1.
Ta trọng sinh trở lại ngưỡng tuổi cập kê, phụ thân hồi kinh để báo cáo công việc, ta phụng chỉ đi theo ông.
Trong chính điện, Hoàng đế Tề Chiêu hỏi han phụ thân ta ngọt xớt, trưng ra bầu không khí hoà thuận giữa hoàng đế và các quan đại thần. Nhưng ta biết, đó chỉ là sự hoà thuận giả tạo.
Lần này tiến kinh, Hoàng đế Tề Chiêu căn bản không có dụng ý tốt.
Phụ thân ta là Hạ Hầu, là một khai quốc công thần*, nhưng bởi vì công cao lấn chủ, nên bị hắn dè chừng.
*Khai quốc công thần: là những người có công phò tá một vị vua từ lúc ban đầu và cùng gây dựng nên một triều đại. VD: Nguyễn Trãi, Lê Lai, Nguyễn Xí... đã cùng Lê Lợi chống Minh (thế kỉ 15), lập nên triều Lê, họ đều là những khai quốc công thần. Cre: vtudien./
Tề gia yên vị giang sơn rồi, liền lệnh cho Hạ gia tới trấn giữ biên giới Tây Bắc, không có chiếu thì không được hồi kinh. Không chỉ vậy, tất cả thân quyến của tướng sĩ phải ở lại kinh thành. Hoàng đế Tề Chiêu vẽ vời ong bướm rằng, tướng sĩ đã vất vả rồi, nữ quyến cùng dòng dõi nhà họ xứng đáng được chiếu cố. Thay vì nói rằng đây là ân huệ hoàng đế ban cho, nên sửa lại là gi.am lỏng con tin để phòng ngừa Hạ gia ph.ản nghịch thì có vẻ đúng hơn.
Tội nghiệp tướng sĩ Hạ gia, phục mệnh Tề Chiêu giúp hắn chinh phục giang sơn, vào sinh ra t.ử, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh ly biệt ái thê, có gia đình vĩnh viễn chẳng có ngày hội ngộ.
Lần này tiến kinh, Hoàng đế Tề Chiêu lệnh cho ta cùng tới, thật ra cũng chẳng có ý muốn thả ta đi. Toàn bộ nam tử Hạ gia đã t.ử trận nơi sa trường, chỉ còn lại ta là nữ tử độc nhất. Nếu ta ở đây, ắt có thể kiềm chế phụ thân, khống chế quân Hạ gia. Hơn nữa, bây giờ phụ thân đã tuổi cao sức yếu, nếu có gì bất trắc, ta sẽ chính là người lên nắm quyền điều binh khiển tướng của Hạ gia.
Một quân cờ trọng yếu như vậy, đương nhiên, để chắc ăn, Hoàng đế Tề Chiêu sẽ ban hôn cho ta với hoàng tử, buộc ta phải ở lại kinh thành.
Quả nhiên, hàn huyên hồi lâu, Tề Chiêu nhìn về phía ta đang quỳ ở phía đại sảnh.
“Nữ tử của Hạ Hầu đã có hôn sự nào chưa?”
“Chưa ạ.”, ta trả lời.
“Đã tương tư nam nhân nào chưa thế?”
Ta ngẩng đầu nhìn Tề Chiêu, hơi khựng lại, quả quyết: “Rồi ạ.”
Hoàng đế Tề Chiêu nhìn ta một cách phán xét, tỏ vẻ hứng thú: “Kể cho trẫm nghe một chút.”
“Bẩm, vi thần ngưỡng mộ Thái tử điện hạ đã lâu, thành tâm tha thiết được nâng khăn sửa túi cho chàng. Cho dù có phải làm phận nô tỳ, cũng đã mãn nguyện lắm rồi ạ.”
Trong chốc lát, gương mặt Tề Chiêu lộ ra vẻ chần chừ: “Ngươi quen Thái tử sao?”
“Năm ngoái, thần bị lưu manh bắt giữ, tình cờ được Thái tử giải c.ứu khi chàng đang tuần tra Tây Bắc. Thần mang ơn chàng, nhất định sẽ báo đáp ân tình.” Ta thành thật bẩm báo.
Chỉ có điều, dù được Thái tử Tề Hành cứu thoát thật, nhưng có phải “tình cờ” hay không thì còn khó nói. Kiếp trước, hắn giả vờ tình sâu nghĩa nặng, lừ.a gạ.t tấm chân tình của ta. Bây giờ ngẫm lại, với tâm cơ thâm độc của hắn, sáng tạo ra một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân rồi thề non hẹn biển quả thực không khó.
Hoàng đế Tề Chiêu nghe vậy, quay sang phụ thân ta: “Hạ Hầu, có chuyện này thật sao?”
Phụ thân cung kính bẩm báo: “Vâng, là thật ạ. Ơn cứu m.ạng của Thái tử, Hạ gia không tài nào báo đáp nổi. Lần này tiến kinh, cũng là để mang theo tiểu nữ tới đây để tạ ơn ạ.”
Hoàng đế tươi cười: “Hạ Hầu giúp triều đình trấn giữ biên cương, lao khổ công lao*, không cần phải bận lòng vì những chuyện nhỏ nhặt tầm thường ấy.”
*Lao khổ công lao: Ý chỉ người vất vả, miệt mài thì sẽ đạt thành tựu./
Phụ thân dập đầu bái lạy: “Tạ ơn bệ hạ.”