Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 17: Thi giữa kỳ 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch: Gui Ying Biên tập: Iris





No. 78



Trước kỳ thi một ngày, lúc tan học trường yêu cầu chúng tôi phải dọn dẹp ngăn bàn, lau phòng học để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Trong ngăn bàn của tôi chất một đống sách bài tập… Đúng vậy, rất chi là xấu hổ, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, sách bài tập mà tôi mua nhiều gấp hai lần của Dư Hoài, nhìn thấy người ta làm quyển nào là tôi mua quyển đó, kết quả là giờ chất thành đống.



Chẳng có quyển nào là làm đến nơi đến chốn cả. Sau đó bị Dư Hoài giáo huấn, mạch tư duy ở mỗi quyển bài tập đều phải hoàn chỉnh, thời gian có hạn, làm cho bản thân tăng thêm nhiều gánh nặng như vậy, không bằng ngay từ đầu chỉ chú tâm vào làm một hai quyển thôi.



Có điều mặc dù nói thì như vậy, nhưng cậu ấy vẫn xách hộ tôi cái túi vải nặng trịch kia.



“Cặp sách cậu tự đeo đi, cái này tôi xách giúp cậu. Nhà cậu ở đâu?”



Tôi nghĩ mặt tôi có chút đỏ rồi.



“À…ừm…Cậu muốn đưa tôi về nhà à?”



Mặt cậu ấy biểu hiện đúng kiểu đó là lẽ dĩ nhiên: “Lắm lời, cậu có thể vác hết về à?”



Không thèm quan tâm đến vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ là tôi, cậu ấy đã bước về phía cửa rồi.



Trên đường về nhà chúng tôi rất vui vẻ, quên mất tiêu là tuần đó là đến phiên chúng tôi trực nhật.



Ánh tà dương thật ấm áp, tôi phát hiện là mỗi lần tôi có cơ hội ở một mình với cậu ấy, đều là lúc hoàng hôn.



Thời gian tươi đẹp ngắn ngủi, giống như là ánh mặt trời cũng sắp lặn vậy.



Trường Chấn Hoa được xây ở trung tâm thành phố phồn hoa, xe cộ đông đúc, lúc tan học rất nhộn nhịp, còn có xe tư, xe cơ quan đến đón con em đỗ san sát nhau. Bước chân của tôi và Dư Hoài từ trong khe hở của dòng xe tắc nghẽn xuyên qua như không, dáng người cậu ấy cao, bước chân lại dài, tôi phải cố gắng lắm mới bắt kịp được cậu ấy.



Tôi nghĩ dây ở chiếc túi vải rất nhỏ, đang định hỏi cậu ấy có thể giữ được không, đến gần lại mới chú ý là cậu ấy đang lẩm bẩm một mình.



“Rõ ràng là cũng không làm, đều để trắng hết, để lại làm gì, vứt đi là được rồi, nặng như thế này…”



Cậu lải nhải cái rắm ý, là cậu muốn đưa tôi về được không hả?



Tôi lùi lại hai bước, những lời quan tâm đều nuốt trở lại, hận không thể biến dây túi vải kia thành dây thép, ép chết cậu ấy!



Ấy vậy mà thỉnh thoảng có thể gặp được những người bạn cùng lớp, ví dụ như mấy đứa bạn qua lại thoáng qua như Giản Đơn và β còn có Từ Diên Lượng (thật không biết ba người bọn họ tại sao lại có thể xuất hiện cùng nhau), lúc nhìn thấy hai chúng tôi đều lộ ra nụ cười ranh mãnh, quỷ dị.



Tôi giả vờ như không thấy, tai đỏ lên, giả vờ trấn tĩnh mà sải bước tiến về phía trước.



Người con trai ở phía trước, trên lưng vắt cái áo đồng phục, còn mặc thêm cái áo T-shirt màu đen, dáng người cao to, lắc lư, an tâm giống như lần đầu tiên gặp vậy.



No. 79





“Này, ngày nào cậu cũng đeo tai nghe, là nghe bài hát của ai vậy?”



Lúc tôi học ở lớp tự học rất thích mang theo bên mình để nghe, nhưng Dư Hoài trước giờ chưa từng nghe. Cậu ấy nói cậu ấy mà đeo tai nghe thì sẽ không thể tập trung được, tôi thì ngược lại, phải đeo tai nghe trong lúc làm bài mới không bị nghĩ lung tung.



“Bài của ai cũng có, chỉ cần là bài nghe thấy hay thì chẳng cần quan tâm là nó của ai. Có điều…Tôi nghe bài của Châu Kiệt Luân có vẻ nhiều, còn cậu thì sao?”



Cậu ấy ngửa đầu nghĩ ngợi: “Tôi khá thích Beyond.”



Tôi gật gật đầu: “Tôi nhớ rồi, ca sĩ hát chính đã chết rồi. Lời bài hát “Con lừa hoàng gia” viết rất hay, giới âm nhạc Hongkong năm đó đa phần là nổi nhờ vào mấy bài hát được dịch từ lời bài hát nước ngoài, chỉ là thêm thắt thêm lời mà thôi, nguyên tác của bọn họ mới là sự huy hoàng của giới âm nhạc Hongkong.”



Cậu ấy chau mày: “Ồ, cậu biết cũng không ít nhỉ! Cậu thích nghe bài nào?”



Thực ra tôi nghe của Beyond rất ít, dù sao cũng là tiếng Quảng Đông, có điều không biết làm sao, lòng hiếu thắng nho nhỏ kia làm tôi không muốn nói ra Năm tháng huy hoàng, Trời cao biển rộng, vv…vv. Mấy bài hát nghe nhiều thành quen đó, cho nên nói to nói rằng, “Tôi thích Hãy sống một cuộc sống tuyệt vời.”




Thực ra tôi chưa từng nghe qua, chỉ biết lời bài hát và tên bài hát mà thôi.



Cậu ấy ngạc nhiên hét lên: “A..a…a…a, tôi cũng vậy! Cậu là người đầu tiên thích cùng một bài hát với tôi đó!”



Tôi há hốc miệng, từ từ điều chỉnh biểu cảm trở về như bình thường.



Cậu ấy vui vẻ cái gì tôi chẳng biết, tôi chỉ biết là tôi đang vui vẻ cái gì thôi.



Tự tiện bịa ra mà cũng có thể trở thành có chung sở thích. Thực ra chúng tôi có duyên phận, đúng không đúng không?



Nhất định là vậy rồi.



No. 80



Nhà tôi cách trường không xa, nếu đi bộ chỉ mất 20 phút thôi. Vì căn nhà đã cũ, cho nên bên trong khu chung cư khó tránh khỏi có chút hỗn tạp, lần đầu tiên tôi vì mấy cái miếng ngói đã vỡ và túi nilon này mà căm phẫn.



Chung quy là tôi mong muốn trên con đường này hoa nở đầy đất, để cho hồi ức có thể càng thêm đẹp đẽ một chút.



Cậu ấy để chiếc túi vào tay tôi, cánh tay tôi trùng xuống, thế này mới biết được là cái túi nặng như thế nào, loáng thoáng nhìn thấy trên tay cậu ấy bị ghì đến mức hiện lên vệt đỏ đến cả lòng bàn tay.



“Tôi không đưa cậu lên tầng nữa, không phải cậu nói là nhà cậu ở tầng ba à, cũng không cao lắm. Nhỡ bị bố mẹ cậu nhìn thấy có thể sẽ bị hiểu lầm mất, tôi cũng không muốn bị ba cậu cầm chổi rượt đuổi khắp phố.”



Tôi tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cảm thấy thật là ngọt ngào, kìm chế không được mà cứ nghĩ đến, nhưng vẫn cúi người chào, nói to: “Cảm ơn nhiều nha!”



Cậu ấy xua xua tay: “Trời sắp tối rồi, nhanh lên nhà đi, ngày mai đừng đến muộn.”



Tay cậu ấy nhét ở trong túi, quay người lắc lư đi xa, cặp sách và đồng phục đều theo bước chân mà nhấp nhô. Tôi giả vờ đi vào tòa nhà, đoán là cậu ấy đã đi xa tôi, mới thò cái đầu ra, đứng ở bên đường nhìn theo bóng lưng mờ nhạt của Dư Hoài dưới sắc trời xanh đen.



Rất nhiều năm sau tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ấy.



Dường như lúc đó tôi đã nhìn thấy được kết cục của câu chuyện. Ở cái thời thanh xuân chen chúc chật chội ấy, cậu ấy tiễn tôi một đoạn đường, sau đó quay người bước đi trên con đường của mình. Thế giới của cậu ấy rất lớn, con đường rất dài, rất xa, tôi chỉ có thể đứng ở cánh cổng nhà mình, cô độc mà giữ trời đất nhỏ bé của mình, đưa mắt nhìn cậu ấy rời đi.



Cậu ấy sống một cuộc sống, thật tuyệt vời.



No. 81



Số báo danh sắp xếp ngẫu nhiên, địa điểm thi của tôi và Dư Hoài đều ở lớp 10-1. Lúc tôi nhanh chóng đến phòng thi đúng lúc nhìn thấy Dư Châu Châu cùng với một bạn nữ khác đứng ở cửa.



Tôi không biết có nên chào hỏi hay không, mặc dù nói là bạn cùng trường cấp hai nhưng mà lại không quen biết. Đúng lúc tôi đang do dự thì thấy bạn nữa đứng bên cạnh Dư Châu Châu hướng về phía tôi cười một cái.



Đó là một cô gái có khí chất rất đặc biệt, nhìn rất sắc sảo, da hơi đen, tóc dài đến ngang lưng. Thật sự tôi không nghĩ đến cô ấy trông lạnh lùng như vậy mà có thể chào hỏi tôi trước, sững một lúc, tôi cũng cười lại.



“Cậu có phải là Cảnh Cảnh không?”



Tôi gật đầu: “Cậu là…”



Dư Châu Châu mặt vẫn không biểu cảm không biết là đang nghĩ cái gì, nghe thấy chúng tôi nói chuyện mới ngẩng đầu lên, mơ màng gật gật đầu với tôi.



Tôi cũng nhân lúc này đáp lại: “Dư Châu Châu? Tớ là Cảnh Cảnh, cũng từng là học sinh trường trung học 13, bây giờ đang học lớp 5.”



Cô ấy cười, lông mày cong cong, so với bây giờ thì lúc tôi học cấp hai lần đầu tiên gặp cô ấy có chút không giống, tôi cũng không nói được là vì sao.



Cô gái đứng bên cạnh sắc mặt hơi lạnh lùng, cũng chẳng cười. Tôi nhận thấy bản thân vứt người ta sang một bên, thực rất xấu hổ, cho nên nhanh chóng quay đầu cười với cô ấy: “Cậu là…”



Cô ấy nói, tớ tên Tân Nhuệ.



Vẻ mặt tôi mờ mịt khiến cô ấy cảm thấy rất mất mát, lại giống như là thở dài một hơi, khiến cho tôi càng ù ù cạc cạc.



Lúc này Dư Châu Châu tiếp lời: “Cậu thi ở lớp 1 à?”



Tôi gật đầu: “Tớ nhớ là cậu ở lớp 1 mà, thế hôm nay thi ở lớp nào?”



Cô ấy lắc đầu: “Hôm qua để quên hai quyển sách trong ngăn bàn, giờ quay lại lấy.”



Bên trong phòng học đã có mấy người ngồi trong đó rồi, tôi thò đầu đi vào, đập vào mắt nhìn thấy tên ăn không ngồi rồi Dư Hoài đang ngồi dựa vào cửa sổ ở hàng thứ ba. Dư Châu Châu bước vào, đột nhiên cậu ấy ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu mỉm cười với cô ấy. Giả tạo chết đi được, làm tôi nổi cả da gà. Người ta chỉ rất lạnh nhạt nói một tiếng “Chào”, không hề dừng bước, sau đó cúi người móc từ trong ngăn bàn ở giữa hàng thứ năm lấy ra hai quyển vở màu sắc sặc sỡ, giống như vở vẽ tổng hợp tranh biếm họa, ôm vào trong ngực, từ cửa sau rời đi.



Tôi chạy vào lớp, cuộn giấy công thức toán thành ống sau đó đập vào đầu tên Dư Hoài hồn vẫn còn đang bay khỏi xác.



“Nhìn cái gì mà nhìn, quả nhiên là cậu nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp liền biến thành mặt thộn mà!”



Tôi vừa mới nói xong, lùi về phía sau, liền giẫm phải chân của một bạn nam.



Người lảo đảo. Cái tên chết tiệt này lúc nào mà thần không biết quỷ không hay bay tới sau lưng tôi thế?



Quay đầu căm tức nhìn, mới phát hiện đó là một bạn nam rất đẹp trai, trắng trẻo ấm áp, nhìn rất vừa mắt, không phải là khôi ngô chói lóa, nhưng lại cho cảm giác rất thân thiết.




Vì thế, những lời hằm hằm trách cứ chưa ra khỏi miệng liền biến thành lắp bắp: “Xin… xin…xin… xin lỗi.”



Nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Dư Hoài sau lưng: “Ôi, ngài thì có tư cách gì mà nói tôi chứ? Bạn Cảnh Cảnh?”



Tôi nhất thời cảm thấy thật mất mặt, không dám quay đầu nhìn Dư Hoài, chỉ có thể đơ người cúi đầu khom lưng nói xin lỗi cậu bạn trước mặt.



Đẹp trai cũng là cái tội, tôi nhìn người thiếu niên trước mắt mà tim vụn vỡ, kiểu người như mấy người, sớm muộn rồi cũng xuống địa ngục thôi.



Cậu bạn đó xua tay, cười một chút rồi nói không sao, sau đó liền chuyên chú ngồi xổm nghiên cứu ngăn bàn trống của cái bàn bên cạnh cậu ta.



Đó là bàn của Dư Châu Châu.



Mặc dù tôi cảm thấy hành vi này rất biến thái, nhưng cũng không tốt mà đi làm phiền người ta, đặc biệt là lúc người ta biến thái như vậy nhưng vẫn rất đẹp trai.



Vì vậy ngồi hàng thứ hai trước Dư Hoài, quay đầu nhẹ giọng hỏi cậu ta: “Sao ai cậu cũng quen hết thế? Dư Châu Châu là học sinh trường tôi, cậu làm sao lại quen cô ấy vậy?”



Cậu ấy không để ý đến tôi, ngược lại lại hét rất to: “Lâm Dương, cậu làm gì đấy?”



Hóa ra là bạn học cùng cấp hai của Dư Hoài, cậu ta từng nói qua về cái người Super Saiya* đó.



*Nhân vật trong “Bảy viên ngọc rồng”



Bạn nam được gọi là Lâm Dương kia gãi gãi cái gáy, nhanh chóng đỏ mặt.



“Không có chuyện gì….Không có chuyện gì…:



“Thế sao cậu cứ lởn vởn quanh bàn học của cô nhỏ tớ thế?”



Tôi và Lâm Dương đồng thanh hét to: “Cậu ấy là cô nhỏ của cậu?!”



Ở giây phút vẻ mặt đần thối kia của Dư Hoài, tôi để ý thấy bộ dạng hồn lìa khỏi xác của Lâm Dương, cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, lẩm bẩm.



“Vậy…Vậy…Vậy chẳng phải là tớ sẽ trở thành…cậu nhỏ của cậu sao…”



Lúc tôi và Dư Hoài ngẩn tò te, cậu ta như vừa mới tỉnh mộng, liên tục xua tay trở về vị trí ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống, mông như ngồi trên đống lửa liền chạy xông ra ngoài.



Tôi há hốc mồm nói không nên lời, Dư Hoài lại nheo mắt cười đến là gian ác.



“Khi nào có cơ hội sẽ rót cho cậu ta hai cân rượu xái, tôi muốn xem đến tột cùng là cậu ta còn có thể nói ra cái gì nữa không.”



Hết