Điều Gì Ập Tới Khi Nữ Phụ Phản Diện Thức Tỉnh

Chương 18




22.

Hoàng đế Tề Chiêu ban lệnh triệu hồi binh sĩ Hạ gia, phái binh đóng quân ở Tây Bắc. Sau đó, ông tái thẩm án oan ngục văn tự của Mộ gia Dương Châu, minh oan cho mẫu tộc của Tề Tấn.

Vào mùa thu, Hoàng đế Tề Chiêu băng hà, Thái tử Tề Tấn kế vị, lấy đế hiệu là Tề Nhân. Tề Tấn là một hoàng đế rất đỗi tài giỏi trong việc cai trị đất nước. Không lâu sau lễ đăng cơ của chàng, Tề quốc khôi phục lại sinh khí ngày trước, dân chúng an cư lạc nghiệp, biên cương yên ổn.

Ta đứng trên nóc tường hoàng thành, nhìn kinh thành náo nhiệt như xưa, người người đi lại trên phố Chính Dương đông như mắc cửi. Kể từ khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được hơi ấm của khói lửa nhân gian.

Không biết tự khi nào, Tề Tấn đã đứng bên cạnh.

“Sau này nàng định thế nào?”



Sau khi Tề Tấn đăng cơ, chàng vẫn chưa sắc phong hoàng hậu.

Bởi vì ta không muốn.

Ta nhìn về phía chân trời xa xa.

“Ta muốn chu du tứ phương, ngắm nhìn vạn dặm non xanh nước biếc. Cả đời này của ta chỉ quanh quẩn ở Tây Bắc và chốn kinh thành. Bị cuốn vào cuộc tranh đoạt vương quyền này, ta phải đề phòng từng giây từng phút, chỉ sợ sai một li, đi một dặm. Bây giờ ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi. Sau này, ta chỉ muốn sống tự do tự tại giữa thiên hạ mênh mông mà thôi.”

Tề Tấn đăm chiêu, trầm mặc hồi lâu, ngập ngừng muốn nói rồi lại nhịn xuống, rốt cuộc lại chỉ gật đầu: “Vậy cũng được.”

Chàng sẽ không bao giờ ép buộc ta.

Ta khom người bái lạy: “Tạ ơn Bệ hạ.”

Giọng điệu của ta vô cùng dứt khoát, nếu ta đã quyết tâm rời đi, cũng chẳng nên khiến chàng vương vấn làm gì.

Tề Tấn gật đầu, quay lưng rời khỏi.

Hôm sau, ta giữ lời với Cựu hoàng Tề Chiêu, dẫn theo binh sĩ và gia quyến Hạ gia giải giáp quy điền, rời xa chốn kinh thành xô bồ. Lúc ra khỏi cổng thành, ta ngoái đầu nhìn lại, bỗng dưng cảm thấy xót xa.

Hai kiếp của ta đều gắn liền với chốn kinh thành.

Nơi ấy từng chứng kiến oán hận của ta, cũng từng chứng kiến ta bại trận thảm hại.

Nơi ấy đầy rẫy nhưng âm mưu, là lãnh địa mà ta không muốn đặt chân vào thêm một lần nào nữa.

Nhưng nơi ấy cũng có một người mà ta lưu luyến nhường nào.

Thẩm Đệ nhìn dáng vẻ không nỡ xa rời của ta: “Nếu không buông bỏ được thì quay về đi. Thần thấy Tề Tấn cũng không tồi.”

Ta mỉm cười và lắc đầu.

Quả thực chàng rất tốt.

Nhưng giang sơn gấm vóc của chàng còn quan trọng gấp ngàn lần chuyện nữ nhi tình trường.

Ta xoay người, thúc ngựa phi về phía trước.

Tề Tấn, chàng sẽ là một hoàng đế anh minh.

Lần ly biệt này, non sông cách trở, nguyện mong chàng hãy trân trọng.

[HOÀN CHÍNH VĂN]