Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Chương 35: Trừng phạt sống không bẳng chết




Địch Tu Tư dùng sức kéo Bụi Sơm đứng lên, không đợi hắn mở miệng thì Bụi Sơn đã lên tiếng trước “ Điệp vương đại nhân, van cầu ngươi, tha cho một mạng của tỷ tỷ, ta sẽ nói hết toàn bộ cho ngươi nghe”

Địch Tu Tư âm ngoan nhìn hắn, lạnh lùng phun ra một chữ “ nói”

” Tỷ tỷ cùng Quỷ bà bà ở Minh giới đã sớm quen biết nhau, Quỷ bà bà muốn vật gì đó trong Huyễn Điệp cốc mà tỷ tỷ lại muốn diệt trừ hết thảy những nữ nhân bên cạnh điện hạ, cho nên mới bảo ta đến chỗ Quỷ bà bà mang hồ lô có chứa Ngư Giao kia về đây, nói rõ chỉ thể bắt và thả nó một lần mà thôi. Danh sách những người mất tích là do ta giao cho Ngư Giao kia, chúng ta dùng hồ lô uy hiếp hắn phải nghe lời, chuyện này không liên quan đến Tuyết Kiều cô nương, là tỷ tỷ muốn giá họa cho nàng, tỷ tỷ nói chờ khi nàng là Điệp nữ vương thì ta sẽ là vương phu của nàng, còn nói nàng sẽ sinh tiểu hài tử cho ta, cho nên Điệp vương đại nhân, van cầu ngươi đừng giết tỷ tỷ, muốn giết cứ giết ta đi, ta nguyện ý chết vì nàng”

Bụi Sơn dùng sức ôm lấy thân hình của Vân Tây, ánh mắt cầu xin nhìn Địch Tu Tư, mà lúc này các tộc nhân vừa phục hồi tinh thần sau tiếng thét bén nhọn của của Tuyết Kiều, đều nghe hết những lời của Bụi Sơn, thì ra mọi chuyện đều do Vân Tây dở trò, không ngờ một nữ nhân đã mất đạo hạnh còn có dã tâm lớn như vậy, mọi người phẫn nộ nhìn nàng lại thấy hổ thẹn với Địch Tu Tư, lại thấy đáng thương đáng giận cho con cóc tinh bị người ta lợi dụng mà không biết trước mắt.

Địch Tu Tư nghe xong thì hai mắt như muốn lọt ra ngoài, tuy rằng khi nhìn thấy thái độ của Tuyết Kiều thì hắn đã biết là mình hiểu lầm và oan uổng nàng rồi, nhưng khi nghe Bụi Sơn nói rõ mọi việc thì hắn mới cảm thấy hối hận không cùng, lẽ ra phải sớm giết chết nữ nhân Vân Tây chết tiệt kia, nếu vậy thì đã không xảy ra chuyện như hôm nay.

Lập tức đẩy Bụi Sơn ra, ngón tay thon dài bóp chặt cổ của Vân Tây, ánh mắt cũng bắn về bốn phía, những người này cũng chính là đồng lõa, nếu không phải vì bọn họ, hắn sao có thể đánh mất lý trí mà nói những lời bậy bạ như vậy với Tuyết Kiều, làm ra chuyện quá phận như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ và oán hận của Điệp vương, mọi người không tự chủ mà lui lại phía sau, có người yên lặng chuồn đi, nếu Ngư Giao cùng cô nương của điện hạ đều đã tức giận rời đi thì bọn họ cũng không có cách nào tìm về lại nha, đừng nói là khi nghe tiếng thét của Tuyết Kiều thì còn ai dám bàn tán chuyện của Ngư Giao nữa chứ. Chuyện hiện tại bọn họ có thể làm là tận lực để điện hạ không phát tiết lửa giận, có câu tự làm bậy thì không thể sống, Vân Tây tự gây nghiệp chướng thì giờ tự gánh lấy hậu quả đi, tuy có nhiều nghi vấn bọn họ rất muốn biết nhưng đây cũng không phải là chuyện bọn họ cần quan tâm, chuyện này cứ để Điệp vương tự xử trí thôi.

Tổng quản tựa hồ như cũng phát hiện ra tình cảnh của Địch Tu Tư, lập tức tiến lên nói “ điện hạ xin đợi đã, còn nhiều chi tiết chưa làm rõ, ta biết trong lòng ngài hiện tại rất tức giận nhưng nếu vì hai người này mà gây nên sự hiểu lầm với Tuyết Kiều cô nương, vậy ngài cũng nên làm rõ mọi chuyện, để trả lại sự trong sạch cho Tuyết Kiều cô nương, sau đó lại đi tìm nàng trở về, có được không?”

Bụi Sơn dùng sức lết đến bên chân Địch Tu Tư, đang tính ôm hắn thì đã bị Địch Tu Tư đá cho một cái, nhưng vẫn cất giọng cầu xin “ Điệp vương điện hạ, van cầu người, đừng giết Vân Tây, chuyện gì ta biết, ta đều đã nói ra hết rồi, người cũng có thể xóa bỏ đạo hạnh của ta, nhưng ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với Vân Tây tỷ tỷ, nàng đã nói nàng muốn trở thành thê tử của ta, chỉ cần ta nghe lời nàng thì nàng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta, Điệp vương đại nhân, ngươi có thể giam hai chúng ta lại, vĩnh viễn không thả ra ngoài, chỉ cần ngươi có thể cho chúng ta ở cùng một chỗ, van cầu ngài, van cầu ngài”

” Câm miệng, đừng nhiều lời, khi nào thì Vân Tây quen biết với Quỷ bà bà, làm sao mà đưa được hồ lô kia tới đây, còn có ngươi quen biết Vân Tây khi nào…tất cả đều phải nói hết, hơn nữa ngoài sự việc hôm nay, các ngươi còn bày trò ác độc gì nữa, cũng mau khai hết với Điệp vương, có lẽ khi đó còn lưu lại một mạng cho các ngươi, nếu không…” tổng quản còn chưa nói xong thì Bụi Sơn đã ngắt lời “ ta nói, chuyện gì ta cũng sẽ nói”

Tiếp theo Bụi Sơn lần lượt kể lại chuyện hắn bị Vân Tây và Hồng Ngọc dẫn dụ đi vào Huyễn Điệp tộc như thế nào, làm sao mà Vân Tây lại có quan hệ với Quỷ bà bà vẫn đang ngó chằm chằm Huyễn Điệp tộc như hổ rình mồi, hiện giờ Quỷ bà bà đang ở ngoài kết giới chờ tín hiệu thành công của bọn họ….

Địch Tu Tư càng nghe, sắc mặt càng trầm lại, trong lòng càng thêm hối hận, không ngờ Bụi Sơn lại biết nhiều chuyện như vậy, nếu không vì giữ lại sinh mạng cho Vân Tây thì e là hắn sẽ không dễ gì mà khai ra.

Quỷ bà bà phải không? Tốt lắm!

Từ lúc thần ma đại chiến tới nay, thiên địa chia làm bảy giới, trước giờ vẫn là nước giếng không phạm nước sống, hiện tại Quỷ bà bà thân là chấp ty của Minh giới lại dám phá bỏ ước định, muốn xâm nhập vào Huyễn Điệp cốc, Địch Tu Tư hắn cũng không phải kẻ dễ chọc, đã vậy thì đừng trách hắn không khách khí.

Vận dụng linh lực viết lên không trung, tay còn lại vẫn nắm giữ cổ của Vân Tây “ dùng khóa huyền thiết khóa tiện nữ nhân Vân Tây cùng cóc tin này lại, sau đó hủy chìa khóa đi cho ta, nàng không phải muốn sinh tiểu hài tử cho cóc tinh này sao? Được rồi, ta thành toàn cho nàng, phế bỏ Bụi Sơn đi, giữ lại cho hắn năm trăm năm đạo hạnh là được, mỗi ngày cho ba bữa đều cho bọn họ dùng kim mật ( tình dược của Huyễn Điệp tộc”, giam vào ao trong cốc, để mỗi ngày các tộc nhân đều có thể nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của bọn họ”

Tổng quản vừa nghe, lập tức gật đầu,” dạ, điện hạ! Ngài thật cao minh, không có cách trừng phạt nào hay hơn cách làm cho Vân Tây sống không bằng chết, trước kia nàng luôn tự cho mình cao cao tại thượng, sau này phải sống những tháng ngày bị sinh vật ghê tởm như vậy đặt dưới thân, còn sinh ra những đứa con xấu xí, điện hạ, chuyện này đối với Vân Tây e là còn thống khổ hơn chết”

Đây là nàng đáng phải chịu. Là nàng thiếu ta.

Địch Tu Tư không chút thương hại, tiếp tục viết tiếp “ nói cho con cóc tinh này biết, ta không giết bọn họ, nhưng sẽ khóa bọn họ vĩnh viễn bên nhau, hắn còn phải nhanh chóng làm cho nàng ta nhanh chóng hoài thai đứa nhỏ của hắn, nếu không ta liền giết nàng, còn nữa, cho hắn biết nếu để Vân Tây tự sát thì ta sẽ xử phạt hắn gấp mười lần, tóm lại không được để bọn họ chết khi ta chưa cho phép”

” Dạ, điện hạ!” Tổng quản không dám nhiều lời, xem ra điện hạ đã hận đến cực điểm rồi, trước giờ điện hạ vẫn là một người khoan dung, đây là lần đầu tiên hắn độc ác như vậy.

Tổng quản lập tức chuyển lời của Địch Tu Tư cho Bụi Sơn, hắn lập tức toét miệng cười để lộ ra mấy cái răng cửa vàng khè, chảy nước miếng tùm lum “ cảm ơn Điệp vương điện hạ, tiểu nhân nguyện ý, nguyện ý, sau này nàng chính là thê tử của ta, thật tốt quá, ta đã có thê tử”

“Nếu thê tử của ngươi tự sát thì…” tổng quản nhắc nhở

” Nàng dám, ta thật vất vả mới có thê tử, nàng dám cắn lưỡi ta liền tát tai nàng, nàng dám cắt cổ tay, ta sẽ đánh gãy tay nàng, nếu nàng dám gây rối thì ta mỗi ngày đều làm cho nàng không còn khí lực để thở, tóm lại chính nàng đã đáp ứng làm thê tử của ta, nàng muốn đổi ý cũng cần phải hỏi xem ta có đồng ý hay không a”

Trên mặt Bụi Sơn lộ ra biểu tình tàn nhẫn, hoàn toàn khác với vẻ cầu xin trước đây, Địch Tu Tư nhìn bộ dáng này của hắn lại cười đến vui vẻ, lập tức viết “ tốt lắm, phi thường tốt”

Tổng quản tuy có chút tiếc rẻ cho một nữ nhân như hoa như ngọc như Vân Tây sau này phải trải qua cuộc sống như vậy, nhưng đây cũng là do nàng tự làm tự chịu thôi.

Trước ánh mắt nghiêm khắc của Địch Tu Tư, tổng quản dùng khóa huyền thiết khóa tứ chi của đôi nam nữ này lại, giao chìa khóa cho Địch Tư Tư, bọn họ muốn bỏ trốn thì trừ khi tự chặt đứt tứ chi của đối phương, nếu không thì suốt đời phải bị nhốt ở đây.

Mà khi bị khóa thì Bụi Sơn lại có vẻ mặt mỹ mãn làm cho tổng quản không ngừng nghĩ, trình độ biến thái của hắn không phải là nhỏ.

Lúc này Vân Tây còn chưa tỉnh nên không biết sau một hồi tranh giành thì nàng ta đã giành được cái gì.

Địch Tu Tư tự mình đem cái chìa khóa duy nhất tùy tay ném ra bên ngoài, như vậy cả đời này, Vân Tây đừng mong có được tự do, đây là nàng phải trả giá cho sai lầm của mình.

Vậy còn hắn, sẽ trả giá bằng cái gì? Nhớ đến cảnh Tuyết Kiều gọi hắn là kẻ lừa đảo, nói vĩnh viễn không tha thứ cho hắn thì Địch Tu Tư lại thấy đau đến tâm tê phế liệt, hắn sợ hãi, sợ hãi cái giá mà hắn phải trả chính là vĩnh viễn mất đi Tuyết Kiều.

Không được! Hắn nhất định phải đi năn nhỉ nàng, cho dùng Tuyết Kiều có dùng cái đuôi đánh hắn trọng thương thì chỉ cần nàng tha thứ cho hắn, cho hắn thêm một cơ hội thì bị thương có đáng là gì.

Nhưng mà chuyện trước mắt hắn phải làm là xử lý chuyện của Quỷ bà bà, hắn không thể để cho kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện lại có thể nhơn nhơn tự đắc được, cho dùng đối nghịch với cả Minh giới thì đã sao. Dù sao Vân Thư và Thanh Liên vì yêu mà gây ra chuyện long trời lở đấy, Như Mặc vì Bắc Dao Quang mà ngay cả việc bị Thiên Lôi đánh cũng muốn mạo hiểm, còn để nàng sinh ra xà tử, so với bọn họ thì hắn chưa từng làm gì cho Tuyết Kiều, ngay cả Bách Điệp y tới giờ còn chưa đưa cho nàng.

Ngoài trừ la hét, mắng nàng ngu ngốc, tối qua còn ăn nàng đến xương cốt không còn, sáng nay đã trở mặt với nàng thì Địch Tu Tư tự ngẫm lại hắn đúng là đáng chết vạn phần, nếu đổi lại hắn là Tuyết Kiều thì liệu có muốn tha thứ cho một nam nhân như hắn không?

Địch Tu Tư càng nghĩ càng cảm thấy đau, xoay người, không muốn để tổng quản và mọi người nhìn thấy vẻ mặt thống khổ, bất lực của hắn, mà mọi người thấy hắn như vậy, những gì muốn nói cũng đành nuốt trở lại.

“Điện hạ, người tính đi đâu?” cuối cùng tổng quản cũng không nhịn được mà lên tiếng.

Địch Tu Tư không quay đầu lại, chỉ viết lên không trung “ ta đi tìm Tuyết Kiều, ta đi rồi sẽ không quay lại, các ngươi tuyển Điệp vương khác đi”

” Điện hạ–”

Mọi người đồng loạt quỳ xuống “ điện hạ, người ngàn vạn lần đừng từ bỏ chúng ta, chúng ta biết sau chuyện này đã làm cho điện hạ thất vọng với các tộc nhân, nhưng cũng do bọn họ bị Vân Tây dùng lời mê hoặc nên mới nhất thời hoài nghi điện hạ, điện hạ ngàn vạn lần đừng từ bỏ chúng ta, Huyễn Điệp tộc không có người thì sao còn là Huyễn Điệp tộc nữa?”

Địch Tu Tư lắc lắc đầu, viết lên không trung ba chữ “ ta không xứng” rồi hóa thành bướm bay đi.

Đó là suy nghĩ thực lòng của hắn, hắn thực sự thấy mình không xứng, không thể làm cho các tộc nhân tín nhiệm cho nên bọn họ mới dễ dàng bị người khác dao động mà hoài nghi hắn.

Hắn càng cảm thấy mình không có năng lực phán đoán và xử lý sự việc cho nên mới dễ dàng định tội cho Tuyết Kiều, làm cho nàng từ bỏ hắn mà đi.

Chuyện công, chuyện tư hắn đều không xử lý thỏa đáng, hắn thất bại đến mức đó thì dựa vào cái gì mà còn dám tiếp tục làm Điệp vương? Ngoài trừ diện mạo thì hắn có gì để tự hào nữa đâu? Mà diện mạo này, trong mắt của Tuyết Kiều chẳng có ý nghĩa gì, như vậy ngoại trừ hắn từ bỏ tất cả mà đi tìm thì có thể dùng cái gì để vãn hồi tình cảm của Tuyết Kiều?