Điều Lãng Mạn Của Anh Ấy

Chương 5: Lễ Tình Nhân




Editor: Ninh Nhiên

Đợi đến khi cô gái kia rời đi, Chu Túy Túy mới trừng mắt nhìn Thẩm Nam, duỗi tay chọc chọc vào cánh tay anh: "Vì sao anh ngắt lời tôi?"

Vừa rồi khi cô ta biết quan hệ giữa hai người bọn họ thì liền nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc cô một cái, còn mắng cô. Nghĩ nghĩ, Chu Túy Túy lại nhìn về phía đầu sỏ gây tội.

Thẩm Nam rũ mắt, sau khi gửi tin nhắn thông báo cho Tiểu Đồng xong mới lãnh đạm ngước mắt lên nhìn cô: "Đùa giỡn rất vui vẻ?"

"Hẳn là vậy đi." Chu Túy Túy nhún vai, trên dưới đánh giá anh, ghét bỏ nói: "Cô gái kia so với anh thú vị hơn nhiều."

Đùa giỡn cũng không hẳn là không tốt. Nếu mà cô cứ ngồi cùng Thẩm Nam mãi như vậy, có khả năng sẽ nhàm chán đến chết. Người đàn ông này vẻ ngoài lạnh lùng, thân thể cứng rắn thì không nói, đến tính tình cũng lãnh đạm, một chút hài hước cũng không có.

Nói cho cùng Chu Túy Túy tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh vẫn còn rất nhiều ưu điểm khác.

Thẩm Nam hơi nâng khóe môi, không thèm chấp nhất với cô.

Tiệm bánh ngọt có rất nhiều người ra ra vào vào, tiếng nói chuyện rôm rả, cũng có người đi mệt thì dừng chân ghé vào nghỉ ngơi.

Ban đầu lúc Chu Túy Túy đi vệ sinh, có không ít người liếc mắt nhìn về phía Thẩm Nam bên này, có vài cô gái còn ngo ngoe rục rịch muốn tiến đến bắt chuyện.

Nhưng từ sau khi Chu Túy Túy quay lại, mọi người thấy cô ngồi ở bên cạnh Thẩm Nam thì tâm tư đối với anh cũng đều bị dập tắt.

Chu Túy Túy không để ý đến những ánh mắt lung tung rối loạn đó, cúi đầu ăn điểm tâm ngọt vừa được mang ra, vô cùng chậm rãi và thanh thản.

Sau khi ăn xong của chính mình, cô lại nhìn về phía người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, hừ nhẹ một tiếng: "Anh không ăn?"

Thẩm Nam ừ một tiếng: "Ngọt."

"Vậy mà anh còn gọi?" Chu Túy Túy liếc anh một cái, trực tiếp đem bánh ngọt đậu đỏ và hai ly sữa đậu kéo về phía mình, một chút cũng không hề khách khí.

"Vậy tôi ăn."

Nói rồi Chu Túy Túy liền vùi đầu ăn từng muỗng bánh, buổi trưa cô không ăn cơm, bây giờ thật sự là có chút đói bụng.

Sau khi ăn xong, hai người tiếp tục ngồi ở tiệm bánh ngọt, ai cũng không nói chuyện, mỗi người đều tự mình chơi điện thoại.

Một lát sau, vì không chịu nổi bầu không khí nặng nề như vậy, cô liền nhìn về phía Thẩm Nam, dịch người đến bên cạnh rồi dùng khuỷu tay đẩy anh để thu hút sự chú ý.

"Như thế nào?"

"Anh có thể tiết lộ một chút cho tôi biết anh đến đây để làm nhiệm vụ gì hay không?"

Thẩm Nam nhấp môi, nhìn vào đôi mắt không dấu nổi sự tò mò của cô, có hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn giải thích một câu: "Bàn chuyện kinh doanh."

Chu Túy Túy đảo mắt một vòng, lập tức hiểu ra.

"Trái pháp luật?"

Thẩm Nam lại không hé răng.

Nhưng nhìn biểu tình của anh, Chu Túy Túy cũng biết mình đoán đúng rồi. Trong lòng đã có được đáp án mình mong muốn, cô liền yên tâm hơn một chút.

Chu Túy Túy cong môi cười, vô cùng đắc ý đưa tay ra dấu OK.

Chiều hôm nay, sau khi hai người ra khỏi tiệm bánh ngọt lại đi dạo thêm vài nơi, vừa đi được một đoạn thì điện thoại của Thẩm Nam lại đổ chuông, anh liền nghe máy.

Nhận điện thoại xong, Thẩm Nam nhìn về phía cô.

Chu Túy Túy tỏ vẻ hiểu rõ: "Anh vội thì cứ đi đi."

"Ừ." Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô chằm chằm một lúc, nói: "Chú ý an toàn."

Nghe vậy, Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, nhìn anh: "Lời này hẳn là nên tặng cho anh."

Thẩm Nam không hé răng, trầm ngâm một lát nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

"Không thành vấn đề."

Nháy mắt, Thẩm Nam liền biến mất ở trước mặt Chu Túy Túy.

Cô nhìn theo bóng dáng của anh, không tiếng động cong cong khóe môi. Hai năm không gặp, người đàn ông này dường như càng cường tráng càng thành thục hơn một chút, cũng có mị lực hơn trước kia rất nhiều.

***

Tại một quán trọ khác.

Tiểu Đồng thấy Thẩm Nam cuối cùng cũng quay lại, nhẹ nhàng thở ra: "Thẩm đội, bọn người bên kia gửi tin hẹn buổi tối 7 giờ gặp mặt nói chuyện."

Thẩm Nam gật đầu, duỗi tay tiếp nhận tin tức mà Tiểu Đồng thu thập được.

Anh trầm tư một lúc lâu, sau đó nhìn về phía Tiểu Đồng: "Cao phó đội bên kia có tin tức gì hay không? Đồ vật đặt ở nơi nào có tra được không?"

"Không có." Tiểu Đồng hồi báo đúng sự thật: "Cao phó đội bên kia nói bọn họ quá cẩn thận, mãi vẫn không để lộ ra ngoài, bởi vì lần này bọn họ muốn buôn bán với số lượng lớn, cho nên so với trước kia càng cẩn thận hơn."

Thẩm Nam hiểu rõ, thấp giọng nói: "Mục tiêu lần này của chúng ta không chỉ là Báo ca, mà còn phải tóm được người đứng sau lưng hắn ta."

Buôn lậu vẫn luôn là việc làm trái pháp luật, đặc biệt là động vật quý hiếm. Hơn nữa nhóm người này còn buôn lậu với số lượng vô cùng lớn, cảnh sát căn bản không có biện pháp gì để đối phó hết với bọn họ.

Bọn họ giảo hoạt, lại có nội gián trà trộn trong đội cảnh sát, cho nên việc truy bắt mãi vẫn chưa thành công.

Thẩm Nam mới từ địa phương khác trở về, tạm thời đảm nhận nhiệm vụ này, lập tức mang theo nhóm người Tiểu Đồng đến đây.

Những người đã từng đối phó với Báo ca trước đây đều không thể tiếp tục lộ mặt, cho dù có phải là cảnh sát hay không cũng đều bị điều tra qua. Bên phía cục cảnh sát cũng có nội gián nghe ngóng tin tức của đám người đó lẻn vào, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Thẩm Nam hai năm nay vẫn chưa từng lộ diện là thích hợp nhất, nhóm người làm việc trái pháp luật này cũng không hề biết đến sự tồn tại của anh.

Tiểu Đồng gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Ngày mai gặp mặt địa điểm ở đâu?"

"Ở giữa hồ."

Đám người đó đưa ra yêu cầu, muốn bọn họ đi thuyền qua.

Bên cạnh hồ vào ban ngày cũng được coi là một địa điểm thu hút khách du lịch, có điều trạm lên thuyền không phải ở cạnh nhà trọ mà là ở phía đối diện khá xa nơi này. Nhìn chung thì có rất ít người đi du hồ vào buổi tối vì ở đây không có cảnh đêm, càng không có các hoạt động giải trí khác. Vì an toàn không được đảm bảo nên buổi tối sẽ không cho phép du hồ, trừ phi là người có quan hệ đặc biệt hoặc thuyền tư nhân mới có thể đi qua.

Thẩm Nam nhướng mày, cười nhạt: "Cũng có chút sáng kiến đấy."

Chính giữa hồ, nếu thật sự phát hiện tình huống khẩn cấp, đám người đó có thể nhảy hồ đào tẩu. Cái hồ kia ở gần quán trọ của bọn họ, trông nó rất lớn, kỳ thật có thể xem như một con sông, chẳng qua nó được mệnh danh là một cái hồ nước.

Tiểu Đồng lo lắng nhìn Thẩm Nam: "Thẩm gia, bọn họ có hoài nghi về thân phận của chúng ta hay không?"

"Sẽ không." Thẩm Nam bình tĩnh nói: "Bây giờ nhóm của Cao phó đội đang ở đâu?"

"Đang phân tán ở một quán trọ khác."

"Chúng ta qua đó một chuyến."

"Được."

Vào lúc Thẩm Nam chấp hành nhiệm vụ, Chu Túy Túy lại đang nhàm chán đi dạo ở cổ trấn.

Dù sao cũng là Lễ Tình Nhân, người tới cổ trấn du lịch so với bình thường cũng nhiều hơn gấp đôi, hơn nữa trên đường lớn đều là các đôi tình nhân, tới tới lui lui ngọt ngào âu yếm.

Chu Túy Túy nhìn một lúc, thật sự là vô cùng buồn chán. Nhưng nếu bây giờ trở về thì không thích hợp cho lắm, dù sao Thẩm Nam vẫn còn đang chấp hành nhiệm vụ.

Cô và Thẩm Nam tuy rằng không có tình cảm với nhau, nhưng cô biết rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này, có thể làm cho anh trực tiếp ra mặt thì nhất định không phải chuyện nhỏ. Vì phối hợp, Chu Túy Túy vẫn là rất hy sinh bản thân mình.

*

Đến buổi tối, sau khi mọi người bàn bạc xong việc bố trí tác chiến cho ngày mai thật tốt, Thẩm Nam lập tức muốn rời đi.

"Thẩm gia anh không cùng chúng tôi ăn cơm sao?"

Thẩm Nam suy nghĩ nói: "Không được, tôi còn có việc."

Anh ngừng một lúc rồi nhìn về phía Tiểu Đồng: "Ngày mai cùng tôi qua đó, bất luận bọn người bên kia nói cái gì, cũng không được cảm thấy kinh ngạc."

Tiểu Đồng gật đầu: "Đã rõ!"

"Phải nhớ kỹ!"

"Được!"

Tiểu Đồng nhìn anh: "Đội trưởng anh còn muốn đi đâu nữa sao?"

Thẩm Nam cười nhẹ, nói: "Tìm người."

Tiểu Đồng nhìn bóng dáng Thẩm Nam rời đi, vẻ mặt si ngốc...... Đội trưởng ở chỗ này, còn có thể có người quen nào chứ.

Vào lúc nhận được điện thoại của Thẩm Nam, Chu Túy Túy đang ngồi ở trong tiệm ăn cơm, xung quanh người ta đều có cặp có đôi, chỉ có cô là miễn cưỡng ngồi một mình.

"Alo."

"Đang ở đâu?"

"Ở trong tiệm ăn cơm, anh xong việc rồi?"

"Ừ." Thẩm Nam hầu kết lăn lăn: "Tôi đi tìm em."

"Vậy anh đến đây đi." Hai người khách khách khí khí, sau khi báo địa chỉ cho anh, cô liền trực tiếp ngắt máy, tiếp tục hưởng thụ bữa tối một người của chính mình.

Khi Thẩm Nam đến nơi Chu Túy Túy cũng vừa lúc ăn xong, hai người liền thống nhất quay trở về quán rượu.

Vì để diễn trò trông thật một chút, trong tay của Chu Túy Túy còn ôm một bó hoa hồng kiều diễm ướt át.

Buổi tối quán rượu nhiều người, dựa theo tình huống trước kia, Chu Túy Túy sẽ không đi cửa chính, nhưng hôm nay...... Cô ôm một bó hoa, không hề báo trước đi vào từ cửa chính. Quang minh chính đại để mọi người nhìn thấy và bàn tán.

Khi hai người bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong quán rượu đều dừng ở trên người Chu Túy Túy.

Thu Thu nhất kinh ngạc, nhìn hai người một trước một sau, đôi mắt cũng liền sáng lên.

"Chị Túy Túy về rồi sao." Cô nàng duỗi tay chỉ bó hoa: "Bó hoa trong tay chị rất xinh đẹp."

"Đúng vậy." Chu Túy Túy mặt mày hớn hở: "Rất tươi tắn phải không."

"Đúng đúng đúng!" Đối với bà chủ của mình, những lời ngon ngọt gì Thu Thu cũng đều có thể nói ra: "Đặc biệt hợp với chị, hoa này so với chị đều xinh đẹp giống nhau!"

Nghe vậy, Chu Túy Túy giả vờ tức giận: "Hoa có xinh đẹp bằng chị sao?"

Thu Thu: "...... Không có!" Tính cách của cô nàng đặc biệt trẻ con: "Hôm nay là Lễ Tình Nhân, bên ngoài chắc chắn là rất náo nhiệt."

Lễ Tình Nhân ở cổ trấn từ trước đến nay đều náo nhiệt như vậy, có điều nơi náo nhiệt nhất vẫn là nhà trọ. Những người quanh năm sinh hoạt kinh doanh ở cổ trấn đều rất rõ ràng.

Suy cho cùng những đôi tình nhân đi du lịch vào thời điểm này là vì lí do gì mọi người đều có thể hiểu được. Là người trưởng thành, nếu nói chuyện tình yêu hơi trực tiếp một chút sẽ càng thêm thân thiết.

"Đêm nay kinh doanh thế nào?"

"Vô cùng tốt." Thu Thu nói: "Có rất nhiều đôi tình nhân và vợ chồng."

Chu Túy Túy nhướng mày, cùng với Thu Thu ghé vào nhau thì thầm: "Cùng nhau uống say rồi cùng làm chuyện tốt."

Thu Thu xì cười.

Hai người nói chuyện, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho người có thính giác nhạy bén như Thẩm Nam nghe được từng chữ vô cùng rõ ràng. Lúc nghe được câu cuối cùng, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ đang cười đến mức có chút mất hình tượng bên cạnh, khẽ ho một tiếng nhắc nhở.

Chu Túy Túy liếc xéo anh, câu môi cười: "Ông xã, anh có muốn uống chút rượu hay không?"

Cô nũng nịu dùng bó hoa trong tay cọ cọ lên ngực Thẩm Nam: "Em ủ rượu rất ngon, uống một chút nhé?"

Ánh mắt Thẩm Nam nặng nề nhìn cô một cái thật sâu, không thể không tỏ vẻ kinh ngạc, cảm thán. Rõ ràng vào thời điểm hai người ở riêng với nhau, người này vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, vô dục vô cầu, trừ bỏ một lần trước kia...... Nhưng vào giờ phút này, ở trước mặt mọi người, cô lại có thể kiều mị đến mức này.

Tục ngữ nói rất đúng, nữ nhân một khi tỏ ra quyến rũ, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần sử dụng một chút quyền lợi mà các cô có.... Nam nhân hoàn toàn không có đường chống đỡ.

Hai người không tiếng động nhìn nhau, hầu kết của Thẩm Nam lăn lộn lên xuống, trầm thấp ừ một tiếng, phối hợp diễn kịch với cô: "Được."

"Về phòng uống?" Anh nhướng mày, đưa ra đề nghị mang đầy ẩn ý.

Chu Túy Túy: ".... được thôi."

*

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hai người một trước một sau lên lầu. Trước khi đi, trong tay Thẩm Nam còn cầm theo rượu do Thu Thu chuẩn bị riêng cho họ. Đây là thật sự tính toán muốn ở trong phòng uống say dễ làm việc.

Ánh trăng ở cổ trấn từ trước đến nay đều rất đẹp, sao trời tô điểm, phát sáng lấp lánh.

Vừa tiến vào phòng, Chu Túy Túy lập tức thả lỏng, cùng Thẩm Nam bảo trì khoảng cách. Có điều khi cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, miệng liền bị Thẩm Nam bịt kín.

Chu Túy Túy mở to hai mắt, lông mi liên tục chớp chớp nhìn anh, không rõ nguyên do.

Thẩm Nam buông đồ vật trong tay xuống, duỗi tay đem người kéo vào lòng ngực của mình rồi cúi đầu viết chữ lên lòng bàn tay cô.

Sau khi anh viết xong, Chu Túy Túy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Anh lo lắng trong phòng có gắn theo dõi hoặc là nghe lén, đổi lại là những người khác thì khẳng định sẽ không vào được căn phòng này, nhưng nếu thật sự tồn tại người có động cơ gây án, muốn làm một chuyện gì đó đã quen tay thì không có bất kì khó khăn gì.

Quân nhân đều có thể tay không bò lầu cứu người thì những người có chủ ý đi đường ngang ngõ tắt cũng sẽ có biện pháp tương tự để làm chuyện xấu.

Suy nghĩ một lúc, Chu Túy Túy trực tiếp treo mình lên người Thẩm Nam, kề sát tai anh nói chuyện để cho những người đang nghe lén bên kia, không nghe ra được hai người bọn họ đang nói cái gì.

"Tìm như thế nào đây?" Giọng nói của cô rất nhẹ, hơi thở đều thổi vào bên tai của Thẩm Nam, mùi hương trên người cô cũng theo gió thổi lan tỏa quanh không khí, ánh mắt của Thẩm Nam liền trầm xuống.

Thân mình anh cương cứng, ôm eo cô, ghé sát vào bên tai của Chu Túy Túy, thổi khí: "Tắt đèn, trước hết lên giường."

Đi đến một nơi mà cho dù có camera mini cũng không thể chiếu tới, mới có thể thuận tiện cho việc kiểm tra.

Chu Túy Túy: "......"

Cô nhướng mày, đôi tay vịn lên trên vai Thẩm Nam, nhìn về phía anh, thanh âm mềm mại, cố ý tăng lớn âm lượng: "Ông xã, anh không cùng em uống rượu trước sao?"

Thẩm Nam câu môi cười, cánh môi cọ qua tai cô, phối hợp hỏi: "Uống say rồi thì sao?"

Chu Túy Túy nghĩ đến đối thoại của cô và Thu Thu ở dưới lầu lúc nãy, hướng Thẩm Nam nháy mắt một cái: "Say rồi thì theo em?"

Anh cười một tiếng, ám chỉ vô cùng thâm ý: "Đi đâu nào?"

Chu Túy Túy cười ái muội, nói hai chữ: "Lên giường."