Vào tới trong hội trường mới biết không khí còn thoải mái hơn. Không có vị trí cố định, khách khứa tự mình cầm ly rượu, túm năm tụm ba trò chuyện tán gẫu. Mạnh Vũ cũng phải đi xã giao, sau khi dặn dò Tạ Minh Lãng mấy câu liền đi qua chỗ bạn bè. Tạ Minh Lãng vẫn theo thói quen nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã tìm thấy Ngôn Thải. Thế là cậu lập tức chọn một góc cách xa anh nhất, trốn ở đó xem náo nhiệt.
“Anh thế này là đang nhác việc đó.” Bỗng có người lên tiếng từ sau lưng cậu.
Tạ Minh Lãng quay lại nhìn, có chút kinh ngạc: “Sao lại là cậu?”
Không hổ là xuất thân người mẫu, bộ lễ phục vô cùng lộng lẫy khoác lên người Vệ Khả cũng không có chút cảm giác rườm rà nào. Sau khi thấy Tạ Minh Lãng, cậu ta vẫy tay: “Lâu rồi không gặp. Hóa ra anh là phóng viên.”
Tạ Minh Lãng đã bình tĩnh lại từ chút kinh ngạc ban đầu, cũng cười chào hỏi: “Chào cậu. Tôi cũng tình cờ mới biết cậu là người mẫu.”
Vệ Khả để lộ nét mặt bất đắc dĩ sau khi bị lộ tẩy: “Uầy, anh biết rồi à. Tối nay qua phỏng vấn hả?”
“Thực ra là đang nhác việc.”
Tuy chỉ mới gặp Vệ Khả một lần nhưng Tạ Minh Lãng lại thấy rất ăn ý với cậu ta. Quả nhiên Vệ Khả nghe thấy cậu nói vậy cũng bật cười: “Nếu phóng viên mỗi lần hoạt động đều như anh nói không chừng cũng là chuyện tốt. Tôi đi lấy ít rượu qua đây. Góc này yên tĩnh, có thể từ tốn nói chuyện. Anh muốn uống gì không?”
“Tôi say rồi sẽ thành người nói lắm, thế nên nhờ cậu lấy giúp tôi ly nước vậy.”
Vệ Khả cười híp mắt bảo: “Đừng ngại, tôi không uống cũng lắm miệng rồi. Bọn họ chuẩn bị sâm-panh thượng hạng, không uống thì quả là có lỗi với tiền vốn của ban tổ chức.”
Một lúc sau Vệ Khả quay lại, tay cầm một chai sâm-panh đã mở nút cùng hai cái ly. Tạ Minh Lãng cảm thấy thú vị, cầm máy ảnh lên chụp một tấm, nói: “Nhãn hiệu này hẳn nên mời cậu tới làm quảng cáo.”
Vệ Khả vô cùng thành thạo rót rượu, chia cho Tạ Minh Lãng một ly, nói: “Mấy cái này đều là học được từ hồi làm việc ở quán bar trước đây. Giờ vẫn chưa quên, thật đúng là biết nhiều tốt nhiều.”
Tạ Minh Lãng nâng cốc một hơi uống cạn. Đây là mùi vị cậu thích nên lại làm thêm mấy ly. Chờ cậu uống xong, Vệ Khả mới hỏi: “Tôi còn chưa biết anh ở tòa soạn nào?”
“《Screen》trước đây.”
“Giờ thì sao? Đổi chỗ rồi à?”
“Chưa.”
Vệ Khả nhíu mày rồi lại cười: “Anh bảo anh rượu vào lời ra mà tôi thấy phải là tiếc chữ như vàng ấy.”
Tạ Minh Lãng hỏi: “Sao tối nay cậu lại ở đây?”
“Tôi bỏ rất nhiều tiền mua đồ nên ban tổ chức liền gửi thiệp mời tôi tới ăn một bữa.”
“Ồ, tôi còn tưởng cậu là một trong những khách quý.”
“Còn chưa có tiếng tăm tới mức đó.” Vệ Khả dứt lời, bèn cúi đầu uống một ly rượu.
Bỗng một suy nghĩ vụt qua trong đầu, Tạ Minh Lãng không nhịn được hỏi: “Chờ chút, đồ cậu đấu giá được không phải quyển kịch bản đó của Ngôn Thải chứ?”
Vệ Khả hơi giật mình, nhưng lập tức bật cười, rất vui vẻ gật đầu: “Chính xác. Sao anh đoán được?”
Tạ Minh Lãng thuận tay để ly rượu lên chiếc bàn bên cạnh, cười đáp: “Hôm đó ở chỗ nhà hàng cậu có nói cậu đã đi xem kịch được năm lần, hóa ra không phải đi xem Trịnh Hiểu.”
“Không phải. Nhưng anh ta đúng là thu hoạch ngoài mong đợi.”
“Nhưng mà…..” Tạ Minh Lãng nhớ ra hôm đó Vệ Khả sau khi Ngôn Thải vào quán không lâu thì rời đi, trong lòng vẫn không rõ, dứt khoát mượn rượu hỏi: “Hôm đó Ngôn Thải cũng tới nhà hàng đó, nhưng cậu lại lập tức rời đi.”
Vệ Khả hỏi lại cậu: “Sao tôi lại phải ở lại?”
Câu hỏi này đúng là hỏi khó Tạ Minh Lãng. Một lúc sau cậu mới lắc đầu: “Tôi đã thấy đủ dạng người hâm mộ, được gặp thần tượng của mình thì chẳng có ai là không chen chen lấn lấn nhào tới, dù chỉ sờ được một góc áo cũng thỏa rồi….. Hay là nói, cậu chỉ thích phim của Ngôn Thải?”
“Anh thật sự muốn bàn luận về vấn đề này sao?”
“Đương nhiên nếu cậu không muốn thì tôi tuyệt đối không cưỡng ép.”
Vệ Khả nhún vai: “Tôi không ngại.”
Nói rồi cậu ta quay người tìm kiếm bóng dáng Ngôn Thải trong hội trường: “Anh có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa thích phim của một người và thích một người không? Thật ra cũng giống như ngôi sao, người hâm mộ cũng có quy tắc. Cho dù ngoài miệng gào khóc nói yêu một nghệ sĩ tới cỡ nào, dù có đập bao nhiêu tiền để nhìn người ấy một lần thì về bản chất, người hâm mộ đều là những sinh vật tình nguyện tự cho mình là đúng. Mượn vài bộ phim vài tấm hình, đắp nặn ra một hình mẫu thần tượng trong lòng mình. Còn về việc nghệ sĩ đó thực chất là người như thế nào, anh thấy người hâm mộ sẽ thật sự quan tâm sao? Trong lòng họ đã xây dựng xong một hình tượng rồi, mãi cho tới ngày họ từ bỏ thì sẽ không thay đổi. Đáng tiếc là tôi không thích cái quy tắc này, hơn nữa cảm thấy vừa vô vị vừa ngu xuẩn. Tôi biết Ngôn Thải mà tôi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, nhưng tôi thấy vui vẻ khi giữ nguyên ảo ảnh này, tiến lại gần thì bong bóng sẽ vỡ, như vậy cũng chẳng có ích gì cho tôi. Thế nên, tôi vì sao lại phải dè dè dặt dặt vác một khuôn mặt cười tươi lại xin chữ ký, trò chuyện vài ba câu, hay là ở lại xem anh ta ăn một bữa cơm?”
Tạ Minh Lãng nghe xong thì bật cười thành tiếng. Vệ Khả quay đầu hỏi cậu: “Sao thế, buồn cười lắm sao?”
“Không, không. Tôi thấy cậu nói rất đúng. Nhưng tôi chỉ không rõ nếu cậu đã không muốn thấy Ngôn Thải ngoài ống kính thì sao tối nay lại tới đây?”
Nét cười trên mặt Vệ Khả càng thêm sâu: “Anh thấy tôi nói một đằng, làm một nẻo hả? Bên công ty quản lý biết chuyện tôi mua đồ nên khăng khăng muốn tôi tới đây. Vốn còn sắp xếp để tôi gặp mặt, bắt tay với Ngôn Thải nhưng tôi nhất định không chịu nên mới mặc kệ đấy.”
“Đáng tiếc ghê. Mấy người đồng nghiệp của tôi mà biết chắc sẽ ghi hận cậu đấy. Cậu tính chuẩn bị làm gì với quyển kịch bản đó?”
“Xem cũng xem rồi, đương nhiên là trả về.”
Lần này Tạ Minh Lãng thật sự ngạc nhiên: “Trả về?”
“Ban đầu lúc thuê người đấu giá thay cũng không nghĩ có thể thật sự mua được. Tuy không rõ Ngôn Thải xuất phát từ tâm trạng nào mà mang món đồ này ra đấu giá, nhưng dù sao tôi cũng không cần thì trả lại vẫn hơn.” Cậu ta thấy khóe miệng Tạ Minh Lãng lại cong lên, ánh mắt lấp lánh, rõ ràng là đang nhịn cười bèn nói, “Anh vẫn cứ cười.”
Tạ Minh Lãng nghiêm mặt nói: “Tôi đang nghĩ nếu ai cũng như cậu thì giới giải trí sẽ bớt nhộn nhịp đi biết bao nhiêu. Không gào khóc chặn đầu xe, không hô hào thét gọi, cũng sẽ không có Fanclub của đủ người lớn lớn nhỏ nhỏ mê phim mê nhạc. Mọi người theo nếp xem phim, xếp hàng mua đĩa nhạc rồi trật tự rời đi….. Giống như một bữa ăn vậy, thiếu mất món khai vị và tráng miệng thì thực sự không còn trọn vẹn nữa.”
“Lời này anh nói cũng quá khắt khe rồi.” Vệ Khả thử nghĩ theo lời Tạ Minh Lãng xong cũng bật cười. Cậu ta vừa cười vừa lắc đầu, “Quả nhiên vật cực tất phản. Nếu thật sự như vậy thì lượng công việc của mấy anh cũng sẽ giảm đi đó.”
(Vật cực tất phản: khi sự vật đi tới mức giới hạn lớn nhất thì bắt buộc phải có sự thay đổi)
“Vậy là đá chén cơm của người ta rồi.”
Hai người họ trò chuyện rất vui vẻ, không để ý thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ đang tiến về phía họ. Người đó đi tới bên Vệ Khả, liếc thấy bình rượu trên tay cậu ta thì sắc mặt hơi tối lại nhưng cũng lập tức khôi phục vẻ bình thường: “Tôi tìm cậu khắp nơi, hóa ra cậu lại trốn ở đây.”
Vệ Khả nghe thấy giọng nói này thì nụ cười trên mặt cứng lại, quay lưng về phía cô ta ra hiệu bằng mắt với Tạ Minh Lãng rồi mới quay người lại: “Cô Kiều, tôi với Tạ Minh Lãng bên tạp chí “Screen” đang nói chuyện. Cô tới vừa đúng lúc, có muốn cùng uống một ly không.”
Cô thấy bình rượu đã vơi nửa, trán hơi nhăn lại không rõ ràng lắm, cũng không dây dưa với mấy lời Vệ Khả nói mà trước tiên chào Tạ Minh Lãng một tiếng rồi mới quay qua bảo: “Mai cậu còn phải chụp hình, cẩn thận nổi mẩn rượu đấy. Có người tôi muốn giới thiệu cho cậu làm quen….” Kết thúc đúng chỗ, mỉm cười với Tạ Minh Lãng, kín kẽ không chê vào đâu được.
Tạ Minh Lãng bèn đưa tay ra tạm biệt họ: “Tôi cũng sắp phải bắt đầu công việc rồi. Mong hai người có một buổi tối vui vẻ.”
Tiễn Vệ Khả và cô Kiều kia đi rồi, Tạ Minh Lãng bèn rót cho mình nửa ly rượu rồi mới bắt đầu nhìn xung quanh tìm cảnh. Hơi men khiến đầu ngón tay cậu ngứa ngáy, đầu óc thì rất hưng phấn. Trong lòng cậu nghĩ dù sao cũng phải chụp vài tấm mang về báo cáo kết quả, bèn mượn rượu lấy sức ấn nút chụp, cũng chẳng quan tâm có nhận ra người sau ống kinh hay không, chỉ cần chụp được khuôn mặt nhìn có vẻ rõ ràng là đạt yêu cầu.
Cứ như vậy lượn quanh hội trường một vòng, Tạ Minh Lãng kiểm tra thử lượng ảnh đã chụp, vô cùng hài lòng với con số này. Cậu vừa lòng thỏa ý thu máy ảnh lại, tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, chờ tới lúc tiệc rượu tàn cuộc.
Lúc cậu đang nhâm nhi mấy món đồ nguội thì ánh mắt đúng lúc bắt được bóng dáng Mạnh Vũ, chỉ thấy cô nói chuyện rồi quay đầu nhìn xung quanh. Tạ Minh Lãng biết đây là đang tìm cậu, nhưng giờ trốn thì cũng đã muộn, miễn cưỡng cười một cái đón lấy ánh mắt của Mạnh Vũ, đồng thời cũng cố gắng lờ đi ánh mắt cũng nhìn qua của Ngôn Thải đứng bên cạnh Mạnh Vũ.
Nhưng cậu vẫn bất cẩn hơi nghiêng đầu để rồi sau khi thấy nụ cười của Ngôn Thải, Tạ Minh Lãng vội vàng rất không được tự nhiên mà quay mặt đi, sau đó dứt khoát đứng dậy, tính ra ngoài hội trường đứng một lúc.
Nhưng Mạnh Vũ giữa đường cản cậu lại. Cũng may chỉ có một mình cô nên Tạ Minh Lãng ít nhiều cũng yên lòng đôi phần: “Chị Mạnh, sao chị lại qua đây?”
“Em uống rượu à?”
“Vâng, gặp người bạn nên uống hai ly.”
“Trông không giống chỉ có hai ly đâu. Em còn lái xe được không?”
Tạ Minh Lãng lúc này mới nhớ ra chuyện lái xe. Mạnh Vũ nhìn tình trạng cậu, thở dài nói: “Thôi vậy, cũng hiếm khi mà. Chờ lát nữa chị tự lái xe về cũng như nhau thôi. Em chụp ảnh thế nào rồi?”
“Chụp được mấy chục tấm rồi, nộp lên chắc không có vấn đề gì.”
“Ừ, chị nghĩ cũng được rồi. Nếu ảnh chụp đã đủ mà em ở đấy thấy buồn chán thì có thể về trước. Chỗ này tầm lát nữa cũng tan cuộc thôi.”
“Không sao đâu, em vẫn chờ tới lúc kết thúc. Chuyện uống rượu, thật sự là em xin lỗi….” Tạ Minh Lãng cúi đầu, luôn miệng xin lỗi.
“Được rồi, được rồi. Thật sự không sao đâu, em không cần xin lỗi chị. Nếu không em ra ngoài ngồi đi, không khí bên ngoài thoáng đãng hơn, em cũng tỉnh táo hơn đôi chút.”
“Dạ, vâng.”
Cậu vội vã rời đi, ai ngờ bên ngoài đại sảnh khách sạn còn ấm áp hơn trong hội trường bữa tiệc. Tạ Minh Lãng ngồi ở sofa một lúc cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Ỷ vào có rượu làm ấm người, Tạ Minh Lãng đi ra ngoài khách sạn, tính hít thở ít không khí trong lành rồi thuận tiện để bản thân tỉnh rượu bớt. Không khí bên ngoài lạnh lẽo mà sạch sẽ, cậu hít sâu một hơi, trong chốc lát cảm thấy hơi men vơi đi quá nửa.
Khách sạn sau lưng cậu đèn đuốc sáng trưng, tựa như một quý bà ăn mặc lộng lẫy, khoác trên mình màn đêm tới đây, thật sự là khung cảnh xa hoa không lời nào có thể hình dung.
Tạ Minh Lãng nhìn rất lâu, cuối cùng cũng thấy lạnh, không thể không đi vào bên trong ấm áp. Lúc bước lên cầu thang cậu cúi đầu, nhàm chán đếm số bậc thang nhưng vừa bắt đầu đếm thì thấy chân của một người khác đang từ trên đi xuống.
Cậu theo hướng ngước lên, kéo theo sau đó là nụ cười khổ, càng không may ở chỗ dự định tính nhân lúc trời tối đi vòng qua cũng không được như mong muốn.
Ngôn Thải lấy điếu thuốc chưa châm lửa xuống: “Hóa ra cậu ở đây.”
Không giống như khung cảnh bữa tiệc ồn ào tiếng cười nói lúc trước, vườn hoa ngoài khách sạn yên ắng tới hiu quạnh, ngay cả tiếng vải co sát do ống tay chạm vào thân áo cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Tạ Minh Lãng thấy không trốn được nữa thì gật đầu, cũng lên tiếng đáp: “Tôi ở đây đâu có lạ. Gặp anh ở đây mới là chuyện bất ngờ.”
Ngôn Thải mỉm cười, nâng điếu thuốc kẹp giữ hai đầu ngón tay lên nói: “Nghiện thuốc lá, ra ngoài hút một điếu.”
“À, vậy anh chậm rãi hút, tôi vào trong trước.” Tạ Minh Lãng mượn lý do đó tính đi vào.
“Mặt cậu lạnh tới trắng bệnh rồi, mau vào đi thôi.” Ngôn Thải châm điếu thuốc, khẽ nói.
Dưới ánh đèn không quá sáng sủa, bóng dáng anh vẫn rất rõ nét. Tạ Minh Lãng lẳng lặng nhìn một lúc rồi mới như tỉnh khỏi giấc mộng đáp: “Vậy được, tạm biệt.”
Còn chưa kịp cất bước, chỉ thấy có một lực kéo mạnh cậu từ phía sau. Cậu không có phòng bị nên bị kéo giật về sau. Đầu óc Tạ Minh Lãng trống rỗng trong thoáng chốc, tới khi tỉnh táo lại thì thấy Ngôn Thải và cậu đã đứng ở chỗ khuất bóng dưới bậc thềm. Tạ Minh Lãng chỉ thấy đôi mắt của Ngôn Thải mang theo ý cười trêu chọc. Cậu không khỏi vừa hoảng vừa giận, hai tay lạnh như băng nhưng mặt lại nóng ran: “Anh đây là làm….”
“Cậu nhỏ tiếng một chút. Ở đây yên tĩnh vậy, tôi cũng chưa có điếc đâu.”
Tạ Minh Lãng không nói gì nữa, im lặng trong chốc lát thấy mình đã bình tĩnh lại mới lại nhỏ giọng nói: “Thế này không thú vị đâu.”
“Cậu lại đang sợ.”
“Tôi sợ gì?” Tạ Minh Lãng phản bác, “Tôi lạnh rồi. Bộ đồ này không phải mặc để đứng hứng gió.”
“Được, chúng ta vào nói chuyện.” Ngôn Thải dập điếu thuốc đã cháy được nửa, nói.
“Nói cái gì?”
“Tùy tiện. Tôi ở trong đó cũng đủ rồi, tạm thời không muốn vào lại.”
“Sao vậy, không muốn diễn với Từ Nhã Vi nữa à?”
Ngôn Thải khẽ cười: “Nếu đến cậu cũng nhìn ra được vậy tức là tôi diễn chưa đủ tốt rồi.”
Tạ Minh Lãng cũng cười: “Không, diễn tốt lắm. Chỉ có điều giống như nghề của anh là diễn các vai khác nhau làm sao để tất cả mọi người tin tưởng thì nghề của tôi vừa khéo lại là trong giây lát tóm được đủ loại nét mặt dù là nhỏ nhất của người khác, rồi lưu giữ lại một cách khách quan. Anh từng khen tôi có tài năng trời ban. Tôi cũng không rõ mình có thực sự có thứ này không nhưng thi thoảng vẫn xuất hiện chút linh cảm.”
Ngôn Thải nghe xong thì không nói tiếng nào. Tạ Minh Lãng thấy mình nói quá nhiều rồi, có chút hối hận nên đổi chủ đề: “Tôi còn có công việc cần làm. Rời đi lâu vậy thật sự có lỗi với tiền lương của tôi.”
Ngôn Thải cười đến mức hai mắt cong cong, đây là bộ dạng biết rõ lời nói dối nhưng không lật tẩy. Tạ Minh Lãng thấy bộ dạng anh như vậy, cuối cùng tự mình thấy chột dạ trước, giọng điệu trong vô thức có sự thay đổi: “Tôi không phải người phù hợp để chuyện trò, tóm lại….”
“Nhẽ nào cậu thật sự muốn quay vào trong đó sao?”
Tạ Minh Lãng sững người, suy nghĩ kỹ một lúc, thành thật nói: “Không muốn.”
“Vậy sao lại vội vàng quay vào? Xem bức họa thế giới hư ảo sao?”
Tạ Minh Lãng suýt chút nữa buột miệng nói dù có nhàm chán tới đâu thì cũng tốt hơn hiện tại. Cậu cực kỳ không thích cảm giác này, cái cảm giác áp lực và bức bách khó diễn tả khiến cậu căng thẳng, thậm chí còn phải run lên vì lạnh.
“Ngôn Thải…..”
Cậu vốn định nói gì đây, hẳn là rất quan trọng, nhưng sau khi cảm thấy bàn tay Ngôn Thải dừng trên má cậu thì đã quên sạch hết tất cả. Tạ Minh Lãng không kiềm chế được khẽ run lên, cái cảm giác buổi tối Lễ hội điện ảnh ùa về khiến cậu thấy nguy hiểm.
“Mặt cậu đông cứng lại rồi.”
Ngôn Thải hạ giọng nói, có thể do uống rượu nên hơi khàn khàn. Tạ Minh Lãng cũng tự thấy phục bản thân sao lại có thể nghe ra được sự khác biệt nhỏ bé đó. Mà ngay sau đó bàn tay ấm áp của Ngôn Thải rời đi, thứ thay thế lại càng ấm nóng hơn.
Nụ hôn ấy rất ngắn, chạm vào một cái là tách ra. Tạ Minh Lãng sửng sốt trợn tròn mắt, nghe Ngôn Thải nói: “Em thích khách sạn này hay là đổi chỗ khác.”
“Tôi…..” Cậu vốn tính theo bản năng nói là “Tôi không biết”, nhưng may kịp phản ứng lại, đổi lời, “Cả hai tôi đều không muốn chọn.”
Ngón tay cậu vẫn luôn run rẩy, mãi cho tới khi tay Ngôn Thải bọc lấy tay cậu. Mùi thuốc lá trên người Ngôn Thải rất nhạt, mùi rượu đậm hơn một chút. Điều này khiến Tạ Minh Lãng có một chốc bừng tỉnh, rồi cũng trong chốc lát ấy, Ngôn Thải nắm lấy tay Tạ Minh Lãng, đưa tới bên môi, khẽ hôn vào lòng bàn tay cậu. Tạ Minh Lãng không nhịn được nghĩ, sao con người này lại có thể ấm áp như vậy.
“Em không lạnh sao? Sớm đưa ra quyết định thì sớm đỡ phải chịu lạnh.” Tiếng Ngôn Thải mơ hồ trong lòng bàn tay Tạ Minh Lãng nhưng ý cười tuyệt đối không lẫn được, “Em kéo tới tận bây giở, chung quy cũng không phải vì muốn từ chối tôi lần nữa.”
Đã tới bước này thì có những lời nói ra cũng vô ích. Tạ Minh Lãng vứt bỏ sự ngụy trang cùng thoái thác, đáp một tiếng ‘Được’. Mấy chục phút tiếp theo với Tạ Minh Lãng mà nói thì như đang vào vai trong một bộ phim gián điệp – Cậu theo lời Ngôn Thải vào trong trước, ngồi ở đại sảnh để bản thân ấm áp hơn. Cùng lúc đó làm như không có việc gì nhìn Ngôn Thải mấy phút sau cũng bước vào, nhắn nhủ với lễ tân mấy câu rồi vào trong hội trường bữa tiệc đi quanh một vòng, sau đó lặng lẽ ra ngoài. Sau khi Ngôn Thải vào trong thang máy, Tạ Minh Lãng cũng theo lời Ngôn Thải dặn lúc trước mà đi thang bộ ra bãi đỗ xe phía cửa Đông của khách sạn. Cậu trước giờ không biết còn có bãi đỗ xe này, chỉ thấy cầu thang xây hình xoắn ốc, từ trên nhìn xuống không thấy được điểm cuối, cũng không có ai khác, ánh đèn trắng mờ mờ. Cậu có chút hưng phấn khó tả, thậm chí không khỏi chờ mong, giống như đang tới một bữa tiệc không có hồi kết.
Trước lúc đẩy cửa cậu có do dự đôi chút, nghĩ thử nếu thật sự có phóng viên thủ ở đó thì nên làm thế nào. Nhưng do dự cũng chỉ trong chốc lát. Khung cảnh sau cánh cửa khiến cậu bất ngờ, bãi đậu xe không lớn nhưng đều là xe xịn. Cậu nhìn xung quanh không có một bóng người, còn đang nghĩ xem Ngôn Thải ở đâu thì một chiếc xe từ trong góc nháy nháy đèn, rất nhanh đã dừng lại trước mặt cậu.
Tạ Minh Lãng sau khi lên xe liền nói: “Bãi đậu xe dành cho giai cấp đặc quyền. Cơ mà lần này tôi biết rồi, sau này mấy anh phải cẩn thận đấy.”
Ngôn Thải chỉ cười: “Tôi có phòng thuê dài hạn ở đây. Đáng nhẽ ra nên mang em lên thẳng trên đó thì em sẽ không nói nhiều như này nữa.”
Sau khi xe ra khỏi khách sạn, Tạ Minh Lãng thấy hơi mệt, hỏi Ngôn Thải ngồi bên cạnh: “Đi có lâu không, tôi muốn ngủ một lát.”
“Rất nhanh sẽ tới, em ngủ đi.”
Cậu thầm nghĩ có nhanh thì cũng phải một lúc, bèn yên tâm nhắm mắt lại. Máy sưởi bên trong xe vừa đủ ấm, Tạ Minh Lãng ngủ rất thoải mái, thậm chí tới lúc Ngôn Thải gọi, cậu còn có chút không muốn dậy.
Xuống xe nhìn thử, không ngờ vẫn còn trong thành phố. Nhìn dãy nhà đã có tuổi trước mắt, cậu hỏi: “Đây là đâu?”
“Nhà của tôi.”
Tạ Minh Lãng lắc đầu: “Nói linh tinh. Ai mà không biết nhà anh ở phía Đông ngoại ô thành phố. Một căn nhà rất to, lưng tựa núi, mặt hướng về hồ nước.”
“Mọi người đều biết thì sao tôi mang em tới đó được, hơn nữa căn ở ngoại ô sao tiện bằng ở đây. Em không phải kêu lạnh sao, lên tầng đi.”
Nhà của Ngôn Thải chỉ là một căn hộ trong đó. Bọn họ từ ngoài cửa đã bắt đầu hôn nhau, giây phút cánh cửa bật mở còn suýt ngã xuống nền nhà, không khí đương nhiên cũng nóng lên. Tạ Minh Lãng bị ép lên tường, cơ thể hai người dán chặt lấy nhau, ngón tay quấy quít, thân mật lạ thường.
Chút men rượu còn ẩn nấp trong cơ thể lại một lần nữa phát huy tác dụng. Tạ Minh Lãng cảm thấy tay Ngôn Thải luồn vào trong áo mình, mân mê không rời phần hông, nóng tới mức cậu muốn giẫy ra. Ngón tay anh linh hoạt vô cùng, cánh tay thì rất có lực nên mọi sự phản kháng đều bị vô hiệu hóa. Bàn tay còn trống của Tạ Minh Lãng nắm lấy bả vai anh. Tay Ngôn Thải nóng tới mức nào thì lớp vải áo cũng lạnh như thế, khiến giây phút cậu chạm vào liền bất giác buông ra nhưng rồi lại không thể không nắm chặt lại.
Hành động nhỏ này khiến Ngôn Thải khẽ cười. Tiếng cười vang bên tai như có hình có dạng, ướt át mà ngọt ngào. Nụ hôn kéo từ môi cậu theo đường cổ đi xuống. Ngôn Thải thậm chí còn chẳng dùng tay mà trực tiếp cắn lấy nơ đeo của cậu, sau đó gỡ ra nút áo trên cùng, không nặng không nhẹ cắn lên đường động mạch ở cổ cậu rồi mới kề bên tai Tạ Minh Lãng hỏi: “Để tôi cởi cúc cho em hay em tự mình sẽ nhanh hơn nhỉ?”
Cái loại người này không đóng phim tình cảm thì đúng là phí của giời. Tạ Minh Lãng ép mình nghĩ sang cái khác. Hơi thở cậu dồn dập, chân đã muốn nhũn ra, cố lắm mới có thể vững giọng khẽ nói: “Vốn là chuyện tình thú, sao lại hỏi tôi? Giờ cả người tôi đẫm mồ hôi rồi, anh trước tiên để tôi tắm cái đã.” Nói xong lời này cậu bèn mỉm cười, đôi mắt đen nhánh như hút hết mọi nguồn sáng, hàng mi dài rủ bóng sậm màu dưới hốc mắt.
Đương nhiên không chỉ có mình Tạ Minh Lãng vào nhà tắm. Lần tắm rửa này làm cả phòng tắm trở nên bừa bộn, sau đó vết nước kéo từ nhà tắm sang tới phòng ngủ nhưng chẳng ai trong hai người để ý. Đêm ấy, ai là khúc gỗ nổi trong biển dục vọng của ai, ai là bóng mờ trong mộng xưa của ai, đã sớm bị quên lãng trong triền miên nóng bỏng.
Hôm sau người tỉnh dậy trước là Tạ Minh Lãng. Rèm cửa được kéo kín, trong phòng tối như bưng mà lại ấm áp. Cậu bỗng chốc hoảng hốt, đưa tay sờ loạn chỗ tủ đầu giường, mãi tới khi tay đập mạnh vào chân đèn mới giật mình nhớ ra đây không phải nhà mình. Cậu đau tới khẽ rít lên, vẩy vẩy tay có hơi mạnh. Ngôn Thải nằm bên cạnh cậu hơi di chuyển nhưng không có tỉnh lại, chỉ dựa sát về phía Tạ Minh Lãng hơn một chút.
Tạ Minh Lãng liếc mắt qua nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cậu thấy khuôn mặt Ngôn Thải lúc ngủ: Dáng ngủ không được đẹp cho lắm, người hơi co lại. Tóc che phủ nửa khuôn mặt nhưng anh không thấy ngứa, vẫn ngủ rất say sưa.
Nhìn bộ dạng lúc ngủ này, Tạ Minh Lãng chợt muốn nghịch, đưa tay hất tóc Ngôn Thải qua một bên, muốn xem thử nét mặt anh khi ngủ rốt cục là như thế nào. Ngôn Thải ban đầu còn mặc kệ cậu, hơi nhíu máy rồi vẫn ngủ tiếp, về sau quay hẳn người đi nhưng Tạ Minh Lãng vẫn chưa bỏ cuộc. Cứ như vậy mấy lượt, khi cậu lại một lần nữa đưa tay ra, vừa chạm tới tóc Ngôn Thải thì bị ai đó đánh mạnh vào tay: “Em vẫn còn sức à.”
Tạ Minh Lãng bên này hậm hực rút tay về còn Ngôn Thải hơi nhổm người dậy, ánh mắt vẫn mang nét cười, không có vẻ tức giận vì bị đánh thức khỏi mộng đẹp. Anh nhìn Tạ Minh Lãng một cái, nghe cậu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Ngôn Thải tìm cái đồng hồ đặt trên tủ đầu giường của anh: “Vừa quá trưa.”
Tạ Minh Lãng vừa nghe vậy thì mặt biến sắc, nhấc chăn lên tính xuống giường nhưng lại bị Ngôn Thải kéo giật về, chậm chạp nói: “Hôm nay là cuối tuần, em còn đi đâu.”
Thấy sắc mặt căng thẳng của Tạ Minh Lãng trong chốc lát dịu đi, Ngôn Thải lắc đầu: “Em sống thế nào mà còn mơ hồ về ngày tháng hơn tôi vậy.”
“Uống nhiều quá lại ngủ nhiều quá nên không khỏi một lần mơ hồ.”
Trong chăn thật sự rất ấm áp, đặc biệt là sau khi biết là ngày cuối tuần, Tạ Minh Lãng chẳng còn chút nghỉ lực nào để dậy sớm. Cậu khẽ thở ra, lại nằm xuống, tính ngủ thêm một chốc. Nhưng lúc này bàn tay hư hỏng lại đổi sang Ngôn Thải. Bị trêu chọc mấy lần, Tạ Mình Lãng đã hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào. Hai người lại vần nhau một trận, tới khi thỏa thuê mới tự mình dậy tắm gội rửa mặt.
Bộ lễ phục kia dù chưa bị ướt nhưng ban ngày cũng không mặc ra ngoài được. Cũng may tạng người Tạ Minh Lãng và Ngôn Thải xấp xỉ nhau, anh bèn tìm mấy món đồ bình thường ít mặc để Tạ Minh Lãng thay rồi hai người cùng nhau ra ngoài ăn trưa.
Đêm qua mải chìm đắm trong ái tình nên không nhìn kỹ, tới tận trưa hôm nay Tạ Minh Lãng xuống tầng mới thấy rõ. Hóa ra dãy nhà này thuộc khu vực tốt nhất trong khu nhà giàu, dù nằm trong trung tâm thành phố nhưng cả tàu điện ngầm và phương tiện công cộng đều có đi qua đây. Bình thường qua lại trên đường chú yếu ngoài trừ xe tư nhân thì sẽ là taxi và xe đạp.
Ngày cuối tuần con đường trong khu rất vắng vẻ, chắc hẳn là những hộ gia đình trong khu này đều muốn nghỉ ngơi không ra ngoài, hoặc là chưa tỉnh dậy. Mấy tiệm hàng hiệu ở góc phố thì vẫn mở cửa, chỉ là không có ai vào.
“Không ngờ anh lại mua nhà ở đây.” Tạ Minh Lãng quay lại nhìn biển số tòa nhà Ngôn Thải ở, thuận miệng nói.
“Mua từ mười mấy năm trước rồi. Đây là căn nhà đầu tiên tôi mua. Em trưa muốn ăn gì?”
Tạ Minh Lãng không nhiều ý kiến với chuyện ăn uống: “Thực ra tôi cũng không đói. Hơn nữa khu này anh là chủ, anh quyết đi.”
Ngôn Thải dẫn Tạ Minh Lãng đi qua vài con phố chật hẹp, cuối cùng dừng lại trước một tiệm ăn nho nhỏ. Lúc họ tới là tầm hai, ba giờ chiều, vừa đúng lúc vắng khách, không có người ngoài làm phiền hai người.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện. Ngôn Thải mở lời trước: “Tôi có nghe nói tới tình hình gần đây ở “Screen”.”
Tạ Minh Lãng thích hương vị của tiệm ăn này, vốn đang ăn uống vui vẻ, nghe thấy câu này bàn tay đang gắp thức ăn chợt khựng lại trong không trung, câu trả lời cũng có phần uể oải: “Vậy sao? Chị Mạnh kể anh à?”
“Tạp chí bên em đổi kỳ phát hành cũng coi như là chuyện không nhỏ rồi. Người tôi quen trước đây số nào của “Screen” cũng mua nên về sau tôi cũng có thói quen này. Thay đổi cũng không ít, suýt nữa nhìn không ra là cùng một tạp chí.”
“Đúng vậy.” Tạ Minh Lãng rầu rĩ đáp, “Thay đổi quá nhiều.”
“Tôi biết có tòa soạn đang muốn lôi kéo Mạnh Vũ. Tòa soạn đó so ra lớn hơn “Screen” rất nhiều, với Mạnh Vũ cũng là một cơ hội tốt. Nếu cô ấy đi rồi, em tính thế nào?”
Tuy Mạnh Vũ trong lúc nói chuyện riêng trước đây hay giận dỗi kêu không được thì nhảy việc nhưng Tạ Minh Lãng biết tình cảm cô dành cho “Screen” rất sâu đậm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không rời đi. Nhưng người nói chuyện này với cậu lại là Ngôn Thải, trong lòng Tạ Minh Lãng xao động, ngoài miệng thì vẫn không thừa nhận: “Chị Mạnh làm việc ở “Screen” đã bao năm rồi, giờ lại là thời điểm đặc biệt của “Screen”, chị ấy sẽ không đi đâu.”
“Còn em?”
“Tôi thích chỗ này, cũng sẽ không thể rời đi.” Tạ Minh Lãng không dám nhìn vào mắt Ngôn Thải, cúi đầu trầm giọng nói.
Giọng Ngôn Thải không có thay đổi gì nhiều, vẫn bình thản như cũ: “Ôi, vậy ra cuộc sống mỗi ngày mua một đống ánh từ nước ngoài về xóa xóa sửa sửa, nếu không thì chặn xe ai đó chụp trộm vài tấm hình mà đến tên người chụp cũng không có cũng khiến em thỏa mãn?”
Tạ Minh Lãng sững người, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhưng lại chẳng nói gì.
Ngôn Thải uống hớp nước, trên mặt không chút ý cười: “Nếu em muốn sống cuộc sống như vậy thì đó là chuyện của em.”
“Screen….” Cậu muốn nói “Screen” sao có thể là tờ báo hạng bét như vậy nhưng rồi nhớ lại từng chuyện xảy ra trong một tháng qua, lời này tới cuối không thể nói khỏi miệng.
Giữa hai người cứ chìm mãi trong sự yên lặng. Một lúc lâu sau, vẫn là Ngôn Thải lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh ấy: “Tôi từng nói rồi, em còn trẻ mà lại có tài năng trời cho, đây không phải lời nói dối. Em không nên chôn vùi bản thân ở “Screen” như bây giờ. Tạ Minh Lãng, sao không làm thợ nhiếp ảnh độc lập, có thể tự do sáng tạo không bị gò tó?”
Tạ Minh Lãng mím môi, rất lâu sau đó mới nói: “Tôi cần một công việc ổn định. Chuyện này có liên quan tới quan điểm của gia đình. Tôi không muốn bố mẹ không vui.”
“Hai chuyện này đâu có mâu thuẫn gì. Tôi cũng từng nói rồi, tôi có thể để em lại gần hơn với lý tưởng của em.”
Ngôn Thải lúc này giống như ma quỷ, bình tĩnh đưa ra điều kiện đầy sức hấp dẫn. Tạ Minh Lãng không muốn nhìn anh, trong vô thức muốn kháng cự lại sự quyến rũ xuất phát từ bản thân Ngôn Thải.
Nhưng tất cả lại hóa thành phí hoài theo một lời của Ngôn Thải. Cậu nghe thấy anh khẽ nói: “Coi như không nói tới những thứ linh tinh kia, tôi cũng không muốn công việc hiện giờ của em trở thành rào cản giữa chúng ta.”
Tạ Minh Lãng kinh ngạc ngẩng lên, không biết nói gì cho phải. Ngôn Thải đưa tay nắm lấy bàn tay phải đang đặt trên bàn của Tạ Minh Lãng, nhìn thẳng vào mắt cậu, dịu dàng nói: “Em cũng nào có ghét bỏ tôi.”
Tạ Minh Lãng không lên tiếng. Ngôn Thải rút tay lại, nói tiếp: “Đêm qua em vẫn luôn tỉnh táo. Nhẽ nào với em những thành tích phải vật vã cùng cực để có được mới đáng tự hào? Tôi tán thưởng tài năng của em, muốn giúp em đỡ phải đi đường vòng, đây cũng đâu phải chuyện gì xấu xa.”
“Tôi không có gì có thể báo đáp lại cho anh. Trên đời này làm gì có bát cơm nào cho không. Đây không phải truyện cổ tích, có những thứ tôi nợ không nổi.” Thái độ của Tạ Minh Lãng vẫn như cũ, không chút dao động.
Ngôn Thải khẽ thở dài, hỏi: “Hôm qua sao em lại đồng ý theo tôi về?”
“Vì tôi ý chí mỏng manh không vượt qua được sự cám dỗ.”
“Tôi phải làm sao để kéo dài sự cám dỗ đó thêm đôi chút đây?” Ngôn Thải lại hỏi cậu.
Tạ Minh Lãng ngẩn người nhìn anh, không biết nên nói sao. Ngôn Thải hơi cau mày, lại một lần nữa vươn tay kéo cổ Tạ Minh Lãng, đặt một nụ hôn lên môi cậu: “Ở lại bên anh đi. Đừng từ chối anh.”
Rất lâu sau đó Tạ Minh Lãng mới khôi phục lại khỏi trạng thái cứng đờ, hơi quay đầu đi, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt. Cậu cũng hôn lại anh, giọng khàn khàn đáp: “Ai có thể từ chối anh chứ.”
Nhưng mà trong khoảnh khắc ấy có một câu nói sau khi quanh quẩn mãi trong đầu, cậu vẫn không nói thành lời: Ngôn Thải, sau bao nhiêu năm, tới lượt anh làm người dìu dắt cùng trông mong rồi sao.