4.
Ta đứng lên, cởi bỏ hỉ phục đỏ rực.
“Ngươi có uống r.ượu không?”
“Chưa từng.”, Tề Tấn đáp.
Ta gật đầu, gỡ chiếc kẹp tóc đính cườm bằng vàng nặng trịch xuống.
“Tâm trạng bây giờ ổn chứ?”, ta hỏi tiếp.
“Ổn.”, Tề Tấn trả lời.
Ta lại gật đầu lần nữa.
Trên người chỉ còn lại thường phục, đi lại thoải mái biết mấy.
Ta đi tới đầu giường, rút ra một thanh k.iếm, ném cho Tề Tấn.
“Hạ cô nương có ý gì đây?”
Tề Tấn nhận lấy, vẻ mặt ù ù cạc cạc.
Ta không đáp lời, chỉ rút ra một thanh k.iếm khác, lao về phía Tề Tấn mà đ.âm một nhát. Lưỡi ki.ếm sắc bén, xuyên thẳng tới tim hắn. Rõ ràng k.iếm đã ch.ém rách áo choàng của Tề Tấn, vậy mà hắn vẫn không nhúc nhích. Ta cũng không ý định buông k.iếm. Nếu hôm nay không thăm dò được bản chất của hắn, sau này, ta sẽ lâm vào thế bị động.
Rốt cuộc, dẫu bị k.iếm chọc r.ách da, Tề Tấn chỉ lùi lại hai bước, cũng chẳng rút k.iếm, chỉ dùng vỏ k.iếm ngăn cản đòn t.ấn cô.ng của ta. Chỉ qua vài ba hiệp đã phân thắng bại. Ta căn bản không phải đối thủ của hắn.
Tề Tấn đã l.ừa g.ạt tất cả mọi người rằng hắn ốm yếu từ nhỏ, cũng chẳng màng danh lợi.
Dân chúng nghĩ hắn là một vương gia tự do tự tại. Thái tử cũng chưa từng hoài nghi rằng hắn có dã tâm muốn cướ.p ngôi. Hoàng đế Tề Chiêu thậm chí chẳng mấy để ý tới sự tồn tại của hắn.
Tề Tấn… kẻ này, quả thực che giấu rất kĩ.