Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 49: Chỉ là tôi cảm thấy thật may mắn




Nhìn bóng lưng Đoàn Mạnh Quân cô quạnh rời đi. Oscar nghiêng đầu nói: "Những lời nói của cô làm người ta tổn thương sâu sắc đó."

"Như thế sẽ tốt hơn."

Cô lườm Oscar: "Sao anh dám phá khóa cửa nhà tôi."

"Ế, tôi cũng hết cách thôi. Hôm qua tôi đã gọi cho cô rất nhiều nhưng không được. Tôi còn chưa nói cô thì thôi đấy. Rõ ràng là trước đó tôi đã nhắc cô là nhớ đón tôi rồi."

"Anh có nói sao?"

"Ể? Đừng nói là cô quên nhé?" Oscar giận tím mặt.

"Thẩn nào mà lúc thấy tôi cô lại bất ngờ như vậy. Lại còn dẫn trai về nhà nữa chứ."

"Mà hôm qua cô đi đâu vậy?"

"Không phải chuyện của anh."

Oscar thở dài: "Chỉ cần cô không đi uống rượu rồi đánh nhau là được."

Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt đánh giá: "Từ lúc về nước đến nay, cô có đi uống rượu rồi gây lộn đánh nhau không đấy?"

"Không có."

"Thật không?" Oscar tỏ vẻ không tin.

"Tất nhiên rồi." Hoài An vẫn trả lời rất dứt khoát.

"Vậy thì tốt." Oscar đi lấy túi đồ nghề của mình ra, nhìn Hoài An nói: "Cho tôi xin ít máu của cô."

Hoài An chìa tay ra cho anh ta chọc mũi tiêm vào, hút ra một xi lanh máu rồi cho vào một ống nhỏ.

Oscar hài lòng cất ống máu đi rồi nhìn Hoài An nói: "Cô hành động nên cẩn thận một chút. Trong nước khác với ở nước ngoài, đừng tùy tiện đi uống rượu đánh nhau rồi phô trương sức mạnh ra.

Địch ở trong tối, ta cũng ở trong tối. Chúng ta đều không biết đối phương là ai. Vậy nên người nào lộ ra ngoài ánh sáng trước thì chỉ có chết." Vừa nói anh ta vừa để tay lên cổ minh họa động tác.

"Anh chỉ tìm được chút manh mối là hắn đang trú ngụ ở trong nước thôi à?"

Oscar gật đầu: "Đúng vậy. Hắn quá thần bí. Chúng ta cũng không nắm rõ được thế lực của hắn như thế nào. Vậy nên tôi mới nhắc nhở cô.."

"Được rồi. Tôi biết rồi. Anh có thể đi." Hoài An phẩy tay như phẩy ruồi nói. Cô không muốn nghe tên này ca chút nào. Mỗi lần ca là hắn có thể ca suốt mấy tiếng đồng hồ mà không biết mệt.

"Hở? Đi đâu?" Oscar ngớ người hỏi.



Hoài An nhìn anh ta: "Chẳng lẽ anh tính ở đây luôn?"

Oscar: "Ừ!"

Hoài An: "Cút!"

Oscar ra vẻ tủi thân nói: "Tôi không có tiền."

Hoài An chỉ vào cái hộp: "Cầm lấy cái đó."

Oscar mở ra xem mà há hốc mồm.

Mịa!

"Cô đưa tôi vàng làm gì?"

"Anh bảo không có tiền còn gì?"

"Sao cô không đổi ra tiền tiêu cho dễ?"

"Ừ, anh đi đổi đi. Đổi cho tôi luôn một ít."

Oscar: "..."

Thật ra trước khi về nước cô cũng đã đổi một ít rồi. Nhưng ai ngờ dùng tiền khác với dùng vàng. Vung tay vèo cái là hết.

Một lúc sau có một nhân viên lên đưa cho Oscar hợp đồng và bàn giao chìa khóa. Oscar ngang nhiên xách vali chuyển nhà, chính là căn ngay bên cạnh. Còn vẫy tay chào tạm biệt hàng xóm Hoài An.

Hoài An tỏ ra chẳng quan tâm, phất tay, tiễn khách.

Cô lấy chiếc nhẫn của ba cô ra. Nhìn một hồi lâu, cuối cùng chỉ đành cất đi. Xem ra vẫn phải sớm lấy nốt chiếc nhẫn của mẹ cô mới được.

Cô cầm một chai rượu ra ngoài ban công. Phóng tầm mất xuống dưới, khung cảnh ban đêm tuyệt đẹp.

Lướt qua thấy xe của Đoàn Mạnh Quân vẫn còn đậu ở chỗ cũ.

Cô bất chợt thở dài, nhấp một ngụm rượu rồi ngước nhìn lên bầu trời.

Bầu trời đêm nay thật đầy sao nhưng cũng không nhiều bằng ngày hôm đó, cũng không đẹp bằng..

Sau khi được vớt từ dưới biển lên. Cả Hoài An và người đàn ông đều ướt như chuột lột.

Hoài An nhìn xung quanh, có vẻ như họ đang ở trên một hòn đảo hoang.



Người đàn ông xoay Hoài An một vòng, ánh mắt đầy lo lắng kiểm tra hết chỗ nọ đến chỗ kia.

"Có sao không?" anh ta cất giọng như vịt đực hỏi.

"Tôi không sao?" giọng Hoài An cũng ồm ồm không kém.

Anh ta kéo Hoài An ngồi xuống một tảng đá khá phẳng, mở chiếc túi mang theo, lấy đồ ra băng bó mấy vết thương cho Hoài An.

Mặc dù đối với cô, mấy vết thương này chẳng là gì nhưng khi thấy anh ta cẩn thận từng chút một, ân cần xử lý vết thương cho cô thì cô liền để mặc anh làm.

Gió biển hanh khô thổi bay làn tóc. Ánh mặt trời đang dần dần lặn khuất, mặt biển nhuộm màu đỏ hồng, sóng sánh từng con sóng xô vào bờ, lấp la lấp lánh như châu ngọc. Người đàn ông khụy gối, đang ân cần xử lý vết thương cho cô gái.

Hoài An nhìn theo từng động tác của người đàn ông. Bỗng anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.

Anh cười. Đôi mắt đen lấp lánh, trong như nước suối mùa thu, vô cùng thuần khiết.

"Anh thấy chúng ta chưa đủ thảm ư mà vẫn còn cười được?" Hoài An nhíu mày hỏi.

Không hiểu sao cô cảm thấy hơi bối rối, trái tim hẫng đi một nhịp.

"Chỉ là tôi cảm thấy thật may mắn." Anh nói.

Hoài An: "..."

Anh thật lạc quan!

Vì câu nói cũng không rõ ràng nên cô không biết anh ta cảm thấy may mắn chỗ quái nào? Còn cô thì lại thấy xui muốn chết.

Sau khi băng bó cho Hoài An xong, người đàn ông rời đi, lúc sau trở về với một đống củi khô. Trời cũng đã tối, nhiệt độ chênh lệch thật khủng khiếp. Hoài An đưa cho anh ta mấy hòn đá lửa mà cô kiếm được. Bắt đầu công cuộc thổi lửa.

Hoài An bỗng cảm giác mình như đang được trở về thời nguyên thủy.

Lòng thầm nguyền rủa cái tên khốn khiếp đã giúp cô có được một chuyến du hành đáng nhớ này. Chắc giờ tên khốn đó đang chăn ấm nệm êm, tay ôm người đẹp rồi.

Nghĩ mà tức!

Đốt lửa xong, không biết người kia lấy một đống cá ở đâu ra, rồi bắt đầu đem nướng.

Hoài An: "..."

Thành thục vãi! Cứ như một người rừng thực thụ.. à nhầm, cứ như anh ta trải qua chuyện như này rất nhiều lần rồi ý.

Còn đối với cô, đen như này chắc trải qua một lần thôi là đã đủ rồi.