" Mẹ già rồi không sống được bao lâu nữa đâu, cũng không muốn mang tiếng là người mẹ không tốt, con mặc kệ mẹ đi đừng miễn cưỡng bản thân "
" Không phải mà...mẹ đừng nói mấy lời như thế " - trong lòng hắn vừa khó chịu vừa tiến lui đều không được vô cùng bứt rứt.
" Vậy con làm sao để mẹ biết là con giữ đúng lời hứa với mẹ không qua lại với thằng nhóc đó nữa? "
" Con không biết... "
" Con từng hứa với mẹ một lần rồi nhưng vẫn không giữ đúng lời hứa, con nói mẹ làm sao tin con nữa đây? Hay con nghĩ hứa cho xong chuyện để mẹ hết giận con...nếu vậy thì không cần nói chuyện với mẹ nữa đâu "
Đầu hắn càng lúc càng đau, lúc về đã rất đau rồi hiện tại suy nghĩ quá nhiều làm đầu hắn càng bị kích thích, tay chân lạnh run cả lên vì đau nhưng mẹ Tiêu không nhìn thấy. Ba Tiêu lúc này mở cửa đem sữa vào, đi đến bên giường đỡ mẹ Tiêu ngồi dậy.
" Con xin phép về phòng trước " - hắn nhíu chặt mày, chống tay đứng lên, đầu đau đến mơ hồ choáng váng.
Mẹ Tiêu nắm chặt tay ba Tiêu, đau lòng gục đầu vào lòng ba Tiêu nức nở " Con không thương em nữa, con bỏ mặc em không quan tâm nữa rồi, vậy em sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? "
Ba Tiêu vào tay ôm lấy mẹ Tiêu dỗ dành, cũng quay sang nhìn hắn nhưng hắn không nghe lọt tai lời nào, hắn chỉ muốn nằm xuống thôi, chịu không nổi nữa, nếu mẹ hắn cứ áp lực chuyện hai người như vậy có ngày hắn điên mất.
" Con về phòng, chuyện đó đợi mẹ khỏe lại rồi nói tiếp " - ba Tiêu khẽ gật đầu nhìn hắn.
Cuối cùng cũng được về phòng, khóa trái nằm vật ra giường xoa xoa thái dương, mò lấy điện thoại gọi cho cậu. Ninh Anh chuẩn bị ngủ thì nghe có tiếng điện thoại, chống tay ngồi dậy với tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, thấy hắn gọi liền bắt máy " Em nghe...muộn rồi sao anh còn chưa ngủ nữa? "
" Nhớ em..." - giọng hắn khàn đặc, có lẽ do mệt cũng có lẽ do hắn muốn mà khóc không được.
" Vừa mới gặp mà còn nhớ gì a? Anh mau ngủ đi không thôi mai lại đi học trễ nữa đó "
" Mai chắc anh không sang rước em được...em tự bắt xe đi học được không? "
" Được a, bình thường em vẫn tự bắt xe đi học được mà, anh đừng lo "
" Đi cẩn thận nha, anh thuê được căn hộ gần trường rồi, em thu xếp rồi anh với em dọn vào luôn "
" Anh thuê rồi luôn a..? Em thấy như vậy không ổn lắm đâu, anh ở với em thật à? "
" Anh thi thoảng về nhà chứ nhưng mà anh không ở nhà mãi được đâu, anh điên luôn đó "
" Sao vậy...có chuyện gì sao anh? Em nghe giọng anh có vẻ không khoẻ "
Ninh Anh ngập ngừng một lúc rồi nói -
" Chuyện mẹ anh không thích em em biết từ lâu rồi, anh không cãi mẹ anh là đúng, em không trách anh đâu "
" Nhưng anh không thể bỏ mặc em như mẹ muốn được, em nói cái gì vậy chứ... "
" Em không sao, em tự lo được mà, anh không cần phải bận tâm tới em đâu "
" Em nói gì kì vậy? Vậy là bây giờ em không cần anh đúng không? "
" Em...em không biết nữa, em chỉ không muốn anh làm mẹ anh buồn thôi, em không muốn anh và mẹ anh cãi nhau vì em "
" Mệt quá, cái gì em cũng không biết, đi ngủ đi không nói chuyện với em nữa " - Tiêu Quân tắt máy bực bội quăng điện thoại ở đó kéo chăn che kín người, không muốn suy nghĩ nữa nhắm mắt lại ngủ
" Em... " - Ninh Anh chưa kịp nói thêm thì trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút liên tục, cậu thở dài đặt điện thoại lên tủ đầu giường, chống tay nằm xuống kéo chăn lên đắp ngang bụng. Tay cậu đặt lên bụng xoa xoa nhẹ, lúc này mới để ý thấy bụng cậu hơi cong nhẹ lên rồi, điều này làm cậu vừa mừng vừa lo, mừng vì bé con của cậu lại lớn thêm một chút nữa, còn lo là cậu còn phải đi học, cậu không thể để người khác biết cậu mang thai được.
Sáng sớm hôm sau đầu hắn đã hết đau nhức, nhớ lại hành động ngày hôm qua có chút không hiểu nổi bản thân, thay đồ xong xách cặp đi học, hôm nay không thèm lên xe tài xế chở mà quyết định đi bộ đến trường. Còn cậu bên này làm thủ tục xuất viện sớm để về nhà thay quần áo, không thể mặc đồ bệnh nhân đi học được, Ninh Anh đứng trước gương ngắm nhìn bụng nhỏ một lúc rồi mới mặc đồng phục vào. Cậu mặc quần áo vào xong cậu mới nhận ra là đồng phục hiện tại đã bị chật phần bụng rồi, bây giờ cũng vào năm học rồi không thể đổi đồng phục kích cỡ lớn hơn, cậu cố gắng lắm mới cài nút quần lại được, nhìn qua nếu để ý sẽ thấy bụng cậu hơi nhô lên lấp ló sau lớp áo khiến cậu thở dài.
Hôm qua dù giận nhưng khi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn sáng vẫn mua hai phần, tỉ mỉ lựa thức ăn dễ ăn cho cậu, mua thêm một hộp sữa hạt đề phòng cậu cũng khó chịu với sữa bò. Tiêu Quân vào lớp còn rất sớm, ngồi xuống bàn đặt phần ăn sáng lên bàn chậm rãi vừa ăn vừa chờ cậu.
Cậu thay đồ xong bắt xe đến trường, vừa bước vào lớp đã thấy hắn ngồi ở đó liền đi đến ngồi xuống.
" Anh xin lỗi, hôm qua thái độ không tốt với em " - hắn đặt phần ăn sang bàn cho cậu.
Bụng cậu bị ép lại nên có chút không thoải mái, vừa ngồi xuống ghế đã ngã lưng dựa ra sau, tay nhẹ xoa xoa bụng, hy vọng như vậy sẽ dễ chịu hơn nên chẳng để ý lời xin lỗi của hắn.
" Sao vậy? Vẫn còn khó chịu hả? " - hắn thấy cậu không thoải mái liền nhìn xuống bụng cậu
- ------------------------------
End chương 8
29/1/2023
Tự nhiên bệnh cái quạo với người ta:))) rồi dỗ thấy bà chưa ????