khoản tiền phi pháp này để phát tiền thưởng nữa. Nhưng cũng không nói sẽ không phát thưởng cuối năm.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Hàn Minh Cường tiếp tục từng bước ép sát, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn:
- Xin hỏi Trưởng phòng Liêu, không lấy khoản tiền phi pháp để phát, thì anh lấy gì đến phát? Khoản tiền phi pháp này cuối cùng sẽ được sử dụng như thế nào?

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, theo tôi được biết, trong Phòng của chúng ta cũng có quỹ đen. Hơn nữa cũng không hề nhỏ, nghe nói khoản tiền này chính là để những người khác dùng sống phóng túng. Đây cũng không phải hiện tượng gì tốt. Nước chúng ta sớm đã ra tam lệnh ngũ thân nghiêm cấm các đơn vị lập quỹ đen, Phòng Quản lý đô thị chúng ta nhất định phải kiên quyết chấp hành các chỉ thị của quốc gia. Cho nên, tôi quyết định, tiền thưởng năm nay sẽ dùng khoản tiền quỹ đen này để phát. Từ nay về sau, nghiêm cấm các đơn vị, các bộ môn thiết lập quỹ đen. Về phần khoản tiền phi pháp này sử dụng như thế nào, trước Tết âm lịch chúng ta tạm thời không thảo luận, sau tết âm lịch sẽ căn cứ tình hình cụ thể rồi tiến hành thảo luận. Thế nào, mọi người đối với đề nghị của tôi có còn kiến nghị gì hay không? Đồng chí nào không đồng ý có thể giơ tay lên.

Liễu Kình Vũ nói xong, ánh mắt nhìn quét qua mọi người.

Hàn Minh Cường, Trương Tân Sinh, Lưu Thiên Hoa liền giơ tay lên, nhưng, khi bọn họ nhìn về phía những người khác, lại phát hiện không có ai giơ tay lên cả. Có điều khi ba người bọn họ nhìn chằm chằm Khương Lập Vũ một lúc, Khương Lập Vũ cuối cùng cũng chậm rãi giơ tay lên. Kỳ thật, tận sâu trong thâm tâm của anh ta không muốn giơ tay phản đối. Bởi vì trong quá trình sử dụng quỹ đen, trong bốn người bọn họ, anh ta là người không quyền lên tiếng nhất, cũng là người sử dụng ít nhất. Vì chuyện này mà đối đầu với Liễu Kình Vũ càng ngày càng mạnh có chút không đáng, nhưng nhìn thấy khí thế của ba người kia, nếu không giơ tay sau này sẽ bị cô lập trong đoàn thể. Vì ích lợi lâu dài, anh ta cũng chỉ có thể giơ tay phản đối.

Nhưng, ngoài bốn người bọn họ ra, cũng không có bất kỳ người nào giơ tay. Bởi vì những người khác đối với hành vi tự tạo quỹ đen của đám người Hàn Minh Cường vô cùng ghen ghét. Hơn nữa bọn họ cũng không có lợi gì trong đó, hiện giờ Liễu Kình Vũ rõ ràng không dùng khoản tiền phi pháp để phát tiền thưởng, nguồn tài chính duy nhất chỉ còn có quỹ đen thôi. Cho nên, vì ích lợi của mình, bọn họ chỉ có thể tuân theo ý kiến của Liễu Kình Vũ.

Giờ phút này, trên mặt của Liễu Kình Vũ lộ vẻ đắc ý, nhìn Hàn Minh Cường nói:
- Thật ngại quá, đồng chí Hàn Minh Cường, 5 phiếu đấu với 4 phiếu. Ý kiến phản đối của bốn người các anh không có hiệu quả.

Khí phách, những lời này của Liễu Kình Vũ rất khí phách.

Trong lòng Hàn Minh Cường hậm hực, y rất buồn bực, đầu óc của y đang không ngừng hoạt động. Y đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể bức Liễu Kình Vũ đến đường cùng.

Mà trong lòng Liễu Kình Vũ cũng đang tính toán, bước tiếp theo mình phải làm như thế nào mới có thể thu phục Hàn Minh Cường.