" Vậy có bé con rồi vẫn chưa giữ được chân em hả? "
" Bé con là anh lừa em, em đâu nghĩ sẽ có con sớm như vậy, em vẫn còn đi học mà "
" Anh còn không nghĩ đến có con nữa... "
" Ơ? Vậy...vậy sao a? Bé con không được ai chào đón à? "
" Ai không chào đón con đâu, anh vẫn chào đón bạn nhỏ mà, chỉ là bất ngờ chút thôi "
" À... " - lúc này điện thoại hắn reo lên là ba Tiêu gọi đến.
Hắn lấy điện thoại bấm nghe " Dạ con nghe "
" Con đang ở đâu? Tan học lâu rồi sao còn chưa về nhà nữa? "
" Con đi học nhóm, sao thế ạ? "
" Ba không nghe con xin đi học nhóm, hỏi mẹ con mẹ con cũng không biết con đi đâu "
" Vậy giờ con về liền nè "
" Về nhanh đi, mẹ con sáng giờ không chịu ăn uống gì hết, ba khuyên mãi không được "
" Vâng..." - hắn buồn rầu buông điện thoại xuống cúi đầu hôn cậu một cái " Anh về nha? "
" Anh lừa em...anh không xin ba mẹ anh đi học nhóm " - Ninh Anh không vui đẩy hắn ra
" Đừng giận mà, tại anh muốn ở với em thêm xíu " - hắn nắm lấy tay cậu xoa nhẹ
" Anh làm như vậy ba mẹ anh lại càng ghét em hơn đó "
" Ba mẹ anh đâu biết anh đi với em "
" Sao anh biết ba mẹ anh không biết? "
" Sao mà biết được? "
" Muốn biết là sẽ biết được thôi...không nói nữa anh mau về đi đừng để ba mẹ anh đợi lâu "
" Vậy anh về nha? Em uống thêm sữa với ăn trái cây đi trong tủ nhiều lắm "
" Em biết rồi mà... " - Cậu nắm tay hắn kéo hắn ra bên ngoài, mở cửa sẵn đợi hắn.
" Hôn một cái anh mới về " - hắn đứng yên chu chu môi đợi cậu hôn. Ninh Anh khẽ cười nhón chân lên hôn lên má hắn một cái - " Chịu chưa a..? "
" Chịu rồi ~ " - Tiêu Quân nhéo má cậu một cái mới cam tâm về nhà. Ninh Anh đợi hắn đi khỏi mới đóng cửa lại, vào nhà uống cho xong ly sữa khi nãy hắn đưa rồi mới đi lên phòng
Tiêu Quân về đến nhà lại bắt đầu công cuộc khuyên nhủ mẹ Tiêu. Bà cả ngày hôm nay không chịu ăn uống gì, ba Tiêu khuyên nhủ mãi không được đành đợi hắn về.
" Mẹ, mẹ giận con gì ạ? " - hắn đi về nhà rất nhanh, vừa vào nhà đã gặp ba mẹ Tiêu ngồi chờ sẵn.
" Con vừa đi đâu về " - mẹ Tiêu ngước lên hỏi hắn, nhìn qua bà vô cùng mệt mỏi, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
" Con đi làm bài tập nhóm, sao vậy ạ...? " - hắn ngồi xuống cạnh mẹ Tiêu, rót cho mẹ một tách trà.
" Có thật không đó? Đi làm bài tập nhóm sao không báo cho mẹ biết một tiếng? "
" Con mãi làm nên quên, sao mẹ không ăn uống gì? Thức ăn không hợp à, để con nấu cho mẹ món mẹ thích nhé? "
" Không cần, mẹ có chuyện phiền lòng nên không muốn ăn uống gì hết, nuốt không vô "
" Mẹ phiền lòng chuyện gì? Đừng nói là chuyện của con nữa nha... "
" Chứ con nghĩ còn chuyện nào khác nữa, mẹ chỉ phiền lòng chuyện của con thôi, nhắc đến là lại thấy mệt " - mẹ Tiêu đưa tay xoa xoa ngực trái.
" Mẹ muốn con phải như thế nào..." - dù cho có ép hắn thì hắn cũng không còn cách nào thuận theo cả.
" Ý của mẹ con cũng đã rõ rồi, còn hỏi ngược lại mẹ làm gì? " - hắn cúi đầu thầm nghĩ nếu ba mẹ bị bà nội cấm cản thì ba mẹ cũng đâu có nghe, sao mà ép con nghe lời chứ.
" Con định thế nào? Con đã hứa với mẹ là sẽ không day dưa qua lại với thằng nhóc đó nữa, con phải làm sao để mẹ tin đi chứ? " - mẹ Tiêu thấy hắn im lặng càng hỏi dồn hắn.
" Con phải làm sao? Mẹ nói con biết đi? "
" Con không biết phải làm thế nào thật à? Mẹ cho con suy nghĩ đó, nếu dùng cách của mẹ thì không biết con có thực hiện được không thôi "
" Con không day dưa nữa thật mà, vào lớp con cũng chẳng nói chuyện với cậu ấy nữa "
" Con tưởng con qua mặt được mẹ sao? Con làm gì mẹ đều biết hết đó chỉ có điều không muốn nói ra thôi, mẹ chờ xem con có giữ đúng lời hứa với mẹ không, nhưng xem ra là không rồi "
Trước đây hắn không cãi lời vì hắn cảm thấy không đáng để làm mẹ Tiêu buồn chứ không phải vì mẹ hắn luôn đúng - " Đừng ép con nữa, mẹ chẳng nghĩ đến cảm nhận của con à? "
" Vậy con có nghĩ đến cảm nhận của mẹ không? Mẹ là lo cho con nên mới không muốn con day dưa với loại người đó, không có gì tốt lành hết "
" Sao mẹ biết cậu ấy không tốt lành gì? Hay là nhìn gia cảnh của người ta? "
" Gia cảnh không tốt hình thành nên tính cách con người cũng đều không tốt, chỉ giỏi lợi dụng để moi tiền của con thôi, tóm lại thằng đó không có gì là xứng với con hết, không phù hợp với gia đình chúng ta, con nghĩ có tình cảm thật lòng ở đây à! "
" Hơn nữa nó là con trai, con nghĩ kĩ lại xem sao có thể? Con trai mẹ sinh ra sao lại thành bán nam bán nữ thế này!! "
" Mẹ nói cái gì mà bán nam bán nữ khó nghe thế!? Con là con trai của mẹ! Sẽ mãi là con trai của mẹ " - hắn gần như hết nói nổi với mẹ mình.
"...Cậu ấy chưa từng mở miệng ra vòi vĩnh con một đồng nào hết, tính cách thì con là người tiếp xúc trực tiếp sao con lại không rõ được, ngay cả..." việc mang thai cậu ấy cũng chưa từng mở miệng trách cứ đòi hỏi gì ở gia đình mình
" Ngay cả cái gì..? Mẹ lớn hơn con nhiều tuổi, mẹ sống cũng đủ lâu để có thể nhìn thấu được một người, mẹ thấy không tốt chính là không tốt, con còn xem mẹ là mẹ thì mau chấm dứt ngay đi "
" Rốt cuộc việc người đó là con chọn con yêu hay là mẹ chọn mẹ yêu? Con thích nam hay nữ quan trọng đến vậy à? Từ nhỏ đến lớn con đều nghe theo ba mẹ để hai người vui lòng, mẹ cho con sống một lần theo ý con muốn khó khăn lắm sao? Bạn đời là người đồng hành cùng con cả đời con cũng không có tư cách chọn người con yêu sao? " - hắn tức đến mức không biết phải nói lí thế nào nữa
" Con... " - mẹ Tiêu bị hắn nói đến lồng ngực lại bắt đầu đau, đưa tay ôm ngực thở dốc
" Con xin phép lên phòng trước " - hắn bực bội đi lên phòng, hắn không hiểu nổi rốt cuộc hắn sai cái gì. Hắn còn nói nữa sợ sẽ không kiềm chế được làm mẹ hắn phát bệnh
" Tiêu Quân! con đứng lại ngay cho mẹ, con muốn mẹ chết con mới vừa lòng đúng không?"
" Vậy giờ người chết là con thì nhà này mới vừa lòng chứ gì? " - hắn đứng lại quay sang nhìn hai người, ánh mắt không chỉ bất lực mà đan xen của quẫn bách tuyệt vọng.
- ---------------------------
End chương 12
1/2/2023