13.
Ta đã bị Tề Hành nắm thóp.
Kế hoạch của ta là dẫn binh tướng Hạ gia về nhà đoàn tụ với thân quyến.
Trách nhiệm của ta là bảo vệ thân quyến của họ.
Tuy vậy, trong tình hình hiện giờ, sức ta có hạn, không tài nào giải cứu nổi hai con tin đó.
Nhưng nếu ta đi thì lại tự chui đầu vào lưới của chúng.
Tề Hành dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, chính là để ép ta phải phục tùng hắn.
Ta đi đi lại lại trong doanh trướng. Tề Tấn nhìn thấu tâm tư ta, thẳng thắn: “Ta đi cùng ngươi.”
Ta hơi hoảng sợ: “Ngươi có biết, chúng ta không đủ nhân lực, lần này đi sẽ bị muôn vàn nguy hiểm bủa vây hay không?
Tề Tấn bình tĩnh: “Ta biết chứ. Nhưng ta cũng hiểu, một khi đã đụng tới binh tướng Hạ gia, ngươi nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Chuyện này không liên quan tới đại cục của ngươi, ngươi tránh đi cũng được, ta không trách.” Ta thật lòng không muốn Tề Tấn dính dáng đến chuyện này. Dù sao Tề Hành cũng nhắm vào ta, hắn chỉ muốn ch.ặt đứt sự trợ giúp của binh tướng Hạ gia mà thôi.
Nhưng dựa vào quyền hành của Tề Tấn ở kinh thành, lại thêm sự trợ giúp của Thạch Khám và Mạnh Lãnh bây giờ, dẫu không có ta can dự, Tề Tấn cũng chưa chắc đã bại trận.
Ta vừa dứt lời, Tề Tấn lạnh lùng nhìn ta: “Hạ Như Y, ngươi thật sự tin tưởng ta đấy chứ?”
“Đương nhiên rồi, nhưng đại cục là trên hết…”
Tề Tấn ngắt lời ta, tức giận ra mặt: “Bỏ qua đại cục thì ta cũng là phu quân của ngươi!”
Ta nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.
Khi Ta và Tề Tấn giằng co trong im lặng, lại có tiếng huyên náo vang lên bên ngoài doanh trướng.
Ta đi ra ngoài xem sao, nghe thấy bọn thị vệ đang thảo luận về nai sừng tấm lục giác ở Hương Sơn. Tương truyền rằng, con nai sừng tấm lục giác này xuất quỷ nhập thần, rất khó tóm, hội să.n mùa thu năm nào cũng được treo thưởng hậu hĩnh như chưa có ai thành công cả.
Ta nhìn dáng vẻ phấn khích bừng bừng của các tướng sĩ, chợt nảy ra một kế hoạch.
Ta chạy về doanh trướng, nói với Tề Tấn: “Không chỉ có hai chúng ta, mà tất cả mọi người đều phải đi theo vào rừng cây này.”