Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 22: Lừa Gạt Trót Lọt




Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Hirasawa than thở một tiếng, giải thích rằng: “Nguyên tố vi lượng mà tôi cần thật ra không dùng nhiều cho lắm. Chỉ vài chục gam là đủ. Nhưng nếu thông qua các kênh tìm kiếm hoặc thu mua của các ông, độ tinh khiết của món đồ chắc chắn không đủ. Những thứ này vừa hay tôi lại có.”

Thật ra có những chuyện Hirasawa không nói thẳng ra, nguyên tố vi lượng ông ta cần thật sự không khó để có được. Những thứ đó được dùng thẻ B để thanh toán cho việc chế tạo kính viễn vọng thiên văn và kính X quang, đối với Claire và Masim mà nói thì đích thực rất khó, bởi vì thứ bọn họ có được không đủ độ tinh khiết.

Đối với Hirasawa mà nói, nơi này đích thực không có kỹ thuật và thiết bị tương ứng. Nhưng nếu để ông ta trở về Tokyo, những chuyện này đối với ông dễ như trở bàn tay.

“Còn máy tiện cỡ nhỏ có độ chính xác cao mà Giáo sư yêu cầu?” Masim hỏi tiếp.

“Tôi có thể tìm được, và có thể tìm cách vận chuyển nó ra ngoài.”

Hirasawa cười thần bí.

Masim chuẩn bị một chiếc xe việt dã, sắp xếp ba vệ sĩ hộ tống Hirasawa đến sân bay quốc tế của Pakistan ngay trong đêm. Vệ sĩ tận mắt chứng kiến Hirasawa lên máy bay bay về Nhật Bản.

Có tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, cửa được đẩy mở, lộ ra khuôn mặt vốn trắng trẻo nhưng hiện giờ bị phơi nắng có chút đen sạm của Hirasawa.

“Anh đi đâu trong suốt thời gian này vậy?” Phu nhân của Hirasawa lớn tiếng hỏi, kích động chạy tới, bổ nhào lên người Hirasawa.

“À, nước ngoài có một hội thảo nghiên cứu, họ mời anh làm cố vấn kỹ thuật.” Hirasawa dùng lực vỗ lưng vợ, sắc mặt nhẹ nhàng đáp, sau đó mở chiếc va-li xách tay của mình, để lộ ra những tờ đô sặc sỡ.

“Ôi, trời đất ơi…” Phu nhân của Hirasawa kinh hãi bịt chặt miệng mình, khuôn mặt tràn đầy thần sắc khó mà tin được.

“Công việc vẫn chưa kết thúc, anh chỉ về ghé thăm em, tiện thể để đống tiền này lại cho em, ngày mai anh phải đi rồi, chắc phải lâu lắm mới có thể trở về được. Em đừng quá lo lắng, cũng đừng tiết lộ tình trạng anh không có mặt ở nhà. Sau này anh sẽ ủy thác người ta mang tiền tới đây, em nhất định phải ghi nhớ, đừng thăm dò bất cứ chuyện gì với bất kì kẻ nào, những chuyện liên quan đến anh. Rõ chưa?”

Hirasawa ôm lấy đôi vai của người vợ dặn dò.

“Anh yên tâm, em hiểu rồi.” Phu nhân của Hirasawa ráng sức gật đầu, bà ở bên Hirasawa mấy chục năm nay, đã không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế rồi.

Hirasawa tiến vào ga-ra, trong một góc xó xỉnh của ga-ra có một đống giá đỡ bằng gỗ được sắp xếp gọn gàng, trên đó có bốn chiếc tủ kim loại màu đen, trông không có vẻ lớn lắm, Hirasawa đeo một đôi găng tay, bắt đầu vận chuyển bốn chiếc tủ, đặt toàn bộ đống đó vào cốp xe sau.

Sáng hôm sau, Hirasawa lái chiếc xe con chở theo bốn chiếc tủ kim loại rời khỏi nhà, đến một phòng nghiên cứu vật lý thiên văn học.

Tomita đợi chờ ở đây từ sớm, bên cạnh anh ta còn đặt máy chuyên chở hạng nặng và xe container.

Khi nhìn thấy Hirasawa, Tomita giao một số tài liệu cho lính cảnh vệ của phòng nghiên cứu vật lý, cảnh vệ dò xem tỉ mỉ, nửa tiếng sau, cảnh vệ cho phép đi qua. Tất cả xe cần cẩu và xe container lái đến phòng nghiên cứu vật lý.

Tomita chỉ huy công nhân mang thiết bị được gói ghém bằng ván gỗ vẫn chưa tháo gỡ trong kho hàng, sử dụng xe cần cẩu vận chuyển toàn bộ lên xe container, kế tiếp để bọn họ đưa đến một bến sông vận chuyển hàng hóa ở Tokyo.

Tên hàng trên tờ khai báo hải quan là loại thiết bị máy móc thông thường, nhân viên kiểm tra hải quan mở tủ gỗ, nhưng anh ta vốn không biết đống thiết bị này dùng để làm gì, chỉ xem như thiết bị máy móc bình thường.

Và bốn chiếc tủ kim loại mà Hirasawa dùng chiếc xe con riêng vận chuyển ra ngoài cũng nằm xen lẫn trong đống thiết bị đó, xem như vật liệu kim loại thông thường.

Một tuần sau, Tomita và Hirasawa, còn cả toàn bộ thiết bị và vật tư được bọn họ mang từ đất nước Nhật Bản tới đều đã vận chuyển đến khu thung lũng của nước R.