Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 1: Xuyên qua thế giới khác




Chương 1: Xuyên qua thế giới khác

Hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển, hay là những phép màu ảo diệu thường chỉ được nghe kể qua các cuốn truyện cổ tích, con người gọi chúng với cái tên nôm na là pháp thuật.

Trong quá khứ, pháp thuật từ rất lâu đã không còn tồn tại trong thế giới của con người. Cho đến tận ngày nay, thế giới đã bước vào thời kì đi đầu của sự phát triển công nghệ hiện đại và máy móc tự động. Vì thế nên hai chữ "pháp thuật" là thứ gì đó rất xa lạ đối với mọi người, họ không chịu tìm tòi về nó, hay nói đúng hơn là nó đã bị lãng quên.

Có những đứa trẻ luôn ôm trong lòng hi vọng được nhìn thấy một phép màu thật sự, nhưng tàn nhẫn thay... thời gian và thực tế đã tàn nhẫn đánh tan đi không biết bao nhiêu ước mơ của chúng. Khiến cho những đứa trẻ mất đi niềm tin vào pháp thuật, chúng dần thay đổi cách nhìn nhận và cho rằng, thứ mà chúng luôn luôn mong mỏi chờ đợi chỉ là điều ngu ngốc và ảo tưởng. Từ đó cũng là lúc, năng lượng pháp thuật biến mất hoàn toàn ở thế giới này.

Nhưng những đứa trẻ đều đã khôn lớn đó, chúng đâu biết được rằng... thế giới mà chúng luôn ao ước và mong mỏi chờ đợi, nó thật sự tồn tại.

Một thế giới mà con người có thể sử dụng và điểu khiển được phép màu, nhiều sinh vật huyền thoại chỉ tồn tại trong truyền thuyết có thể bắt gặp được ở khắp mọi nơi, còn có các đại đế quốc hùng mạnh cai trị một vùng đất rộng lớn. Tất cả những điều không tưởng này đều thật sự hiện hữu tại nơi đây. Nó chính là... thế giới ma pháp!

oOo

Phía Đông trên lục địa Fiore, có một khu rừng rậm rộng bao la và bát ngát nằm ngoài biên giới của vương quốc Lianner. Nó được những người dân bản địa gọi là Rừng Sói, đúng với cái tên đã nói lên tất cả. Nơi đây chỉ tồn tại duy nhất loài sói, chúng có tập tính hung tợn và dữ dằn khiến cho nhiều người dân bản địa không dám bén mảng đến gần. Trừ những người có sức mạnh để bảo vệ bản thân hay sở hữu thực lực g·iết được chúng thì mới dám đặt chân vào. Còn đối với những kẻ tay mơ đi vào thì chỉ có một đường c·hết, đúng với nghĩa đen "một đi không trở lại".

Trong Rừng Sói, đảo mắt ra toàn bộ xung quanh nơi đây. Chỉ thấy có rất nhiều cây cối mọc lên chen chúc, không ít gốc đại thụ thi nhau khoe cành phủ kín cả cánh rừng, nhìn bề ngoài thật chẳng thấy khác gì so với những khu rừng bình thường khác theo nghĩa đen. Nhưng nếu quan sát thật kĩ ở bên trong thì sẽ thấy được một vấn đề nghiêm trọng. Cứ cách hai đến ba mét thì sẽ nhìn ra được có vài gốc cây bị đổ nát, xác gỗ còn bị vương vãi khắp nơi trên mặt đất giống, trên thân còn có dấu răng và móng vuốt của một con dã thú cào xé qua lại. Đủ để hiểu được nơi này nguy hiểm đến mức nào.

Tại trung tâm của khu rừng, trên mặt cỏ tươi tắn đang được dán xuống vài tia nắng chiếu rọi, như khoác thêm một chiếc cái áo phát quang đến chói lọi. Ngay gần đó có một thiếu niên đang nằm bất động. Biểu cảm trên nét mặt của cậu trông rất tự nhiên như đang trong giấc ngủ say, như đang chờ đợi một nàng công chúa đến thức tỉnh chỉ với một cái chạm môi.

Thiếu niên có vẻ bề ngoài còn khá trẻ, ước chừng khoảng mười lăm đến mười sáu tuổi. Cậu có mái tóc màu đen nhánh, đuôi tóc pha vào một chút màu đỏ sậm, nó không quá dài, đủ để phủ xuống vùng trán của thiếu niên. Trên thân của cậu mặc một bộ quần áo được làm từ vải dệt, nhìn bên ngoài thì đây có lẽ là chất liệu vải bình thường dành cho thường dân.

Nhìn thoáng qua dáng vẻ của cậu thì trông rất là ưa nhìn, với sống mũi cao thẳng mang vài nét anh tuấn, còn có đôi môi màu đỏ tươi làm toát ra loại khí chất yêu dị. Ngược lại là tạo cho người nhìn một cảm giác khó có thể rời mắt.

Bất chợt thân thể của người thiếu niên khẽ động đậy, cậu từ từ mở ra đôi mắt. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, như có ngón tay chọc vào mắt của mình, thiếu niên đau đớn theo phản xả đưa tay lên che chắn. Một vẻ mơ hồ lộ ra trên gương mặt, cậu hơi nhấc đầu lên để nhìn xem là có chuyện gì. Nhưng khi nhận ra bản thân đang ở một nơi xa lạ, thiếu niên liền ngớ người, không ngừng dụi qua con mắt để nhìn lại.

“Hơ…! Đây là?” Thiếu niên sắc mặt tái mét hoảng hốt hô lên một tiếng, theo bản năng chống xuống cánh tay để ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở do còn mang dư âm của giấc ngủ sâu vừa rồi. Quan sát môi trường xung quanh mình, nhìn cảnh vật lạ lẫm hiển hiện ở trước mắt, thiếu niên tỏ ra có chút mê man.

“Đây là ở đâu?” Tự lẩm bẩm trong miệng, thiếu niên nhìn trái nhìn phải, nhưng đập vào mắt cậu chỉ toàn là cây cối um tùm mọc nhiều như nấm bao quanh. Ghê rợn hơn khi có không ít những thân cây bị đổ nát ở vài chỗ, trên thân thì dày đặc vết cào xé của một con thú. Kết hợp với sự yên ắng có chút quỷ dị, trông nó giống như một khu rừng c·hết vậy, đến tiếng côn trùng kêu cũng chẳng có nổi một con.

Nhìn đến đây, sắc mặt của thiếu niên càng tệ hơn rất nhiều. Cậu không dám đánh bậy đánh bạ cái suy nghĩ chạy về một hướng nào đó, nhỡ gặp phải thú dữ thì mạng của cậu liền đặt dấu chấm hết.

Cậu nhanh chóng lục tung ý thức của mình. Nhưng thông tin ở trong đầu của thiếu niên có được là rất ít, không thể điều tra ra được cái gì từ đó. Hay nói đúng hơn là trí nhớ của cậu đã mất, nó giống như sương mù dày đặc mà thiếu niên không cách nào đánh tan để tìm ra sự thật. Tên tuổi, bạn bè, người thân, sự nghiệp, sở thích, ... Mọi thứ đều mơ hồ trong tâm trí cậu.

Lúc này, một cơn nhức nhối đột nhiên kéo tới đánh vào trong đầu của cậu.

“A!” Thiếu niên kêu lên một tiếng, theo bản năng lấy hai tay ôm c·hặt đ·ầu của bản thân.

Cơn đau như búa bổ liên tục đánh vào trong đầu cậu, tiếp đó là hàng loạt giọng nói vang bên tai cậu. Nó ồn, nhanh, và thay đổi liên tục. Tiếng gào khóc của một đứa trẻ sơ sinh, một giọng nữ dịu dàng, một giọng nam trầm, còn có tiếng cười khúc khích cùng với giọng nói lanh lảnh của một thiếu nữ.

Đau c·hết mất! Thiếu niên rất muốn hét lên một tiếng nhưng lại không dám mở miệng, nơi này đối với cậu quá xa lạ, chưa biết được là có thú dữ sinh sống hay lang vảng ở gần đây hay không. Nếu là trong rừng rậm thì khả năng này rất cao, vì thế mà thiếu niên mới chọn cách kìm nén tiếng hét trong cổ họng. Chẳng may bị bọn chúng đuổi g·iết thì cậu chắc chắn không sống nổi để chạy thoát khỏi khu rừng này.

Cảm giác lạnh buốt lan đến tận óc làm cho cơ mặt chịu không nổi mà co quắp. Hai hàm răng cắn thật chặt, đôi mắt màu xanh dương không ngừng co lại. Ánh mắt kéo ra sắc bén như một con dã thú đang muốn nhảy khỏi lồng để xé xác con mồi ở ngay trước mặt, hình tượng của cậu lúc này trông cực kì là dữ tợn. Nếu có người ngoài thì chắc chắn họ sẽ bị hù dọa một phen. Không thể hiểu được là đau đớn đến mức nào mà khiến bộ dạng của thiếu niên trở nên như vậy.

Vài giây sau, ở bên trong tiềm thức của thiếu niên, cậu thấy mình như lạc vào trong vũ trụ chứa vô vàn các ngôi sao vô cùng ảo diệu, còn bản thân cậu là quả cầu ánh sáng trắng nhỏ trôi nổi vô định giữa khoảng không.

"Đ-Đây là... ?" Quả cầu phát ra âm thanh ngơ ngác của người thiếu niên, có vẻ như tốc độ thay đổi của khung cảnh xung quanh quá bất ngờ nên mới khiến cậu kinh ngạc đến vậy. Nó còn không cho thiếu niên có cơ hội để hình dung cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra? Tại sao cậu lại có mặt ở một nơi kỳ lạ như thế này? Có quá nhiều nghi vấn cho thiếu niên hiện tại nhưng cậu lại không thể tự mình tìm ra lời giải đáp.



Thiếu niên đang không biết phải làm gì tiếp theo thì tự dưng, từng hình ảnh rõ ràng và chân thực như là một cuộn phim thay phiên nhau xuất hiện tại hư không. Chưa kịp nêu rõ nghi hoặc ở trong lòng, chúng đã dồn dập lao về phía cậu. Ban đầu thiếu niên có chút giật mình lui lại. Nhưng một lúc sau mới hiểu ra, những tấm phim này không gây nguy hại gì cho cậu, ngược lại còn giúp cho thiếu niên tìm về lại những thông tin quan trọng.

Thiếu niên dần hiểu ra, đó chính là tất cả các ký ức ở kiếp trước của cậu. Chúng đang không ngừng mạnh mẽ ùa về trong tâm trí. Một cảm giác khác thường bỗng nhiên xuất hiện, xoa dịu nỗi đau của thiếu niên, như một làn hơi ấm gột rửa cả linh hồn lẫn thể xác. Cơ mặt cậu từ từ thả lỏng ra, theo tốc độ nhanh chóng của trí nhớ khôi phục lại chỉ trong phút chốc. Những cơn đau kia cũng dần vơi đi, sau cùng mới biến mất hoàn toàn.

Cho đến lúc này, thiếu niên mới biết tên thật của mình là Đào Hứa Bình. Sống tại Việt Nam, không cha không mẹ nhưng có một người em trai song sinh. Cuộc sống của hai người họ đều trải qua trong một cô nhi viện…

Mọi thứ dần dần trôi qua trong ý thức của Hứa Bình, cho đến khi hình ảnh cuối cùng ở trong đời xuất hiện. Một hình ảnh mà cậu không muốn nhớ đến nhất, và nó đã hiện ra.

Trong khung ảnh đó có sự xuất hiện của hai người thiếu niên đứng trên một cây cầu, họ đều mặc cùng một bộ đồng phục học sinh thời hiện đại của thế kỷ hai mươi. Nhìn dáng vẻ của hai người không khác nhau là quá nhiều, có thể đoán ra được họ là anh em ruột thịt sống chung trong một gia đình. Tinh thần của Hứa Bình chợt run lên khi nhìn thấy sự xuất hiện của hai người này trong khung hình. Bởi vì cậu nhận ra họ là ai...

Thiếu niên đứng gần lan can của cây cầu không ai khác là bản thân cậu, còn người kia lại chính là em trai của Hứa Bình.

Hứa An! Một cái tên chạy vọt qua trong nhận thức, Hứa Bình có cảm giác xúc động xen lẫn với phức tạp khó nói nên lời. Cậu không tự chủ được mà nhớ lại những ký ức khi còn bé. Vừa nhớ được đến đây, thì bất ngờ có một lực lượng kì lạ bao chùm toàn bộ cơ thể linh hồn của cậu, chúng là những làn khói xám mù mịt như một biển sương liên tục xoay quanh Hứa Bình.

"Đây là... !?" Hứa Bình có chút hoảng hốt. Nhưng từ từ gặp được sự biến hoá kì lạ của làn sương thì cậu mới chợt nhận ra. Mỗi khi bản thân có suy nghĩ không được bình tĩnh thì nó cũng loạn theo thành một bầy. Hứa Bình như nhận ra được điều gì, cậu thở phào ra nhẹ nhõm.

Đám khói này chính là theo hình ảnh trong suy nghĩ của Hứa Bình mà hiện ra bên ngoài, cậu nghĩ đến thứ gì thì nó liền hoá thành thứ đó. Sau khi biết được công dụng thật sự của đám sương xám, Hứa Bình thử nhớ lại trong ý thức của mình một hình ảnh khó quên.

Đó là vào ban đêm, dưới cơn mưa tầm tã nặng hạt. Trong góc tối của một con hẻm, tại lối ra vào ngập nước lênh láng, có thể nhìn thấy được nước dâng lên rất cao trên mặt đất, do đường cống bị tắc nghẽn khiến cho nước không thể nào mà thoát đi được.

Đáng chú ý hơn, ở ngay gần đó có một chiếc hộp cát tông hình hộp khá lớn. Phía dưới được chất đầy những miếng cát tông đã bị dập nát để làm đệm, điều thú vị ở đây là mực nước ngập không thể với được đến vị trí của hộp cát tông kia, liền nhận ra và hiểu được tác dụng của những tấm cát tông được độn phía dưới cái hộp kia là để tránh nước ngập.

Bên trong có hai hình bóng nhỏ nhắn và gầy gò đang ngồi tựa lưng vào nhau, sẽ rất khó để nhìn rõ mặt chúng nếu không có vài tia ánh sáng chiếu vào của chiếc đèn đầu hẻm. Gương mặt tuy dính đầy bụi bẩn nhưng lại không giấu được vẻ non nớt của hai đứa trẻ, chúng rất nhỏ, tầm ba đến bốn tuổi. Không ngừng run rẩy trước sự ẩm ướt và hơi lạnh của làn mưa. Hơi thở yếu ớt thỉnh thoảng ngưng thành một làn khói trắng rời đi trước mắt. Chúng cố níu kéo một tấm khăn mỏng tanh che đậy quanh thân, giấu đi bộ quần áo đã cũ kĩ và rách rưới ở bên trong nó.

Thật kì lạ khi hai đứa bé không tỏ ra sợ hãi hay lo lắng trong cái hoàn cảnh ẩm mốc và khó chịu này. Ngược lại, chúng còn không ngừng nói về ước mơ đẹp đẽ của mình cho nhau nghe.

"Hứa An, em nói xem... liệu ở trên đời... có thứ gọi là phép màu tồn tại không?" Giọng nói có chút run run của một đứa bé phát ra, đứa bé này tuy còn nhỏ và lem luốc. Nhưng lại được trời phú cho đôi mắt sáng lộng lẫy như các vì sao lấp lánh trong màn đêm. Chỉ nhìn thôi mà đã muốn từ dưới đáy của tuyệt vọng âm u loé lên một tia hi vọng ngời ngợi.

Đứa bé có tên là Hứa An kia nghe được câu hỏi thì lâm vào trong suy nghĩ. Được một lúc sau, cậu mới nở ra một nụ cười ưu tư làm cho người ta nhìn vào cảm nhận được trong lòng một tia ấm áp, giọng nói mang một niềm ao ước cất lên:

"Chắc chắn là có rồi anh! Bởi vì phép màu có tồn tại nên mới để cho hai anh em chúng ta ở gần bên nhau đấy thôi!"

Không giống với người anh đẹp ở đôi mắt, cậu em có một nụ cười rạng rỡ đánh bay đi mọi phiền muộn trong lòng người. Nhưng đôi mắt của cậu trái ngược với nó là một vẻ ảm đảm, không nhìn thấy một chút động lực sống nào.

"Ha ha... nếu là vậy thì anh không muốn đòi hỏi thêm điều gì nữa từ phép màu rồi." Người anh thuận miệng nói. Chợt nhớ đến chuyện gì, tay phải đưa vào túi áo như đang lục tìm đồ vật, một ổ bánh mì nguội tanh được người anh cầm trên tay. Cậu anh thả ra một tay đang giữ tấm chăn mỏng, nắm hay tay trên ổ bánh mì nhẹ xé ra làm đôi. Đưa một nửa đến trước mặt người em, cậu nhìn chăm chú với đôi mắt long lanh rồi nhẹ giọng nói: "Em cầm lấy ăn đi."

Nhìn nửa cái bánh trên tay người anh, ban đầu cậu có chút phân vân. Nhưng lại bị đôi mắt của anh trai hấp dẫn lấy, cậu em không còn cách nào khác đành mỉm cười thật tươi để đáp lại, đôi bàn tay lem luốc từ tốn nhận lấy một nửa cái bánh.

"Em cảm ơn anh!"

Bên trong chiếc hộp cát tông nhỏ đó trong đêm không ngừng vang lên tiếng nói ngây ngô và trong sáng của hai đứa trẻ.

Chúng không ngừng nói đi nói về những ước mơ mà mình mong mỏi chờ đợi. Thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng cười đùa ngây thơ và non nớt, đánh tan sự hẻo lánh trong con hẻm vắng vẻ bóng người qua lại dưới trời mưa tầm tã. Nhưng âm thanh đó lại hoà với những hạt mưa rơi trên mặt nước, hoá thành một phần của dòng "sông" nhỏ rồi trôi đi.

Hứa Bình lẳng lặng đứng từ xa quan sát, lúc này cậu vẫn còn trong hình dạng là quả cầu linh hồn. Đứng dưới cơn mưa phùn tầm tã, mặc cho nước mưa rơi xuyên qua cơ thể mình như một ảo ảnh.



Cậu vẫn cứ đứng nhìn về phía chiếc hộp cát tông đó, nhìn chăm chú trên mặt hai đứa trẻ kia. Hứa Bình như tìm lại được cảm xúc mà mình đã đánh mất, trái tim rung động kịch liệt như muốn vỡ oà, tuy linh hồn của cậu không có ngũ quan để biểu lộ cảm xúc. Nhưng nếu nhìn qua quả cầu linh hồn vào ngay lúc này, thì có thể nhìn thấy từng giọt nước như thủy lệ đang không ngừng tràn ra hai bên kia, chúng khác biệt rất nhiều so với những hạt mưa rơi xuống, tựa như là nước mắt trong lòng của Hứa Bình vậy.

Muốn ôn lại những ký ức đã mất, Hứa Bình tiếp tục tự dưng nên hình ảnh có trong trí nhớ của cậu. Hình ảnh của đám sương cũng bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của Hứa Bình mà thay đổi dần. Nhưng vào đúng lúc này, một lực lượng vô hình không hiểu từ đâu đánh tan đám sương xám bao quanh người cậu. Làm hiện ra vô tận khoảng không trong vũ trụ khi nãy.

"Cái!?" Đang chưa hiểu chuyện gì thì tự dưng bản thân cậu bị hút mạnh về phía trước. Như có hàng nghìn bàn tay túm vào linh hồn Hứa Bình mà giật mạnh, cậu cố gắng khựng lại tấm thân mình nhưng là vô dụng. Càng chống đỡ nhiều bao nhiêu thì lực hút của nó càng mạnh bấy nhiêu, Hứa Bình biết vậy liền không tiếp tục giằng co, cậu để mặc cho lực hút kéo mình về phía trước.

Hứa Bình như một chiếc xe đạp không phanh bị tuột dốc, lao thẳng về hướng có khung ảnh lớn đang treo giữa khoảng không của vũ trụ. Đó là khung ảnh có sự xuất hiện của hai người thiếu niên kia. Cậu có chút hoảng hốt, gần bay đến đập vào màn ảnh thì cậu theo bản năng liền nhắm lại hai mắt. Tưởng như sẽ đâm vỡ màn hình và cơ thể linh hồn của cậu bị tan nát. Nhưng điều đó đã không xảy ra, Hứa Bình thầm than một tiếng cảm tạ ông trời, từ từ mở ra hai mắt.

"Đây là?" Nồng đậm nỗi nghi hoặc lộ ra trên gương mặt của Hứa Bình. Cậu vội vàng nhìn hoàn cảnh bất ngờ thay đổi xung quanh và đánh giá.

Bản thân cậu đang đứng trên một cây cầu hướng mặt về phía lan can, có thể nhìn thấy được một mặt nước của dòng sông trải dài vô tận ở trước mắt. Nghĩ đến điều gì khiến cho đôi mắt không tự chủ được mà co rụt lại, cậu ngay lập tức quay về phía sau. Nhìn thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt mình, Hứa Bình có một xúc động không nói nên lời. Nhưng không hiểu sao một nỗi bất an tự dưng xuất hiện ở trong lòng cậu.

Chưa kịp để cậu phản ứng được là chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, thiếu niên có dáng vẻ nhỏ yếu kia bất ngờ chạy về hướng Hứa Bình. Không biết từ lúc nào mà đối phương đã sẵn con dao thái nắm chặt trên tay, thật nhanh đâm vào ngực của cậu. Lưỡi dao bén nhọn xuyên qua lớp áo trắng của người thiếu niên cắm sâu vào trong da thịt.

Đôi mắt ngơ ngác nhìn lại người thiếu niên đang áp sát vào cơ thể mình. Một cỗ đau đớn không nói nên lời chợt hiển hiện, nó như muốn thấu tim gan mà vỡ ra bên ngoài. Bản thân cậu thật không ngờ đến người thân gần gũi nhất đứng ở trước mặt lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến cho Hứa Bình không kịp phản ứng đến.

Trên thân, máu đã nhuộm đỏ toàn bộ đằng trước của chiếc áo trắng. Nó còn đang không ngừng thấm ướt và chảy xuống như một dòng suối máu. Mặt đất giờ đây cũng thành vũng máu đặc sệt ăn thật sâu vào trong giày của cậu.

Nhịn lấy đau đớn ở trong nội tâm lẫn thể xác, tứ chi của cậu lúc này đều vô lực để làm ra phản kháng. Bàn tay run rẩy nhẹ nắm chặt bờ vai đối phương, thiếu niên cắn răng kìm chế lại bi phẫn, lạnh lùng hỏi:

“Tại sao? Vì cái gì…”

Một tiếng thở dài bất giác vang lên.

“Đã đến lúc để anh phải rời đi rồi, nơi này không còn là nhà của anh nữa… xin hãy tha thứ cho cách làm của em nhé… người anh trai đáng kính.” Giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ, không cảm nhận được một chút sự ăn năn nào trong giọng điệu của đối phương.

Hứa Bình có chút sợ hãi kẻ đang đứng ở ngay trước mắt, như là một kẻ lạ mặt không quen không biết. Nhưng chưa kịp hỏi cho rõ đối phương thì một bàn tay đã phát lực đẩy vào người cậu, cơ thể suy yếu như là một cành khô khéo quắt trên thân cây. Chỉ cần nhẹ tác động thôi là cũng đủ để gãy mất rồi, huống chi là bị đẩy một lực mạnh như vậy.

Thân thể của cậu chịu không được lực tác động mà bay ngược ra đằng sau. Cùng với một dòng máu ấm phụt ra ở trước mắt ngay khi con dao vừa tách ra khỏi ngực. Thiếu niên không quan tâm đến v·ết t·hương ở trên ngực mà theo bản năng ngoái lại nhìn.

Một mặt sông yên tĩnh và đen kịt trong đêm tối hiện lên trong mắt như đại diện cho thần c·hết vẫy gọi. Khiến cho cả người của thiếu niên lâm vào trạng thái tê dại, sắc mặt tái nhợt. Biết tình hình đã không còn cách nào cứu vãn. Nên cậu cũng buông bỏ đi ý nghĩ bám víu lấy sự sống để thoát khỏi c·ái c·hết.

“Tại sao chứ, Hứa An? Anh đã làm gì sai…” Hứa Bình môi ngậm đầy máu tươi lẩm bẩm. Đôi mắt yếu ớt như sắp đóng chặt lại vĩnh viễn nhưng lại cố gắng gượng mở ra, để được nhìn kĩ hình ảnh cuối cùng ở trong đời của cậu.

Thằng bé… đang khóc?

Mà hình ảnh này lại khắc chặt trong tim của Hứa Bình trước khi bị nước sông nuốt chửng, ý thức cũng biến mất ngay khi cậu nhắm lại đôi mắt. Bắt đầu từ lúc đó, một khoảng không gian rộng lớn vô ngần như là lỗ đen bao chùm trong tâm trí cậu. Cảm giác lạc lõng và mê man vĩnh viễn kéo dài đến không bao giờ chấm dứt. Nó chỉ dừng lại cho đến khi đôi mắt của cậu một lần nữa được mở và nhận ra bản thân mình đã ở một nơi vô cùng xa lạ.

Hứa Bình chậm rãi mở ra đôi mắt nhìn trông có chút t·ang t·hương, trái tim của cậu lúc này như bị hàng nghìn vết gai xuyên thấu. Bị người thân mình yêu quý nhất s·át h·ại là bao nhiêu nỗi thống khổ ở trong lòng. Cậu ngồi lẳng lặng không nói lấy một câu, nét mặt toát ra vẻ trầm tư và sâu sắc. Trên khoé mắt chợt ngưng tụ lại thành một ngấn nước, khẽ chảy xuôi xuống một bên gò má của cậu. Sắc mặt của Hứa Bình cực không cam lòng, nhưng cậu vẫn cố nuốt lại cơn ức chế vào trong người.

Được một lúc lâu thì mới đứng dậy. Dùng tay phủi đi bụi đất trên thường phục của mình. Giờ phút này, đôi mắt cậu đã không còn vẻ mờ mịt và mơ hồ như trước. Thay vào đó ánh mắt sắc bén và sâu xa như muốn nhìn thấu nội tâm của mọi vật.

Đây có lẽ là do ảnh hưởng của cuộc đời khi trước mà Hứa Bình từng trải nghiệm qua. Một cuộc đời khốn khó mà hai anh em phải nương tựa lẫn nhau để mà sống, nhưng bây giờ đã trái ngược hoàn toàn. Bị người mà mình thân thuộc nhất đ·âm c·hết đã khiến cho lòng tin lung lay ở một phần nào đó. Có thể nói niềm tin của Hứa Bình lúc này đã sắp b·ị đ·ánh đổ đến nơi.

Hứa Bình cố gắng đắp nên một chút sự lạc quan trong tâm can của mình, giấu đi mọi phiền muộn tận sâu dưới đáy con tim. Cậu đưa hai tay lên mặt để nặn ra nụ cười trên môi. Nếu kiếp trước của mình c·hết rồi thì cứ mặc kệ thôi, việc gì phải níu kéo hay chấp niệm đối với đồ vật đã không còn thuộc về bản thân đâu? Hứa Bình không hề có suy nghĩ như vậy.



Có được cơ hội chuyển sinh, tại sao lại không sống hết mình ở thế giới mới này đâu? Buồn bã và tiếc nuối ở thế giới cũ? Đúng là có một chút, nhưng cũng quên đi thôi, c·hết liền c·hết không cần phải suy nghĩ nhiều đến vậy. Huống chi người mà cậu dành hết sự thương yêu đã chính tay g·iết c·hết cậu, nên còn gì để mà níu kéo lại tình cảm nữa đâu.

Ít ra trước khi c·hết, cậu còn làm được việc có ích giúp cho mọi người khá nhiều. Nhìn thấy nụ cười tươi của mỗi người mà bản thân giúp đỡ. Bản thân cậu cũng có chút ấm áp ở trong lòng. Cậu tự nảy ra vài suy nghĩ tích cực trong đầu để tự an ủi bản thân.

Cái xác của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện ra đi, đến lúc đấy cuộc đời của em liền khó sống rồi em trai ạ... may mà anh đây kiếp trước không làm chuyện gì táng bại lương tâm nên mới được chuyển sinh một lần nữa nha.

Nhắc đến hai chữ chuyển sinh sinh, Hứa Bình tự dưng nhớ lại kiếp trước khi còn sinh hoạt ở địa cầu. Lúc đó, hai anh em có một cuộc sống mới trong cô nhi viện khi cả hai đều lên năm tuổi, tuy gọi là cô nhi viện nhưng lại không khác gì mái nhà được sinh ra để dành riêng cho cậu cả. Chỉ nhớ về nơi đó thôi đã khiến lòng cậu có chút được sưởi ấm.

Cô nhi viện chỉ có năm đến sáu đứa trẻ như hai anh em Hứa Bình, nên người lớn ở đó cũng rất nhàn hạ trong việc chăm sóc cho từng đứa một. Vì thế nên Hứa Bình mới có thể dành ra một ít thời gian trong ngày để khám phá ra nhiều bộ tiểu thuyết nổi tiếng ở thời điểm đó.

Chúng đều được cậu mượn từ các quán sách cũ được mở bán gần trường để đem về đọc. Vì số tiền cậu kiếm được từ việc làm thêm không nỡ để dùng vào vấn đề giải trí của bản thân, mà toàn bộ đều đã hỗ trợ cho mọi người ở cô nhi viện, thế nên cậu chỉ có thể đem mặt dày đi mượn truyện đi đọc mà thôi. Đỡ được bao nhiêu cho họ thì Hứa Bình cũng muốn ra sức, chia sẻ khó khăn để sống là triết lý đã khắc ghi trong lòng của cậu. Chưa kể đến niềm vui và mái ấm của bản thân khi đó có được là nhờ họ mà ra.

Hứa Bình nhớ đến chuyện này không hiểu sao lại nổi lên sự thất lạc và buồn bã ở trong người. Nhưng hiện thực ở trước mắt cuối cùng cũng đánh tan nó đi, cậu lắc nhẹ cái đầu và cười thầm, nụ cười có chút chua xót. Không muốn tiếp tục nghĩ về chuyện cũ, mạch suy nghĩ của Hứa Bình lại rời sang vấn đề về các thế giới tồn tại trong tiểu thuyết.

Cậu xem không ít những tác phẩm manga đình đám và tiểu thuyết thịnh hành của giới trẻ vào thời điểm đó. Đa số nội dung mà cậu thường hay để ý đến thì chỉ có chuyển sinh và xuyên không qua thế giới khác. Nhưng đều mang một đặc điểm chung, đó là nam chính cực kì bá đạo và sở hữu cho mình một bộ kỹ năng hack cheat ngay từ khi mới xuyên không ở tập một. Nào là trang bức với anh hùng cứu gái đẹp vân vân, đến hack cũng phải gọi chúng nó bằng cụ. Thế nên Hứa Bình mới hi vọng đây là một thế giới ma pháp hay đại loại là như thế. Nếu không thì quá uổng công cho một lần trùng sinh xuyên không rồi.

Mình đã xuyên không sang thế giới cổ đại à? Hứa Bình chăm chú nhìn kỹ bộ quần áo mà mình đang mặc rồi suy đoán.

Hứa Bình chưa bao giờ gặp qua chất liệu vải như thế này từ khi còn sống ở địa cầu. Nhưng dù gì chỉ là chất liệu vải nên cậu cũng không quá để tâm. Cái việc quan trọng mà cậu muốn quan tâm đến đó là… đặc tính sức mạnh hoặc ma pháp có được trong cơ thể này.

Chợt nhớ lại trong đầu các kỹ năng của nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết. Hứa Bình quyết định thử điều động chúng, cậu tập trung toàn bộ cảm xúc và tinh thần vào đôi mắt để nâng cao trọng tâm quan sát. Trưng ra bộ dáng nghiêm túc, cậu vung mạnh cả cánh tay về phía trước, bàn tay xòe ra trước người và nhẹ giọng niệm:

“Hỏa ma pháp, Hỏa cầu.”

“…” Không có hiện tượng lạ nào xảy ra.

"Quạc quạc quạc!" Lúc này, một con đại bàng bay ngang qua bầu trời, nhưng vừa đến đúng vị trí trung tâm của khu rừng, không hiểu vô tình hay là cố ý, mà nó đã thải ra đằng sau một cục phân rơi xuống. Nhưng lại rất trùng hợp khi nó rơi xuống mu bàn tay đang xòe ra phía trước người của Hứa Bình. Vẻ mặt của cậu có chút ngây ngốc nhìn dị vật đang nằm trên tay, mãi vài giây sau mới định hình được cái thứ có màu trăng trắng bốc lên mùi khó chịu này là phân, cậu nhịn không được vừa vẩy tay và mắng:

“Khốn thật!...”

Lau tạm dịch nhầy trên tay vào phần lá cây. Mùi thối bốc lên làm cho Hứa Bình kinh tởm nôn khan ra vài cái. Xong xuôi, cậu lại tiếp tục đứng ở một chỗ làm ra mấy động tác kì lạ. Trong miệng không ngừng niệm qua niệm lại:

“Thủy ma pháp. Vạn tiễn xuyên thân.”

“Thổ ma pháp. Bất động thạch quan.”

“Ma pháp cường hóa. Thiết quyền”

"Đa trọng ảnh phân thân cấm thuật. Hô biến!"

Nửa ngày sau.

Hứa Bình ôm lấy bàn tay đang bị băng bó lại bằng lá cây, ngồi phịch xuống dưới đất thở hồng hộc. Tâm tình của cậu lúc này có chút bị vỡ vụn,

Nhưng kì lạ thay, nó lại không giống như kịch bản của những tác phẩm mà cậu thường gặp. Ma pháp vô dụng, kết ấn của ninja liền không dùng được, đến một đấm c·hết luôn của anh trọc cũng đem vứt. Ngược lại là tự tổn thương mình, đối với hành động ảo tưởng lần này thì cậu thật sự là hối hận rồi.

“Ai…” Thở dài một hơi, Hứa Bình đối với thân thể mới này có chút hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ mình xuyên không vào cơ thể của một thằng phế vật rồi?