Điều Bác Sĩ Muốn

Điều Bác Sĩ Muốn - Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Noãn ôm chậu sen đá của mình xuống xe, tâm trạng vui vẻ không thèm quan tâm đến Tạ Đông Sơ ngồi ở ghế phó lái, có thích hoa cỏ hay không cũng chẳng sao, thứ người trong lòng tặng là gì cũng thấy đẹp.

Trần Noãn nhảy chân sáo về tiểu khu.

“Trần Noãn?” Bên cạnh có một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Trần Noãn quay người lại nhìn, là một tên con trai mặc đồ thể dục đang nhìn cô cau có, rõ là cũng không vui vẻ gì với vụ tình cờ gặp gỡ này.

“Hi, boy! Thể dục à? Thích sen đá của tôi không?” Tâm trạng quá tốt, đầu óc hơi không bình thường, hâm hâm đưa chậu sen đá ra khoe.

“Cái quỷ gì thế?” Trác Nhất cau mày nhìn ngó cái chậu cây, “Chậu này xấu quá.”

Trần Noãn mất hứng, lập tức đòi lại: “Xấu cũng không phải của cậu, hơn nữa xấu ở đâu chứ? Đẹp hơn cậu đó.”

Trác Nhất ôm bụng cười ha hả: “Cô đầu óc không tỉnh táo à? Sao không nhìn cho rõ vậy? Tôi mà xấu?”

“Đầu tôi thì có liên quan gì tới mắt hả?”

Trần Noãn lúc này mới hơi tỉnh táo hơn một chút, what? Trác Nhất? Sao cái người này lại ở đây?

“Không thèm nói với cô nữa, sao cô lại ở đây?”

“Tèo… thật không khéo, cậu cũng ở đây hả?” Mắt Trần Noãn giần giật, cười giả tạo.

“Đúng vậy, cô nói trúng rồi đấy, thật không khéo!” Trác Nhất nhếch miệng cười.

“Đã không khéo thế thì tôi về nhà đây, tránh lại cứ không khéo mà còn nói chuyện.” Trần Noãn ôm chậu cây bỏ chạy.

“Đứng lại!”

Tên kia lớn tiếng gọi giật lại, Trần Noãn càng chạy nhanh hơn: “Cậu nói đứng lại mà tôi liền đứng lại thì tôi đúng là ngu.” Vừa chạy vừa đấu võ mồm.

“Cô không chỉ không biết chọn hoa mà còn không biết nhìn người nữa, cô xem anh đây có gì không tốt hả, cả ngày chỉ biết có mỗi tên Cố Thanh Thời trăng hoa kia, tôi chán cô lắm.” Trác Nhất sải đôi chân dài, đi vài bước đã tóm được tay áo của cô.

“Bỏ tay cậu ra ngay!” Phản ứng đầu tiên của Trần Noãn là bảo vệ an nguy của chậu hoa, tiếp đó là đối phó với cái móng gà của cậu ta, đúng là giống cẳng gà thật, gân guốc xương xẩu.

Gần đây Trần Noãn không ghé bệnh viện nhiều như độ trước nhưng thế quái nào lần nào cũng gặp Trác Nhất, lần nào cũng bị tên này đá đểu. Trần Noãn thầm niệm trong dạ: Đồ thần kinh, mau về uống thuốc đi, đừng có báo hại con gái nhà lành.

“Tôi không buông đấy, cô có giỏi thì đánh đi xem nào.” Trác Nhất làm bộ ngả ngớn.

“Đệt, chết đứng còn hơn sống quỳ!” Trần Noãn đá vào chân tên kia, hắn bị đau nên lỏng tay ra. Trần Noãn vội ù té chạy cách xa tay đó: “Tôi đánh rồi đó.”

Trác Nhất đau trợn mắt: “Nhưng cô không đánh mặt tôi được!”

Trần Noãn nhìn chiều cao của đối phương gật đầu: “Nói có lý.”

“Này, Tiểu Noãn yêu quý, tôi tiễn cô về nhé?” Da mặt Trác Nhất dầy không hề kém Trần Noãn, tên đó vẫn tiếp tục đùa cợt nhả.

Trần Noãn cảm thấy tên này chắc chắn là bệnh nặng khó chữa, vừa mới chê bôi người ta đủ điều, thoắt cái lại làm bộ làm tịch yêu với chả quý.

“Từ chối.” Trần Noãn ôm chậu hoa, quay người bỏ đi.

Trác Nhất bước một cái liền bắt kịp: “Cô xem, chúng ta đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, ngày nào cũng gặp nhau ở bệnh viện, lại còn ở cùng một khu.”

“Hữu duyên cái đầu cậu ấy.” Trần Noãn mắt trợn ngược.

“Mẹ tôi gói sủi cảo ngon lắm, bữa nào cô qua nhà tôi nếm thử nhé?” Anh ta vẫn cố nói.

“Tại sao tôi lại muốn đến nhà cậu chứ.”

“Vì tôi rảnh.”

“Cậu rảnh thì liên quan gì đến tôi, không đúng, Trác Nhất à, cậu nhất định có bệnh, mau chữa đi.”

“Cô mới có bệnh ấy!”

“Cậu thấy chưa, người có bệnh lúc nào cũng phủ nhận bệnh tật của bản thân.”

“Vậy là cô thừa nhận cô có bệnh hả?”

“Tôi không có bệnh sao phải thừa nhận?”

“Tôi cũng không có bệnh, sao phải thừa nhận?”

“Thấy chưa, cậu đúng là có bệnh.”

“Cô không phải bệnh, cô là bị ngu.”

Trần Noãn về tới nhà.

“Cậu ăn cơm chưa? Tớ có sủi cảo đấy, cậu hâm lại mà ăn.” Lạc Thủy Hà đang đắp mặt nạ đi từ phòng trong ra.

“Ăn rồi, trai đẹp của mình nấu.” Trần Noãn xua tay, “Hôm nay đúng là vô duyên với sủi cảo.”

“Liên quan gì đến sủi cảo thế?” Lạc Thủy Hà hỏi.

“Bố đời, tớ gặp tên thần kinh Trác Nhất ở dưới nhà, hóa ra tên đó cũng ở đây!”

“Ồ, tên đó à, tớ cũng mới gặp hắn chạy bộ ở dưới nhà, chưa kịp nói với cậu.” Lạc Thủy Hà nhún vai, lúc này mới để mắt tới chậu cây trên tay Trần Noãn, “Sen đá à? Không phải cậu không thích hoa cỏ cây cối sao? Cậu còn bảo lá cây này trông như cục u.”

“Điêu! Tớ nói hồi nào? Chắc chắn là cậu nhớ nhầm, được rồi, tớ muốn ôm bé cưng của tớ đi ngủ! Lúc tớ ngủ cậu không được làm gì nó nghe chưa!”

“Tớ thèm vào, cái thứ đó chỉ bọn thanh niên lãng mạn mới thích, tớ là một chiến sĩ cách mạng, một lòng nghiên cứu cái đẹp.”

Trần Noãn ôm chậu cây về phòng ngủ. Lạc Thủy Hà cũng đi theo, quả nhiên Trần Noãn nằm vật luôn xuống giường cùng với cái cây.

“Này, cậu mà làm bẩn drap giường tớ không giặt đâu đấy! Cố Thanh Thời tặng hả? Đặt lên đầu giường đi, tớ không đụng tới đâu.” Lạc Thủy Hà bò lên giường định nhặt chậu cây bỏ ra chỗ khác.

“Không được chạm vào bé cưng của tớ!” Trần Noãn ngồi bật dậy.

Lạc Thủy Hà hơi ngạc nhiên rồi đưa tay sờ trán cô: “Cưng à, hôm nay cậu uống nhầm thuốc hả? Không sốt mà.”

“Cậu mới uống nhầm thuốc ấy! Hôm nay cưng đang vui!”

Lạc Thủy Hà dòm ngó con bạn lại nhìn chậu cây, hôm nay không phải đại chiến với tình địch đấy chứ, cứ như con điên…

“Cậu với Cố Thanh Thời xác định quan hệ rồi à?”

“Đương nhiên là chưa.”

“Vậy có cái gì mà cậu điên điên dở dở lên thế? Nếu mà xác định quan hệ thật chắc cậu điên hẳn luôn mất.”

“Ha ha, tớ muốn đi ngủ, tớ muốn điên ở trong mộng, Thủy Thủy, cậu mau ra ngoài đi.”

Lạc Thủy Hà đứng lên ra ngoài: “Tắm rửa đi.”

“Tớ biết rồi.”

Tạ Đông Sơ đã trở về, Trần Noãn cảm thấy nguy cơ bốn bề, nhất định phải chạy đến bệnh viện coi thử, phê bình tin tình báo sai lệch của Tạ Bân Sam đồng thời hủy bỏ thỏa ước, mua chuộc đồng nghiệp, thu thập tình báo, làm một lèo hết những việc này mới thấy yên tâm hơn chút, lon ton chạy đến phòng làm việc của Cố Thanh Thời. Tạ Bân Sam vẫn một mực phủ nhận còn cười nhạo cô nữa.

“Nghe mọi người nói em đến đây lâu rồi, mãi không thấy người đâu, hôm nay không đi làm à?” Cố Thanh Thời đang xem bệnh án, thấy cô vào thì ngẩng đầu lên hỏi.

Trần Noãn đặt túi bánh nướng làm thủ công lên bàn Cố Thanh Thời: “Hôm nay em được nghỉ, bánh quy hàng này làm không tồi đâu.”

Cố Thanh Thời nhìn túi bánh, không ăn mà chỉ lắc đầu cười: “Cứ để đó đi.”

Trần Noãn biết thừa bác sĩ ưa sạch sẽ nên chuyển qua trạng thái nịnh bợ: “Em đi rửa sạch tay, khử trùng rồi đút cho anh nhé?”

“Không… ăn.” Cố Thanh Thời giật nảy mình, vội vàng từ chối.

Trần Noãn không muốn đôi co nữa nên cũng thôi, ngồi xổm trước tủ lạnh tìm yaourt, anh liền bảo: “Còn có hai lọ, lát nữa anh sẽ mua thêm cho vào.”

Trần Noãn cắm ống hút vào hút, mùi đào vàng ruột thơm nức, nghe anh bảo liền gật đầu.

Cố Thanh Thời nói xong lại cảm thấy hơi lạ, không biết từ lúc nào Trần Noãn đã là một phần trong cuộc sống của anh. Điều này khiến anh hơi hoảng hốt, thói quen là một thứ được nuôi dưỡng mà thành. Chưa từng có ai như vậy với anh, nhưng điều này thực ra cũng thật thích.

“Còn cần gì nữa không?” Anh hỏi thêm.

“Em còn muốn… Có thể ăn thứ gì cay chút không?”

“Tất nhiên là không.” Cố Thanh Thời mỉm cười, tiếp tục xem bệnh án.

Trần Noãn chưa kịp nói thêm gì thì có người cất tiếng gọi “Thanh Thời à” rồi nghe thấy tiếng gõ cửa. Giọng này là của Tạ Đông Sơ.

Trần Noãn miễn cưỡng quay người lại chào.

Tạ Đông Sơ cũng có vẻ bị bất ngờ nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua, gật đầu coi như chào hỏi.

“Đây là báo cáo kiểm tra của bệnh nhân hồi sáng, anh xem đi rồi nghiên cứu phương án phẫu thuật.”

“Ừ, được.” Cố Thanh Thời cầm lấy xem.

Tạ Đông Sơ vốn định nấn ná ở lại nhưng có Trần Noãn đứng đây nên đành thôi.

“Đây là những cái gì vậy ạ? Em xem chẳng hiểu gì.” Trần Noãn nhăn trán nhìn những con chữ nhảy múa trên báo cáo.

“Em mà xem hiểu thì anh thất nghiệp mất.” Cố Thanh Thời cười, nói rồi vẫn nghiêm túc giải thích ý nghĩa của từng chỉ số trên báo cáo cho cô.

Những thuật ngữ chuyên ngành thật điên đầu, Trần Noãn đã dốt toán sẵn rồi thì chớ, nghe được một lúc thì chỉ muốn ngủ gật, cô vội kiếm cớ chuồn thẳng.

“Ăn đậu tằm không?” Trần Noãn tình cờ gặp Trác Nhất ở hành lang, tên đó không để cô kịp tránh đi đã giơ một túi đồ ăn chặn trước mặt, mùi đậu tằm thơm nức xộc vào mũi khiến cô buồn hắt hơi. Trác Nhất vội rụt đồ về.

“Cô không ăn cũng đừng có làm bẩn đậu của tôi chứ!”

“Hắt xì, đó là đậu tằm hả? Làm tôi ngứa cả mũi.”

“Không ăn thì thôi. Suốt ngày không đi làm lại đến bệnh viện bọn tôi cưa trai, cẩn thận tôi mách sếp của cô đó.”

“Cứ việc mách đi, tôi không cản đâu.” Trần Noãn phẩy tay, “Ở đây có gì vui không, ngắm trai đẹp mãi cũng chán, chia sẻ thú vui tí đi? Chỗ các cậu có cái gì giải trí được không?”

“Lấy đâu ra, tôi thấy cô có thể đi chia sẻ kinh nghiệm làm đẹp hoặc là quần áo, mốt nọ mốt kia với đám y tá, thời gian trôi nhanh lắm, hoặc là cô cùng anh đây đi ra ngoài hóng gió chẳng hạn? Ừm, cách này còn có não chút.”

“Giờ làm việc không lo làm việc, coi chừng tôi mách với giám độc bệnh viện nhé.”

“Làm ơn mắc oán, tạm biệt.” Nói rồi xua tay bước đi.

Trần Noãn cũng bỏ đi, Trác Nhất lại đi giật lùi trở lại: “Không ăn đậu tằm thật à?” Nói rồi ném một hạt vào miệng kêu rồn rột.

“Không ăn.”

“Thế đi ngắm trăng không?”

“Ban ngày ban mặt lấy đâu ra trăng, có muốn lãng mạn vớ vẩn cũng không được.”

“Ha ha ha, cô muốn đi làm chuyện lãng mạn với tôi hả? Vậy tôi đành hạ cố cùng cô đi ngắm mặt trời vậy.”

“Hứ! Cậu đi mà ngắm một mình!” Trần Noãn thấy mình không thể nói chuyện nổi với tên mặt dầy này.

Còn chưa đi được nửa bước, Trần Noãn đã bị tên kia kéo đi trên hành lang.

“Tôi kêu cứu giờ đấy, thật mất lịch sự!”

“Cô kêu đi.” Trác Nhất mặc kệ.

Trần Noãn còn chưa kịp kêu thì đã có người đi qua nhìn cô như thể bệnh nhân tâm thần, cứ thế ngơ ngác bị lôi vào thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, trong lòng cô thầm than, ôi trong sạch của mình…

Chú thích:Đậu tằm (hay còn gọi là đậu răng ngựa, tàu kê) là một loại đậu ăn được, có thể luộc, hấp cũng có thể làm snack đóng gói, có công dụng giảm rụng tóc. Đọc thêm tại Wikipedia.

chapter content



chapter content