Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 125




Tiết Chí Quân nghe thấy chỉ thị của Mã Tiểu Cương, gương mặt lộ vẻ khó xử.

Tuy rất muốn trả thù cho ông chú Tiết Văn Long, giải quyết Liễu Kình Vũ, nhưng vấn đề bây giờ là không thể bắt gian tại trận Liễu Kình Vũ và người đàn bà kia. Nếu cứ cố xông vào bắt người thì sẽ rất khó thu xếp ổn thỏa, nhất là bây giờ Tiết Văn Long đang bị khởi tố, y không còn ai chống lưng nữa, vì vậy, y không thể không hành xử cẩn thận, y hơi do dự, nói:
- Mã thiếu gia, chúng ta không có chứng cứ.

Mã Tiểu Cương lạnh lùng nói:
- Chứng cứ? Cảnh sát các cậu chính là chứng cứ. Các cậu nói chính mắt các cậu đã nhìn thấy Liễu Kình Vũ đang có hành vi khiếm nhã với Bạch Mẫu Đơn, cho dù Liễu Kình Vũ có trăm cái miệng thì sao chứ, không lẽ cậu không muốn trả thù cho chú mình sao?

Nghĩ đến điều kiện trước đây lại nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, Tiết Chí Quân lần này đành liều một phen, y gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ làm.

Nói xong, y dẫn theo sáu người đến trước cửa phòng Liễu Kình Vũ, đạp cửa hùng hổ xông vào.

Lúc này, trong phòng, Liễu Kình Vũ đang ngồi trên sofa đối diện cửa ra vào, khoanh tay và buông tia cười lạnh lẽo nhìn mấy tên cảnh sát đi vào.

Tuy Liễu Kình Vũ mới bước vào chốn quan trường hơn nửa năm nay, nhưng hắn không phải kẻ ngốc.

Từ những hành vi kỳ lạ của Bạch Mẫu Đơn hắn đã đoán ra bản thân có thể đã rơi vào một cái bẫy thâm độc, cho nên hắn ném Bạch Mẫu Đơn ra khỏi phòng mà không hề do dự.

Nhất là trong khoảnh khắc Liễu Kình Vũ ném cô ta ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy bọn người Tiết Chí Quân đã đợi sẵn bên ngoài từ lúc nào. Lúc đó hắn đã đoán ra ý đồ của đối phương. Bọn họ rõ ràng là đang muốn bắt gian tại trận, nhưng lại không thể ngờ là hắn không hề mắc mưu.

Sau khi xử lý Bạch Mẫu Đơn, Liễu Kình Vũ ngồi vào sofa yên lặng chờ đợi, hắn tin rằng khi đối phương đã đặt cái bẫy nham hiểm như vậy chắc chắn sẽ không kết thúc dễ dàng, hắn muốn biết rốt cuộc đối phương định tiếp tục cuộc chơi như thế nào.

Tuy Liễu Kình Vũ không có nhiều kinh nghiệm quan trường, nhưng Liễu Kình Vũ đã từng đọc những kinh nghiệm do chính cha hắn viết, hắn rất rõ một số thủ đoạn vô cùng thâm hiểm của bọn chúng.

Liễu Kình Vũ bình tĩnh chờ đợi.

Hắn đoán đúng kết quả nhưng lại sai quá trình.

Liễu Kình Vũ không ngờ đối phương dám cưỡng ép bắt người.

Sau khi phá cửa xông vào Tiết Chí Quân lập tức dẫn người bủa vây Liễu Kình Vũ, vung tay giơ lên chiếc còng sáng chói, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Liễu Kình Vũ, anh coi thường đạo đức, định giở trò sàm sỡ với nhân viên khách sạn, chứng cứ đã rõ rành rành, giờ mời anh theo chúng tôi một chuyến.

Nói đoạn, y định bước lên tra còng vào tay Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc qua Tiết Chí Quân rồi nói:
- Ha ha, muốn tôi đi theo các anh tôi không có ý kiến, nhưng mời anh đưa chứng cứ ra, nếu các anh có chứng cứ tôi sẽ không nói thêm gì mà theo các anh đi ngay.
Nói đến đây thanh âm của Liễu Kình Vũ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng trầm xuống:
- Tuy nhiên nếu không có chứng cứ, các anh muốn về cũng khó, tôi tin là các anh biết tên tôi thì cũng biết thân phận của tôi, Trưởng phòng quản lý đô thị như tôi không phải ai muốn chặt chém thế nào cũng được đâu, tôi tin cấp trên cũng sẽ cho tôi một lời giải thích.

Nếu Tiết Chí Quân đã có ý định làm người ác, tất nhiên sẽ không quan tâm yêu cầu của Liễu Kình Vũ mà lạnh lùng đáp:
- Muốn câu giải thích, được thôi, về đến Phòng công an thì chúng tôi sẽ cho anh một câu trả lời, giờ đề nghị anh hợp tác, tra tay vào còng, đi với chúng tôi một chuyến, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.

- Không khách sáo?
Nghe Tiết Chí Quân nói vậy, Liễu Kình Vũ mặt sầm xuống, giọng trở nên lạnh lùng:
- Cái gì, không lẽ anh muốn bức ép tôi sao, hiện nay chính phủ cả nước đang nhấn mạnh phải chấp pháp văn minh, không lẽ anh muốn chống đối chính sách của chính phủ hay sao?

Không thể không công nhận cái miệng của Liễu Kình Vũ vẫn rất sắc sảo, dù nói đùa vẫn không quên công kích tên Tiết Chí Quân.

Vốn dĩ, nếu là người thông minh thì lúc này hẳn sẽ phải hết sức thận trọng. Đã đến nước này rồi mà còn có thể nói cười thoải mái, chứng tỏ sau lưng chắc chắn có hậu thuẫn.

Nhưng mà, con người từng thông minh như Tiết Chí Quân, trong lúc bị thù hận chi phối, cố chấp cho rằng đằng sau mình còn Bao Hiểu Tinh, Mã Tiểu Cương chống lưng nên không có gì đáng phải lo lắng, cho dù Liễu Kình Vũ có mối quan hệ tốt, có Bí thư huyện ủy đứng sau làm hậu thuẫn, chỉ cần y muốn vu oan cho hắn, Liễu Kình Vũ muốn thoát thân cũng khó. Hơn nữa chỉ cần Liễu Kình Vũ vào trong Phòng công an rồi, y tin mình có đủ thủ đoạn ép hắn phải thừa nhận bản thân mình có tội, đến lúc đó, đổi trắng thay đen, Liễu Kình Vũ chỉ có thể biện giải cho mình trong mơ.

Vì vậy, sau khi Liễu Kình Vũ dứt lời, Tiết Chí Quân nở nụ cười nhạt:
- Chấp pháp văn minh? Chúng tôi lúc nào cũng văn minh hết, chẳng qua là khi đối phó với một số người không tuân thủ quy định chúng tôi mới phải áp dụng phương pháp đặc biệt. Người đâu, tra còng vào tay anh ta đi.

Nói xong, Tiết Chí Quân vung tay ra hiệu, hai gã to khỏe cầm chiếc còng từ hai bên tiến lại gần Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng đưa mắt liếc, vẻ mặt không chút hoang mang:
- Tôi thành thật khuyên hai anh tốt nhất là đừng hành động bừa bãi, nếu không có hối hận cũng đã muộn.

Lời nói của Liễu Kình Vũ không có tác dụng gì với hai gã này, chúng luôn cho rằng người đông thế mạnh, chắc chắn không bao giờ phải chịu thiệt.

Hai gã chia hai bên tóm lấy cánh tay Liễu Kình Vũ, định tra tay hắn vào còng.

Liễu Kình Vũ ra tay rồi.

Hai gã đó đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói, tiếp theo là cả người bị kéo ngã lăn đùng ra đất, sau đó một đôi chân chắc khỏe giẫm lên lưng hai gã.

Vậy mà từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ không hề nhích người lên khỏi sofa.

Trán Tiết Chí Quân bắt đầu vã mồ hôi.

Đến lúc này, y mới ý thức được rằng, Liễu Kình Vũ không giống những ông quan khác, tên này từng là một quân nhân.

Với bản lĩnh của Liễu Kình Vũ, y phát hiện ra rằng, cho dù là sáu người cùng xông vào cũng chưa chắc địch lại hắn.

Làm sao đây? Mình phải làm sao đây? Bây giờ y đã có chút hoảng sợ.

Điều đáng sợ nhất khi bắt người chính là đối phương quá mạnh, lại không ngoan ngoãn đầu hàng, lúc này thì có bắt cũng không được, thả cũng không xong.

Chân giẫm lên người hai gã đó, Liễu Kình Vũ điềm tĩnh nhìn Tiết Chí Quân rồi đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo:
- Anh cảnh sát, xem như anh lợi hại, anh đã thành công trong việc chọc giận tôi, chuyện này tôi không để yên đâu.

Nói đoạn, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại ra gọi thẳng vào số của Trưởng phòng công an huyện là Bạch Trường Hỉ. Sau khi nối máy, Liễu Kình Vũ lạnh lùng đi thẳng vào vấn đề:
- Trưởng phòng Bạch? Phòng công an huyện các ông không phải thấy Liễu Kình Vũ tôi chướng mắt đó chứ, cứ hai ba ngày lại cho người đến gây sự với tôi, ngay cả ở nhà nghỉ cũng bị các ông cho người đến vu oan giá họa, muốn dựng cảnh bắt gian tại trận sao, có phải Liễu Kình Vũ tôi đắc tội với ông rồi không?

Lúc này, Bạch Trường Hỉ đang ôm một nữ sinh trong phòng karaoke, Liễu Kình Vũ nói xong, Bạch Trường Hỉ liền biến sắc.

Bạch Trường Hỉ tuy là người của Tiết Văn Long còn sót lại, nhưng ông ta có cách của riêng mình, vì vậy mới không bị cuốn vào vụ án của Tiết Văn Long, hơn nữa ông ta cũng đã về phe Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh, cho nên sau khi Tiết Văn Long bị hạ bệ, chức vị Trưởng phòng công an huyện của ông ta càng ngồi càng vững, thế lực ngày càng mạnh gần như ngang hàng với tân Bí thư Đảng ủy Công an Lý Tiểu Ba khiến ông ta càng thêm đắc ý.

Nhưng mà trong lòng Bạch Trường Hỉ vẫn còn mối e ngại, đó chính là Liễu Kình Vũ.

Sau vụ án của Tiết Văn Long, ông ta đã nhận thức một cách sâu sắc lực công phá của viên quan Liễu Kình Vũ, IQ của ông ta trung bình nhưng EQ rất cao, sau khi Tiết Văn Long mất chức, ông ta hiểu rõ rằng, đắc tội với Bí thư Đảng ủy công an Lý Tiểu Ba còn không đáng sợ bằng đắc tội với hắn. Khi đó, e là vị trí của ông sẽ bị đe dọa thật sự. Nhất là sau sự kiện quán trà Tàng Chuyết, ông ta càng được chứng kiến sức công phá mạnh mẽ của Liễu Kình Vũ. Phải biết là, chỉ một sự kiện cưỡng ép tháo dỡ nhỏ bé mà cũng có thể cùng lúc mời tới hiện trường Bí thư huyện và Chủ tịch huyện, chuyện này không phải bất kỳ ai cũng có thể làm được.

Vì vậy, nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, trán Bạch Trường Hỉ lập tức lấm tấm mồ hôi, ông ta liền nói:
- Trưởng phòng Liễu, anh nói gì mà tôi không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cứ nói, tôi nhất định sẽ xử lý theo quy định.

Liễu Kình Vũ vẫn giữ giọng lạnh lùng:
- Tôi thấy ông cứ đến nhà nghỉ Trung Thiên một chuyến đi, tôi sẽ nói rõ ràng với ông, giờ tôi đang rất không thoải mái.

Lần này thì Bạch Trường Hỉ rơi vào thế khó xử rồi, ông ta liền nói:
- Được rồi, được rồi, tôi sẽ qua đó ngay.

Sau khi cúp máy, Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Tiết Chí Quân rồi nói:
- Bạch Trường Hỉ sẽ qua đây ngay, anh cũng đừng đi đâu, cứ đợi ở đây đi, tôi muốn xem thử anh dựa vào cái gì mà dám giở trò này với tôi.

Lúc này thì Tiết Chí Quân cũng thấy nhức đầu rồi.

Y không thể ngờ là mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nghĩ đến đây, y nói với mấy tên thủ hạ khác:
- Các cậu canh giữ cẩn thận, tôi ra ngoài gọi điện thoại.

Nhưng y còn chưa ra khỏi thì phòng điện thoại đã rung lên.

Là Trưởng phòng Bạch Trường Hỉ gọi đến.

Sau khi nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, ông ta nóng hết cả ruột gan, vội vàng gọi cho người của Phòng công an, tìm hiểu xem rốt cuộc ai đã dẫn người đến nhà nghỉ Trung Thiên. Sau khi biết là Tiết Chí Quân, ông ta hiểu ngay là có thể Tiết Chí Quân muốn tìm Liễu Kình Vũ để trả thù. Ông ta càng sốt ruột hơn, nghĩ bụng: “Tiết Chí Quân, cho dù cậu có muốn trả thù cho Tiết Văn Long đi chăng nữa, cũng phải tự lượng sức mình chứ, Liễu Kình Vũ là người mà cậu có thể đối phó được sao? Trong khi trước mặt Liễu Kình Vũ mà ông già này còn phải cúi người nhún nhường”.

Tiết Chí Quân vừa bắt máy, Bạch Trường Hỉ liền chửi xối xả:
- Tiết Chí Quân, con mẹ cậu bị lừa đá trúng rồi hả, không có việc gì sao cậu phải trêu vào tên sao chổi Liễu Kình Vũ đó chứ.

Tiết Chí Quân nhanh chóng ra khỏi phòng Liễu Kình Vũ, tìm một góc yên tĩnh, đem đầu đuôi câu chuyện kể lại với Bạch Trường Hỉ.

Bạch Trường Hỉ nghe nói chuyện này do mấy tên Bao Hiểu Tinh, Mã Tiểu Cương bày trò, vả lại còn ngay bên cạnh Liễu Kình Vũ, ông ta càng thêm đau đầu.