Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 140




“Mẹ không định nói gì, mọi người vui là được” Tay còn đang đeo vòng, hiện giờ bà cụ vẫn còn đang lâng lâng đây.

“Vũ Chân này, con ăn nhiều chút, không dê gì mới đến được một lần, đừng khách sáo” —/ ¿ Bà nhìn sandlöiang Ninh, mà dù vẫn cònfơi bãi mãi với đứa cháu rể này nhưng nể tình nó tặng bà cái vòng tay này, bà vẫn mời một câu: “Giang Ninh cũng ăn nhiều vào” Tô Hồng mắng thầm, ngay cả bà cụ cũng bị mua chuộc rồi.

Lâm Vũ Chân gắp đồ ăn cho Giang Ninh, Giang Ninh còn chưa đụng đũa, Từ Minh đã lấy đũa gõ nhẹ vào chén rượu, hờ hững bào: “Nếu mẹ không nói gì, vậy con nói vài câu vậy?” Không đợi mấy người Tô Cương phản ứng lại, Tô Hồng cười ngay lập tức: “Được đó, vậy mời chủ nhiệm Từ của chúng ta nói với mọi người vài câu.” Còn mang cái kiểu cách này vào bữa cơm gia đình nữa hả! Từ Minh cười mỉm, mắt nhìn lướt một vòng: “Hôm nay là sinh nhật mẹ, tôi đại diện cho những người thuộc lớp sau, chúc mẹ sống lâu trăm tuổi, phúc lộc đầy nhà!” Mẹ con Tô Hồng lập tức võ tay bôm bốp.

Tô Cầm và Tô Cương cũng đành phải võ hai cái, còn mợ và Tô Vân thì ngồi im.

“Hôm nay mọi người đều có mặt, ồ, đúng rồi, em rể vẫn còn đang trên đường, vậy chúng ta không đợi cậu ấy „ nữa: Từ Minh nhìn sang Tô Cầm, chồng bà đang trên đường chở ghế massage đến, nói: “Mọi người đều có mặt, vậy có vài chuyện, tôi cũng muốn nói hai câu” “Tô Cương này, mấy năm nay, cậu chăm sóc mẹ rất chu đáo, anh rể nhìn thấy hết” Đây là đang biểu dương.

Lâm Vũ Chân nghe vậy thì không biết nên nói gì.

Mấy năm gần đây, vợ chồng dì cả quan tâm bà ngoại được bao nhiêu? Chẳng phải đều là cậu chăm sóc sao? Tô Cương nghe xong cũng không thoải mái, làm như là ông làm như vậy là để cho vợ chồng Từ Minh nhìn không bằng.

Ông cười gượng, không nói gì, còn mợ cũng chẳng vui vẻ gì, tâm trạng không vui viết hết lên mặt.



Giang Ninh nhìn phản ứng của mọi người trên bàn, trong lòng buồn cười, vợ chồng Tô Hồng này thật đúng là coi mình như chủ nhà, giọng điệu hoàn toàn là cái giọng lãnh đạo đang nói chuyện.

Hơi quá đáng rồi nhỉ.

“Còn có Tô Cầm, mấy năm nay cuộc sống không tệ, anh với chị cô vẫn là câu nói đó, có chuyện gì cần anh chị giúp đỡ, cứ việc nói, Từ Minh tôi ở cái thị trấn này cũng gọi là có chút quen biết” Tô Cầm cười: “Vậy cảm ơn anh chị nhiêu” Lời này nói ra rả mấy năm nay rồi, nhưng con trai bà muốn vào một ngôi trường cấp hai tốt một chút, nhờ Từ Minh mấy lần mà gã toàn thoái thác nói hiện giờ chính sách nghiêm, không dễ làm.

“Còn khách sáo với anh rể cái gì chứ?” Tô Hồng quở trách: “Thật là, còn xem mình là người ngoài nữa” Từ Minh cười cười, quay sang nhìn Lâm Vũ Chân.

Gã cười nửa miệng, vẻ mặt khiến cho Lâm Vũ Chân không thoải mái chút nào.

“Vũ Chân này, ba mẹ con không ở đây, vậy dượng có chuyện này, con giúp bác chuyển lời cho bọn họ” Không đợi Lâm Vũ Chân lên tiếng, Từ Minh đã thở dài thườn thượt, sau đó nói: “Chúng ta đều biết hoàn cảnh nhà con, nhưng khó khăn thì khó khăn, ít nhất vẫn qua ngày được, con đừng cho rãng dượng nói khó nghe, nhưng có chuyện này dượng nhất định phải nói” Sắc mặt Lâm Vũ Chân thay đổi.

“Chúng ta không thể vì tiền mà ngay cả liêm sỉ cũng vứt” “Con vì xe, vì nhà, vì tiền, lẽ nào ngay cả tôn nghiêm cũng không cần nữa? Vậy thì không được!” Lâm Vũ Chân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người dượng chủ nhiệm, hoàn toàn không hiểu gã đang nói gì.

“Nếu đã tìm một người chồng đến ở rể, thì không cần biết là có phải là để làm bia chắn hay không, ngày tháng vân trôi qua, con muốn chơi bên ngoài, dượng không tiện khuyên bảo, dẫu sao ba mẹ con cũng chẳng bảo được, nhưng đừng có chơi thái quá, không thể làm mất mặt mọi người trong nhà được” “Rầm!” Lâm Vũ Chân nghe được rõ ràng, không thể nhịn được nữa, đập cái rầm lên mặt bàn, đứng bật dậy.