Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 22: Người ngoài cuộc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người dịch: Hỏa Long Quả Biên tập: Iris





No. 106



Bạn nói xem, trên đời này thật sự tồn tại thứ gọi là tâm linh tương thông ư?



Ví dụ như khoảnh khắc mẹ Dư Hoài nói ra câu đó, Dư Hoài liền bước đến phía bục giảng, vừa hay qua một nhóm phụ huynh, nhìn thấy cả tôi.



Tất nhiên nếu bố tôi biết, nhất định sẽ không tán đồng quan niệm về số mệnh đó của tôi, dù sao tôi cũng đã đứng ở đây, chỉ cần không phải bị mù, sớm muộn cũng nhìn thấy tôi mà thôi.



Dư Hoài lặng đi một lúc, sau đó coi như không nhìn thấy tôi, quay đầu đi, gọi lớn: “Mẹ!”



Mẹ Dư Hoài lải nhải thêm một lúc, có lẽ là không ngờ mình bị bắt tại trận, mặt trong chốc lát lộ ra nét hoảng hốt. Nhưng bà vẫn là mẹ, trong tình huống này phải cương quyết cứng rắn, lơ Dư Hoài đi, sau đó tiếp tục nhìn thẳng vào Trương Bình.



Vậy là đến lượt Trương Bình ngồi đực ra ở đó.



“A ha ha ha ha ha, mẹ Dư Hoài thật là cổ hủ quá đi, ha ha ha ha.” Mặt Trương Bình căng cứng như được bôi một lớp keo nước vậy: “Bây giờ là thời đại nào rồi…”



Những phụ huynh đứng xung quanh đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kì lạ, dù sao đề nghị trước mặt nhiều người như thế, con trai lại còn đứng bên cạnh, hành động này thật sự có chút ngốc nghếch.



“Thầy Trương không biết đó thôi, nó nói dối tôi đấy!” Mẹ Dư Hoài dường như cảm nhận được sự phê bình của thầy giáo và mọi người xung quanh, bắt đầu gấp gáp: “Nó dỗ dành tôi nói, bạn cùng bàn là một cậu bạn, nó biết tôi nhất định không cho nó ngồi cùng bàn với một bạn nữ, nó cấp hai đã cùng bạn cùng bàn…”



“Mẹ!”



Dư Hoài 17 tuổi, giọng không thuộc loại ồm ồm nhưng trong khoảnh khắc này, thật sự khiến tất cả mọi người trong phòng học đều cộng hưởng.



Ấy, trong lúc này tôi lại có thể nghĩ ra loại danh từ cao cấp thuộc phạm trù Vật lí này.



Toàn bộ tĩnh lặng mấy giây, mặt mẹ Dư Hoài giật giật, còn Dư Hoài thì im lặng nhìn Trương Bình, thần thái vô cùng kiên quyết.



Hóa ra vừa nãy tôi rất chột dạ. Chổng mông lên đến đây rình, lại còn bị phát hiện lúc mẹ con nhà người ta đang đấu khẩu kịch liệt, tôi không xa xỉ nghĩ đến chuyện sau này Dư Hoài sẽ tha cho tôi.



Nhưng Dư Hoài như thế này cảm giác rất xa lạ, xa lạ đến mức tôi quên mất luôn cả hoàn cảnh của bản thân hiện giờ. Cậu ấy chỉ hét lên hai tiếng mẹ, không chau mày càng không trợn mắt, nhưng trên mặt lại hiện ra sự lạnh nhạt trước nay tôi chưa từng thấy, khiến tôi cảm thấy mình bì bài xích khỏi chuyện giữa họ. Người mẹ Dư Hoài nói đến đích thị là tôi, nhưng tất cả mọi người ở đó đều không đoán được, bọn họ đang đấu nhau vì một người trong quá khứ, chuyện này không liên quan gì đến tôi.



Cậu ấy nói dối. Cậu ấy biết mẹ mình sẽ không cho cậu ấy cùng bàn với con gái. Cấp hai cậu ấy với bạn cùng bàn…



Với bạn cùng bàn làm sao cơ?



Tôi đột nhiên có chút hụt hẫng.



No. 107



Trương Bình lúc này hắng giọng.



“Mẹ Dư Hoài à, tôi có thể hiểu được cô, dù sao ở cái tầm tuổi này, bạn cùng bàn nếu là một cô bé xinh đẹp thì sẽ khiến phụ huynh không yên tâm.”



Khi mà Trương Bình nghiêm túc, có được sức thuyết phục hiếm có.



“Nhưng bạn cùng bàn của Dư Hoài là Cảnh Cảnh mà, không sao đâu.”



Không sao cháu chắt chút chít ý.



Tôi đang chảy máu do nội thương trầm trọng thì nghe được một trần cười khả ố bên ngoài cửa, không cần nhìn cũng biết là β.



Còn Trương Bình nghe thấy tiếng cười liền quay đầu nhìn ra ngoài, kết quả nhìn thấy tôi.



Vẻ mặt của tôi chính là như viết bảy chữ lên trên mặt: “Thầy dám nói lại lần nữa không?”



“Ồ, Cảnh Cảnh cũng chưa đi à? Cảnh Cảnh, ôi, Cảnh Cảnh, phụ huynh của em đâu rồi nhỉ? Chúng tôi đang định nhắc đến em đây.” Trương Bình cố cứu vãn tình hình, nói loạn hết cả trật tự từ. Thầy nặn ra nụ cười từ bi bác ái của giáo sư trên năm mươi, vẫy vẫy tay với tôi, ý nội dung nói chuyện không có chút gì đáng xấu hổ hay có gì đáng phải ngượng ngùng cả. Còn mẹ Dư Hoài dường như còn muốn hộc máu hơn cả tôi, bà ấy nhìn tôi, không biết có nên…



Cười một chút, sau đó khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng quay sang nhìn Trương Bình.




“Nếu Cảnh Cảnh cũng có ở đây, tôi sẽ nói thẳng suy nghĩ của mình” Trương Bình vừa cười hai tiếng, bây giờ liền lấy lại trạng thái bình tĩnh, nghiêm túc: “Việc này, mẹ Dư Hoài à, tôi cũng phải nói lời công đạo.”



Trương Bình dè chừng nhìn tôi, nhìn mẹ Dư Hoài rồi nhìn Dư Hoài.



“Cảnh Cảnh là một đứa trẻ tốt, Dư Hoài cũng thế! Đứa trẻ ngoan thì trong lòng đã tính sẵn, lo lắng của cô tôi có thể hiểu được, nhưng cũng phải lo lắng đúng chỗ đúng chuyện một chút, ít ra tôi cũng không nhìn ra chút nguy cơ xảy ra bất kì chuyện gì không thỏa đáng. Nếu thật sự có, không cần cô phải nói, người thầy chủ nhiệm là tôi cũng sẽ có hành động thích hợp. Với giáo dục mà nói, tôi cũng có chút hiểu biết. Bọn trẻ tầm tuổi này vẫn phải dựa vào gợi mở và tự giác, nếu không tôi sẽ đổi cho em ấy ngồi cùng một học sinh nam, Dư Hoài cũng vì thế mà không chút phản đối. Trên có chính sách, dưới có đối sách, chút này thì các vị phụ huynh cũng phần nào hiểu được chứ!” Mọi người xung quanh cũng phối hợp với Trương Bình làm bộ dạng “lo lắng bất an.”



Câu nói này của Trương Bình đường đường chính chính xoay chuyển tình thế, nắm chặt thế chủ động trong tay, nhưng mẹ Dư Hoài vẫn chưa đạt được ý mình muốn. Mấy lần định mở miệng chen lời vào thì lại bị Trương Bình cướp lời trước.



“Mẹ Dư Hoài à, xin cô hiểu cho, sắp xếp chỗ ngồi trong lớp đều rất công bằng, chuyển chỗ tùy tiện như thế, tôi không biết ăn nói sao với các vị phụ huynh khác.”



Mẹ Dư Hoài nhếch miệng nhưng lại nhìn thấy nét mặt phiền hà của mọi người xung quanh liền biến sắc mặt: “Thầy Trương, cảm ơn thầy, hôm khác tôi đến tìm thầy nói chuyện riêng, nguyên nhân không tiện nói ở đây.”



Nói xong câu nói cứng nhắc đó, mẹ Dư Hoài liền quay lưng đi về, cũng không ngoảnh lại gọi Dư Hoài đi theo. Lúc đi qua tôi, mẹ cậu ấy có cố ý dừng lại một chút, mặt cười gượng gạo, có chút không tự nhiên: “Cảnh Cảnh, thật ngại quá, bác không có ý nhắm vào cháu đâu, đừng trách bác nhé. Cháu là một đứa trẻ tốt.”



“Cháu là đứa trẻ tốt” ở cuối câu hiển nhiên là lời nói trước mặt, coi như là sự an ủi đối với kẻ bị lôi vào trong cuộc là tôi.



Bà cũng biết là tôi vô tội.



Cái loại vô tội này không hề đem đến cho tôi chút hoan hỉ được giải oan nào. Khiến tôi bối rối, chính là loại vô tội này.



Tôi không dám nhìn Dư Hoài, nhân cơ hội mẹ cậu ấy đi ra ngoài tôi cũng theo đó mà chuồn đi.



No. 108



Vừa đi ra khỏi cửa, β liền đứng chặn ở trước, mặt vô cùng thần bí, nói: “Tớ nghe thấy hết rồi, nhưng tớ sẽ không nói ra đâu, có phải thấy tớ rất có ý tứ không?”



“Cậu nghĩ tất cả phụ huynh trong lớp đều bị câm hả?” Tôi thấp giọng phản biện.



“Aiz, người khôn suy nghĩ trăm đường tránh sao khỏi một khắc sai sót chứ!” Cậu ta lấp liếm: “Xem ra càng về sau càng kịch tính đây. Nhưng không sao, không liên quan gì đến cậu, đừng lo.”



Tôi mặc kệ cậu ta, chỉ biết nói những chuyện không nên nói thôi.



“Hay là cậu chỉ mong sao chuyện này có liên quan đến mình?” Cậu ta lấm la lấm lét nhào tới phía tôi.



“Tự cầu phúc cho bản thân đi.”



Tôi xốc lại cặp sách đi về phía trước, lúc đi đến thang máy thì vừa hay chạm mặt một toán phụ huynh đang xuống tầng. Tôi hòa mình vào dòng người, cũng như con cá chết chìm trong nồi nước sôi, không thấy đau đớn mà chỉ thấy náo nhiệt.



“Con tôi về nhà đều nói, Lâm Dương không thi đứng đầu bảng trường thì không quen.”



“Tôi lại thấy đó là chuyện tốt, cần có nhiều đả kích chông gai hơn nữa, tránh thuận lợi quá sinh ra ngạo mạn, tên nhóc đó mấy năm trước đã bắt đầu giở trò bằng mặt không bằng lòng với tôi rồi.”



“Dương Dương ngoan như vậy, cô đừng đòi hỏi cao quá, tôi thì chỉ buồn lòng thằng Tương Xuyên nhà tôi. Đều là nửa người lớn rồi, vậy mà chuyện gì cũng không để tâm, suốt ngày mơ mơ màng màng, cô nói phải làm sao bây giờ?”



Trong quá trình xuống lầu, tôi bị dòng người đưa đẩy, cuốn vào cuộc nói chuyện liên miên của họ. Tất cả những phụ huynh bên cạnh tôi đều không ngừng nói chuyện đâu đâu, đặc biệt là hai người phụ nữ đứng sau lưng tôi. Có lẽ là bạn quen biết lâu năm, chủ đề câu chuyện chuyển từ thành tích học tập của hai tên con trai sang cái túi LV giả của cô giáo chủ nhiệm xộc xệch. Đến tầng một thì câu chuyện đã phát triển đến không biết mùa đông năm nay đơn vị hàng cuối năm có phải lại phát gạo hay không, về nhà người đàn ông nhất định phải đi giúp đỡ…



No. 109



Tôi đần người ra nghe, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.



Lâm Dương, không phải là bạn cấp hai của Dư Hoài sao? Cậu ấy trước đây từng nhắc đến bạn cậu ấy có những ai nhỉ? Trong đầu tôi dần dần hồi tưởng lại sự kiện thoát chết ở quán net mà Dư Hoài từng nói qua: hình như có Lâm Dương và người con mà cô vừa nãy có nhắc đến – Tương Xuyên, còn có một cậu bạn, à, còn có một cô bạn rất xinh đẹp – Lăng Tường Xuyến, à ừ, cậu ta là nữ, không tính.



Tôi vừa nhập tâm suy nghĩ và chậm rãi bước ra cổng trường, nhìn thấy xe buýt đen kịt người là người, tôi liền giơ cánh tay cứng nhắc ra, xa xỉ gọi một chiếc taxi.



Tài xế lắm chuyện, hỏi: “Ồ, bạn học nhỏ, vừa kết thúc buổi họp phụ huynh, phụ huynh của em đâu?”



Tôi nhếch miệng: “Đi chuẩn bị rồi.”



“Chuẩn bị gì cơ?”



“Dao thái rau ở nhà cùn rồi, họ về nhà trước để mài.”



Lúc trên xe tôi có gọi điện về nhà, Trương Phàm nghe máy. Lúc này tôi mới nhận thức được một việc, cô Tề giúp tôi đi họp phụ huynh, bố tôi không có nhà, vậy thằng bé Trương Phàm tối ăn gì chứ?



“Không sao, chị ơi, em ăn bên nhà bà ngoại rồi.”



“Cô… mẹ em về chưa?”



“Vừa về ạ, mẹ đang định gọi chị hỏi chị đang ở đâu, nhắc chị mau về nha ăn cơm.”



“Vậy bố chị đâu?”



“Chú Cảnh vẫn chưa về nhà. Mẹ em nói, chú đi ăn cơm cùng giám đốc rồi. Chị đang ở đâu thế?”



Tôi gọi mẹ nó là cô Tề, nó gọi bố tôi là chú Cảnh.



“À, vậy không có chuyện gì rồi, chị…” Tôi lục tung bồ mưu mô.



“Là thế này, chị có một bạn, à, là nữ.” Tôi bổ sung một câu, đề phòng bất trắc: “Chị ấy trong kì họp phụ huynh có chút không thuận lợi, chị ở bên chị ấy một lúc, cho nên về muộn. Chị lập tức về nhà ngay, để mẹ em khỏi lo lắng không đâu, à đúng rồi, chị ăn cơm rồi, đừng để phần của chị nhé.”



Tôi không muốn ăn cơm riêng với cô Tề khi mà bố tôi không có ở đó.



Có một số người thật sự không phải là ghét, thậm chí qua lại nhiều rồi bạn còn tán thưởng họ, tiền đề là không đặt hai người vào tình huống ngượng ngùng nào.



Nếu cô Tề không phải là mẹ kế của tôi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ rất thích cô ấy.



Không biết là do cô ấy cố ý làm như vậy hay do mối quan hệ của chúng tôi khiến cô ấy phải làm như thế, sự khách sáo giữa tôi và cô Tề giống như một bức tường trong suốt phân cách đôi bên. Bố tôi là một cánh cửa, còn bây giờ cánh cửa này đã đóng rồi.



Tôi cũng không muốn nghĩ xem cô ấy có chăm chú ngâm cứu tờ bảng điểm rối loạn mà Trương Bình phát cho hay không? Liệu có vô cùng nhàn hạ hay có chủ tâm đi tính toán xem tôi đứng ở vị trí thứ mấy trong lớp – việc mà sau bao ngày cầm tờ bảng điểm tôi cũng chưa từng làm. Về phần tôi, tờ giấy bảng điểm bị tôi nhét vào đáy cặp sách, bị vô số loại mép sách giáo khoa, vở bài tập giày xéo cho tan nát, nhăn như một cánh cửa chớp rách tươm.



“Bác tài xế!”



“Sao thế?”



“Bác có thể đi chậm chút không?”



“Đi chậm một chút?”



“Vâng, chính là như vậy, nhưng cứ có đèn đỏ thì bác dừng nhé.”



“Sao cơ, chẳng lẽ trước đây thấy đèn đỏ thì bác không dừng à?”



“Không phải, không phải vậy…” Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, nói với bác ấy bây giờ tâm trạng tôi rất tồi tệ, hi vọng bác ấy đi lòng vòng chút ư? Đây không phải là có bệnh à?



“Không muốn về nhà chứ gì?” Bác tài xế đột ngột hỏi.



“Vâng.”



“Bác khuyên cháu, hòa thượng chạy đâu cũng không thoát nổi đất chùa, sớm chết sớm siêu sinh, cháu về nhà càng muộn, dao thái rau bố mẹ cháu mài càng sắc…”



Ông bác này còn nhớ cả câu này, tôi trợn ngược mắt.



“Cô nhóc à, bác đây còn có gương chiếu hậu đấy.”



“Bác tài xế, em sai rồi.”



Nhưng bác tài xế thật sự đi chậm lại, đáng lẽ ra rất nhanh là có thể về nhà tôi rồi, đến ngã tư quay vô lăng một cái, cứ thế đi thẳng là đến nhà tôi.



Tôi ban đầu còn rất cảm kích, sau nghĩ đến người ta vui không kể xiết lôi kéo được một con nhóc không muốn xuống xe, máy tính tiền nhảy số đầy sung sướng, cuối cùng cũng là bố tôi trả tiền.



Vì thế tôi nên cảm ơn bố mình. Tôi rờ rờ túi quần, quyết định chơi sang một lần.



“Bác tài xế ơi, cứ chạy nhanh vào, trước mắt chở cháu đoạn 50 tệ!”



“Được ngay!” Hết