*Tôi có thể hỏi một câu không?” Tiêu Mục suy nghĩ một lát rồi hỏi Bạch Sĩ Câu.
Bạch Sĩ Câu đưa tay ra hiệu mời: “Bây giờ anh là ông chủ của tôi, đương nhiên có thể.” Tiêu Mục nghe vậy cười cười, sau đó lắc đầu nói: “Thôi quên đi, không thành vấn đề.” Thật ra điều anh ta muốn hỏi là, Bạch Sĩ Câu có phải là người bên trên kia hay không, có điều trước khi anh ta hỏi, Bạch Sĩ Câu đã cho anh ta câu trả lời rồi.
sp Câu mỉm cười nhìn anh A\ ra Ị ¿ Tiêu Mục lắc đầu nói: “Đến thủ đô là vì ông không muốn con gái mình nhìn thấy bộ dạng chán nản của Trình Uyên sao?” Bạch Sĩ Câu lắc đầu nói: “Tôi không tình cảm yếu đuối như vậy, hơn nữa trong mắt con bé, Trình Uyên chưa từng huy hoàng bao giờ” Tiêu Mục suy nghĩ một lát, cảm thấy rất có lý.
Bạch An Tương vẫn không hề biết đến thân phận thật của Trình Uyên, tức là cho đến bây giờ cô vẫn như trước không biết gì. Mà từ thủ đoạn đối phó nhà họ Bạch của Bạch Sĩ Câu cho thấy, quả thật ông không phải người tình cảm yếu đuối.
Đối với việc gây khó khăn cho ông cụ Bạch, anh ta đoán chắc ông sẽ không đồng ý.
Mà giờ khắc này nhà họ Bạch hoàn toàn hoảng hốt rồi.
Vốn dĩ được Tập đoàn Tuấn Phong thu mua là đường ra duy nhất của nhà họ Bạch bọn họ, nhưng nửa đường lại xuất hiện một Tập đoàn Trích Thủy, nói là có thể không tính toán hiềm khích trước đây thu mua bọn họ với giá cao hơn, ông cụ Bạch động lòng, nhưng cũng không đáp lại ngay lập tức, nguyên nhân cũng là vì sợ Tuấn Phong giận chó đánh mèo.
Nhưng lúc đó Bạch Vĩnh Minh sợ sau khi bị Tuấn Phong thu mua sẽ bảo anh ta đi dọn nhà vệ sinh, vì vậy cố gắng thuyết phục ông cụ Bạch, nói chúng ta là người làm ăn, đương nhiên là bên nào ra giá cao hơn sẽ để bên đó thu mua rồi.
Theo lý thuyết, điều này không có gì sai trái, cho nên ông cụ đồng ý.
Nhưng bọn họ lại bỏ qua một thứ.
Không có bọn họ, Tuấn Phong vẫn là Tuấn Phong. Mà nếu không có Tuấn Phong, Bạch Thị chưa chắc còn có thể là Bạch Thị trước đây.
Quả nhiên, Tập đoàn Trích Thủy chỉ đang đùa cợt bọn họ thôi.
Khi ông cụ Bạch tìm đến Chủ tịch Tập đoàn Trích Thủy, Tiêu Mục cười với ông cụ, nói: “Tôi và Trình Uyên là anh em” Ông cụ giờ mới biết bọn họ đã làm ra một chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.
Dẫn theo các vị lãnh đạo cấp cao đi vào Tập đoàn Tuấn Phong quen thuộc một lần nữa, ông cụ Bạch khiêm nhường nói với cô lễ tân ở cửa: “Làm phiền cô, chúng tôi muốn gặp Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong một lát.” Cô lễ tân nở nụ cười mang tính lễ nghỉ: “Xin hỏi ông có hẹn trước không?” “Phiền cô gọi điện thoại, nói là ông già nhà họ Bạch xin gặp:’ Ông cụ lại khiêm tốn nói lần nữa.
“Được thôi, mời ông đợi một lát”’ Cô lễ tân cầm điện thoại lên gọi vào phòng làm việc của Vương Tử Yên.
Mười phút sau, Vương Tử Yên xuất hiện trước mặt ông cụ Bạch.
Mấy anh em Bạch Sĩ Phan đi theo sau ông cụ Bạch.
Trên mặt ông cụ lộ ra vẻ vui mừng, đẩy mấy đứa con trai ra đi tới, hỏi: “Trợ lý Vương, chào cô, tôi có thể…” Vương Tử Yên mặt không thay đổi nói: “Chủ tịch nói, có thể gặp một mình ông” “Được được được” Ông cụ gật đầu liên tục, quay đầu nói với đám người Bạch Sĩ Phan: “Các con đứng đây đợi.” Ông ta đi theo Vương Tử Yên vào thang máy.
Bạch Sĩ Phan nhìn bóng lưng còng xuống của ông cụ, không biết làm thế nào ngoài việc thở dài.
Bạch Vĩnh Minh hỏi: “Ba, tại sao thái như thế? Dù sao cũng là Bạch Thị chúng ta…” Bạch Sĩ Phan hung dữ trợn mắt lườm Bạch Vĩnh Minh một cái: “Còn không phải do tên súc sinh con làm hại hay sao.” Bạch Vĩnh Minh coi thường nói: “Chuyện buôn bán vốn dĩ chính là bàn về tiền mà.” “Câm miệng!” Bạch Sĩ Phan tức giận nói: “Còn nói bậy nữa, ba sẽ xé nát cái miệng của con.” Ông ta không nhớ được lần cuối cùng ông cụ dùng thái độ khép nép khúm núm này đã là bao nhiêu năm trước Tồi.
Trong phòng làm việc của Trình Uyên ở Tuấn Phong.
Ông cụ cung kính đứng trước mặt Trình Uyên.
Sau khi Vương Tử Yên rời đi, Trình Uyên cũng vội vàng đứng dậy, mời ông cụ ngồi xuống.
“Ngồi xuống nói chuyện đi, ông lớn tuổi rồi, không thể đứng lâu được.” Trong lòng ông cụ vui mừng, từ thái độ của Trình Uyên cho thấy, chuyện này dường như vẫn có đường lùi.
“Trình Uyên, thật ra cũng không có chuyện gì khác, không phải trước đó Tuấn Phong các cậu nói muốn thu mua Bạch Thị sao? Đều tại ông già này…” “Ông nội, chúng ta không nói chuyện này nữa” Trình Uyên lắc đầu nói.
Ông cụ ngẩn ra, sau đó nói: “Tôi biết cậu rất tức giận, nhưng mà…” “Chúng ta nói những chuyện khác đi.” “Trình Uyên, cậu nể mặt An Tương, lần này đừng so đo.
với ông nội.
Trình Uyên nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nói với ông cụ: “Để ông ngồi là vì ông là bề trên của tôi, nói chuyện gì cũng được, tôi không muốn nói chuyện tập.
đoàn và công ty với ông.” “Được, ông nói, bảo tôi nể mặt An Tương, vậy tôi muốn hỏi ông nội, trước mặt các người An Tương đã từng có thể diện chưa?” “Cô ấy là cháu gái ông, bị Bạch Vĩnh Minh đánh sưng mặt, ông cũng chẳng lên tiếng, tôi bảo vệ vợ mình tát Bạch Vĩnh Minh mấy cái, ông đã không chịu được, tại sao ông còn không biết xấu hổ bảo tôi nể mặt An Tương?” Ông cụ Bạch ngây ra.
Đúng vậy, ông ta cũng hiểu rõ trước đó mình không công bằng, nếu không phải vì bây giờ Trình Uyên là chủ tịch của Tuấn Phong, loại không công bằng này chắc chắn sẽ còn tiếp tục.
Bây giờ bảo người ta nể mặt Bạch An Tương, quả thật cũng hơi quá đáng.
Trình Uyên lạnh lùng nói: “Nếu ông cứ kiên quyết muốn nói đến chuyện này với tôi, vậy tôi chỉ có thể nói với ông” “Từ ngày An Tương ngất xỉu ở Bạch Thị kia, nhà họ Bạch đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi: Ông cụ Bạch cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười như đang khóc.
Đúng vậy, đánh vợ người ta đuổi người ta ra khỏi nhà lại còn vi phạm giao hẹn, đồng thời còn phản bội lại, khúc mắc này, ai có thể bỏ được chứ? Ông ta biết, cũng chính vì tầng quan hệ thân thuộc bị chính bọn họ không thèm đếm xỉa đến này, Trình Uyên mới có thể khách sáo mời ông ta ngồi xuống.
Đổi lại nhìn từ góc độ khác, nếu ông ta thay đổi thân phận với Trình Uyên, nhà họ Bạch sẽ không có đất cho.
nhà Trình Uyên dung thân. Ông ta vẫn sẽ như trước mặc cho Bạch Vĩnh Minh tùy tiện đuổi mấy người Trình Uyên ra ngoài.
Nói đến cùng, vẫn là tự làm tự chịu thôi.
Trình Uyên lạnh nhạt nói: “Các người tự sinh tự diệt đi.” Ông cụ không nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng lại nghĩ: Còn sống làm sao được nữa? Sau khi ông cụ đi rồi, Trình Uyên nhớ đến Bạch An Tương, sau đó đã không thể kiềm lòng được nữa.
Trong hai năm qua, tuy rằng trước đây Bạch An Tương rất lạnh lùng với anh, nhưng bọn họ gặp nhau hàng ngày, lần này chỉ vừa tách ra mấy ngày mà thật sự cảm thấy.
không quen.
Cầm điện thoại lên do dự rất lâu, vẫn chưa gọi cho Bạch An Tương, vì anh không biết phải nói cái gì.
Lúc này anh lại nghĩ, tại sao Bạch An Tương không gọi điện thoại cho mình? Cô không gọi cho mình, tại sao.
mình lại phải gọi cho cô chứ? Đây là chút giận dỗi nho nhỏ, ai cũng có, một khi nghĩ như vậy, có thể sẽ duy trì dài đến một phút, sau đó lại hấp tấp gọi điện thoại cho người ta.
Trình Uyên đang định bấm số, điện thoại di động lại vang lên, là một số lạ gọi đến.
Trong lòng Trình Uyên vui mừng, cho rằng Bạch An Tương gọi đến, vội vàng ấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo” Nhưng bên kia lại vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Ai vậy?” Trình Uyên nhíu mày hỏi.
“Tôi đã tìm được người mà anh muốn kia, chẳng qua tôi không tiện mang về được, gửi địa chỉ cho anh, anh tự đến đây đi” Đầu kia điện thoại nói.
Suy nghĩ ba giây, cuối cùng Trình Uyên cũng nhớ ra giọng nói kia là ai.
Trần Thành, một sát thủ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội muốn giết Trình Uyên. Trước đó Trình Uyên bảo anh ta đi tìm người hạ độc Bạch An Tương về cho anh.
Tìm được rồi sao? Trình Uyên cực kỳ vui mừng, tìm được người kia là Bạch An Tương sẽ được cứu rồi, người kia nhất định có thuốc giải.
“Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến ngay” Trình Uyên nói.