Điều Đó Có Thực Sự

Chương 34: Tân hôn




Sau khi cả hai về biệt thự riêng của anh thì lên phòng. Tuấn Minh giúp Mộc Miên thấy áo còn Mộc Miên thì giúp anh tháo cà vật và áo ngoài rồi chuẩn bị nước ấm cho anh. Cả hai tình tứ vui vẻ. Trong lúc cô đang ở phòng tắm thay quần áo chuẩn bị nước thì ở bên ngoài Tuấn Minh có điện thoại. Lúc anh nhìn vào màn hình điện thoại thì hiện hai chữ Minh Châu. Anh không muốn nghe nhưng thấy cô cứ gọi mãi thì anh nhấc máy:

- Alo.

Mình Châu nghe anh lạnh nhạt nhấc máy thì cô nói:

- Tuấn Minh, anh có vẻ rất hạnh phúc?

Tuấn Minh không nói gì thì cô ta nói tiếp:

- Tuấn Minh, tạm biệt anh. Hẹn anh ở nơi khác nhé!

Giọng cô ta có chút hấp hối, anh nghe thấy tiếng thở dốc thì chấn động. Minh Châu, cô ấy muốn làm gì? Anh hoảng hốt định nói to thì nhìn về cánh cửa phòng tắm. Anh đi ra bạn công nói to:

- Minh Châu, em tính làm gì? Minh Châu? Minh Châu.

Không nghe thấy tiếng trả lời anh vào phòng ngủ khoác áo vào thì Mộc Miên từ phòng tắm đi ra. Cô hỏi:

- Em nghe thấy giọng nói lớn. Có chuyện gì vậy anh?

Tuấn Minh nhanh chóng trả lời cô:

- Không có gì. Em đi nghỉ đi.

Mộc Miên thấy anh khoác áo vào thì hỏi:

- Anh định đi đâu sao?

Tuấn Minh nhìn cô, ấp úng trả lời:

- À, công ty xảy ra chuyện lớn, anh phải đến đó một chuyến.

Mộc Miên bất ngờ:

- Có chuyện gì thì mai rồi hẵng tính. Họ cũng phải biết hôm nay là ngày cưới của chúng ta chứ.

Tuấn Minh ôm lấy Mộc Miên rồi hôn nhẹ vào trán cô:

- Chuyện này gấp lắm. Em đi nghỉ trước đi, anh sẽ về sớm thôi.

Nói rồi anh nhanh chóng xuống nhà rồi phóng xe đi nhanh. Mộc Miên có chạy theo ra cổng nhưng anh đã đi xa. Cô lủi thủi lên phòng.



Đêm tân hôn mà chồng cô lại bỏ cô một mình để đi lo công việc. Cô cảm giác như anh nói dối…

Tuấn Minh trên đường phi nhanh xe đến chung cư của Minh Châu. Anh tới nơi thì xông cửa vào bắt gặp Minh Châu đang nằm trên giường ôm người quằn quại. Anh đến bên cô lay người:

- Minh Châu, em sao thế?

Cô ta dường như không nghe thấy tiếng gọi của anh. Trên trán cô ta chảy đầy mồ hôi như đang rất đau.

Anh nhanh chóng gọi bác sĩ đến. Trong lúc đợi bác sĩ anh ôm lấy người cô dỗ dành giục cô ta cố gắng chờ đợi.

Bác sĩ đến nơi khám cho cô ta, ông ấy đưa cho cô một liều thuốc rồi bảo cô uống nhanh thì sẽ hết.

Lúc tiễn bác sĩ về anh hỏi:

- Cô ấy bị làm sao ạ?

Bác sĩ trả lời:

- Cô ấy lạm dụng thuốc ngủ quá nhiều lại thêm ăn uống không lành mạnh. Tâm lý khá bất ổn. Anh nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.

Tuấn Minh gật đầu với ông rồi tiễn ông ra về.

Lúc anh vào bên trong thì thấy Minh Châu đang nằm ở trên giường thở dốc. Anh ngồi xuống bên cạnh hỏi:

- Tại sao em lại như thế? Em có biết là rất nguy hiểm không?

Minh Châu vừa mới thoát khỏi của tử, chậm chạp ôm lấy anh khóc:

- Không có anh, em sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Làm ơn đừng bỏ em mà.

Tuấn Minh không ôm lấy cô ta mà lạnh nhạt nói:

- Chúng ta đã chia tay lâu rồi. Em đừng như thế nữa.

Minh Châu ngước mắt lên nhìn anh:

- Tại sao chúng ta phải chia tay chứ? Lúc đó chúng ta đang hạnh phúc mà.

Tuấn Minh gỡ tay cô ta ra lạnh lùng hỏi:



- Minh Châu, anh biết em sẽ đau khổ nhưng anh cũng không kém gì em. Em biết không, lúc chia tay em anh vẫn yêu em rất nhiều nhưng em thì sao? Ngày ngày anh đều phải trông ngóng điện thoại từ em, ngày ngày anh phải nghe các tin tức em hẹn hò đi ăn với các đạo diễn nam, bạn diễn khác giới. Đã rất nhiều lần anh cố tình làm ngơ cho rằng đó là tin đồn thất thiệt nhưng ngày mà anh cầu hôn em thì anh bắt gặp em đi bên cạnh người con trai khác. Anh vẫn cố làm ngơ đi và rồi em cũng không đồng ý lời cầu hôn của anh.

Anh thở một hơi dài rồi nói:

- Lúc anh nói lời chia tay em, em cũng coi như không có chuyện gì. Đến khi anh đã tìm được người mới em lại khóc lóc xin anh quay lại. Đến bây giờ anh chưa tàn nhẫn với em, em biết vì sao không? Là em yêu anh nhưng lại coi nhẹ anh.

Lời nói này của anh khiến Minh Châu hoàn toàn không thể tin vào tai mình. Anh đã biết hết tất cả nhưng vẫn cố tình như không biết để mang hạnh phúc cho cô, nhưng cô không biết gì. Bởi lúc yêu nhau anh rất chiều chuộng cô, nâng niu cô nhưng cô lại coi nhẹ và cho rằng anh sẽ bỏ qua. Nhưng không, cô đã đánh mất hạnh phúc đáng lẽ mà mình đã có. Cô oà khóc, khóc vì hối hận, khóc vì bản thân ngu ngốc.

Tuấn Minh nhìn cô như vậy thì nói:

- Em hãy buông bỏ đi. Hãy sống cho thật tốt. Đừng vì một ai mà tự hủy hoại bản thân mình.

Anh nói xong thì đứng lên định đi về. Nhưng Minh Châu lại hỏi anh:

- Tại sao anh lại lấy Mộc Miên? Anh yêu cô ấy sao?

Tuấn Minh quay sang nhìn cô không trả lời. Cô ta lại hỏi thêm:

- Anh lấy cô ấy vì cô ấy giống em năm xưa có phải không?

Mí mắt Tuấn Minh chợt dao động:

- Anh lấy vợ không phải vì một ai khác mà là anh cần một người vợ có thể bên anh.

Minh Châu bật cười, cười chua chát:

- Hoá ra là không phải.

Cô ta hỏi tiếp:

- Anh thật sự yêu cô ta sao?

Tuấn Minh lạnh lùng nhìn thẳng:

- Đây là chuyện giữa vợ chồng tôi, cô đừng quan tâm.

Nghe anh thay đổi cách xưng hô và cách anh nhìn mình cô ta khá kinh hãi. Anh đã tuyệt tình với cô rồi sao?

Tuấn Minh ra về không ngoảnh đầu lại.

Trên đường đi anh tâm tư anh nhiễu loạn không thể nào lái xe. Anh ngừng một lát rồi tiếp tục lái xe về.