Điều May Mắn Nhất

Chương 18: Lời hứa?




Tiêu Quân bó gối ngồi trên giường, đầu hắn càng lúc lại càng đau đớn vì khổ sở, cuối cùng chẳng biết ngất đi hay ngủ say mà chìm vào mê man, trong mơ hắn nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đứng trước mặt hắn, hắn mấp máy môi thử gọi - "Bảo bảo..."

"Baba..." - bé con gọi hắn là baba, bé đi đến ôm lấy chân hắn, sau đó không nói gì nữa cả, im lặng thút thít khóc, hắn phải ngồi xuống, cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng luôn miệng xin lỗi. Luống cuống tay chân chẳng biết phải làm sao...

Bé con từ từ mờ dần rồi biến mất, hắn cũng bừng tỉnh, hoảng hốt tiếp tục nhìn xung quanh vẫn không có ai, run sợ cầm điện thoại lên muốn gọi cho cậu.

Mà mẹ Tiêu nhân lúc hắn ngủ liền quay lại phòng lúc nãy tìm cậu, bà muốn nhân cơ hội này giải quyết dứt điểm chuyện của hắn và cậu. Lúc này cậu mơ màng tỉnh dậy mở mắt nhìn quanh, thấy mẹ Tiêu ngồi bên cạnh liền chống tay xuống giường muốn ngồi dậy - "Con chào dì, dì đến khi nào vậy ạ?"

Mẹ Tiêu không mấy thân thiện nhìn cậu, bà nhìn cũng thấy bụng cậu rồi nhưng không quan tâm lắm - " Không cần chào, tôi đến đây có chuyện muốn nói với cậu "



Mẹ Tiêu nói rất nhiều với cậu nhưng toàn là những lời khó nghe, bà muốn cậu phải rời xa hắn, bà muốn cậu không được bám lấy hắn nữa, cậu không xứng với hắn cũng như với gia đình bà, hắn sẽ có một tương lai tươi sáng hơn nếu không bị cậu cản đường, không bị cậu làm hại như vậy. Cậu nghe đều hiểu hết những gì mẹ Tiêu nói, giọng có chút run rẩy, mắt đỏ hoe nhìn mẹ Tiêu - " Những lời dì nói con đều hiểu hết, con hứa với dì sẽ rời xa anh ấy, nhưng con chỉ xin dì một điều thôi có được không ạ? Yêu cầu của con cũng không quá đáng lắm đâu "

" Cậu muốn gì? Tiền thì nhà chúng tôi không thiếu "

" Dạ con không cần tiền đâu ạ...con chỉ xin dì khoảng thời gian này cho con được ở bên cạnh chăm sóc anh ấy, đợi anh ấy khoẻ hẳn rồi được xuất viện về nhà thì con sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa " - Ninh Anh nói xong câu này thì hai hàng nước mắt cậu lăn dài trên má.

" Cậu có chắc là chỉ cần nó xuất viện thì cậu không lãng vãng trước mặt con trai tôi không? Cả đứa nhỏ trong bụng cậu, đừng hòng đem ra uy hiếp Tiêu gia "

" Dạ con chắc ạ, đợi anh ấy khoẻ mạnh xuất viện về nhà rồi thì con sẽ biến mất khỏi nơi đây, nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa " - Ninh Anh tay đặt lên bụng xoa nhẹ - " Dì cũng yên tâm là con không lấy đứa nhỏ ra uy hiếp Tiêu gia đâu, con với con của con sẽ không làm phiền anh ấy và gia đình của dì nữa, dì yên tâm "

Mẹ Tiêu cũng xem như nói lý, đồng ý cho cậu ở lại chăm sóc hắn, dù sao bà cũng hiểu, ngay bây giờ nếu tách hai người ra Tiểu Quân sẽ hận bà

Cậu đợi mẹ Tiêu đi khỏi mới đau lòng khóc nấc lên, cậu biết cậu vừa bị động thai tâm trạng không thể quá kích động được nữa nhưng thật sự bây giờ tim cậu đau lắm, cậu muốn khóc thật lớn để giảm bớt khó chịu, khóc đủ rồi thì đưa tay quật cường lau nước mắt, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, phải để trạng thái của cậu tốt nhất mới đến gặp hắn, như vậy mới không làm hắn lo lắng



Hắn gọi cậu không được, thất thần ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ. Có thể cho thời gian quay trở lại không...hắn không cần biết bé con từ đâu ra nữa...dù từ đâu thì cũng là con của hắn thôi mà. Tiêu Quân đang ngây ngốc thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy cậu được y tá đẩy vào. Cậu gật đầu cảm ơn y tá, đợi y tá ra khỏi phòng rồi mới nắm lấy tay hắn xoa nhẹ - " Anh thấy thế nào rồi a..? Có còn đau hay khó chịu chỗ nào không nói em biết đi "

" Tiểu Anh sao bây giờ mới gặp anh...em giận anh sao? Anh xin lỗi...anh xin lỗi " - hắn được cậu nắm tay cứ như thế khóc nức lên, hắn thật sự rất sợ hãi, sợ hãi vô cùng.

" Không có không có, em không có giận anh, em tin anh mà, em tin anh không có lừa dối em, đừng xin lỗi nữa không phải lỗi của anh mà " - cậu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi hắn an ủi

" Bé con trách anh...bé con trách anh nhiều lắm..." - anh sao lại tồi tệ như thế, sao lại nông nỗi mà không cần bé con, anh sao có thể làm chuyện như thế...

" Không có đâu mà, bé con không có trách anh, có trách thì nên trách em mới đúng, nếu như em vui vẻ chào đón bé con, em không tỏ ra nghi ngờ anh thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, em xin lỗi, là em không tốt "

" Em cho anh...cho anh bé con được không...anh muốn bé con ở đây, ở đây này...bé con nói con lạnh lắm... " - hắn lúc phát hiện có con thì phủ nhận chán ghét, nhưng lúc mất đi rồi càng thống khổ tuyệt vọng hơn gấp bội, hắn khóc đến mức lạc giọng đi, tay cầm lấy tay cậu đặt lên bụng mình.

" Được được... " - tay đặt lên bụng hắn xoa nhẹ - " Đợi anh khoẻ lại rồi em sẽ đem bé con về lại cho anh a...nhưng trước tiên anh phải mau khoẻ lại mới được, khoẻ lại rồi thì bé con mới quay lại đó nha "

" Không được...chờ nữa bé con sẽ lạnh, anh không muốn con lạnh... xin em...anh xin em " - Tiếng hắn càng ngày càng lạc đi đan xen cả tiếng nức nghẹn ngào, thở cũng vô cùng mệt, cậu ngồi bên giường hắn, để hắn ôm lấy.

" Nhưng mà... " - bé con trong bụng cậu vẫn chưa ổn định lại, nếu bây giờ 'làm' thì có ảnh hưởng đến bảo bảo hay không - " Đây là bệnh viện mà, chúng ta không thể 'làm' ở đây được "