Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 362: Thái Độ Bình Tĩnh




Phùng Đào hiện giờ được thuyên chuyển tới nhóm hành động, Đỗ Tu Hải không vội bố trí thư ký. Một nguyên nhân là do bảo mật, một nguyên nhân là bản thân anh không thích, vì thế anh không có tài xế riêng. Những ngày này khi ra ngoài đều lái xe đi một mình.

Đỗ Tu Hải lái xe tới căn cứ quân sự ở ngoại ô kinh thành, thông qua các chốt kiểm tra, sau đó dừng xe ở trước một tòa nhà không mấy bắt mắt.

“Trợ lý Bộ trưởng Triệu Khắc Hùng tìm tôi làm gì, thời gian này trong cục hình như không có nhiệm vụ đặc biệt gì cả?” Sau khi xuống xe, trong lúc đi lên lầu, trong lòng Đỗ Tu Hải dấy lên nghi ngờ.

Triệu Khắc Hùng là trợ lý Bộ trưởng, cấp thứ trưởng, nhưng đứng hàng cuối cùng trong cùng cấp bậc, cấp bậc cao hơn Cục trưởng các cục một chút. Mặc dù Đỗ Tu Hải thuộc vào Cục Hai, vừa hay thuộc vào phạm vi quản lý của Triệu Khắc Hùng, nhưng cũng chỉ là bắt đầu từ khi Bộ trưởng Lý Tứ Hải nghỉ hưu, Bộ trưởng Hình Minh Viễn lên nhậm chức. Trước đây Đỗ Tu Hải không tiếp xúc nhiều với ông ta.

Nhưng người ta là cấp trên của mình, muốn gặp cấp dưới là việc rất bình thường, Đỗ Tu Hải không quá nghi ngờ.

Khi đi qua trạm gác, kiểm tra an ninh một lần nữa, Đỗ Tu Hải lên lầu.

Khi đẩy mở cửa tòa nhà, thấy Quan Thành Quân ngồi trên sô pha, Đỗ Tu Hải trong lòng giật mình.

Danh tiếng của Quan Thành Quân, Đỗ Tu Hải sao có thể không biết chứ. Hơn nữa trong những hành động trước đây, Đỗ Tu Hải đã từng hợp tác với Quan Thành Quân nhiều lần. Cầm quyền đội đặc nhiệm đỉnh cấp nhất cơ quan an ninh, cấp bậc của Quan Thành Quân không quá cao nhưng rất có tiếng nói trong nội bộ.

“Sở trưởng Quan!” Đỗ Tu Hải kìm nén kinh ngạc, mỉm cười chào hỏi Quan Thành Quân. Anh liếc mắt nhìn vào trong phòng làm việc, phát hiện thấy ngoài Quan Thành Quân ra không còn ai khác, ngay cả Triệu Khắc Hùng cũng không có trong phòng làm việc.

Quan Thành Quân thấy sắc mặt Đỗ Tu Hải biến đổi, trong lòng thầm thở dài, đứng lên nói với Đỗ Tu Hải: “Lãnh đạo muốn gặp anh!”

Mặc dù đã có dự cảm từ trước nhưng thực sự tới giờ phút này, Đỗ Tu Hải vẫn không kìm được giật mình, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Lãnh đạo mà Quan Thành Quân nói không phải ai khác, chỉ có thể là Lý Tứ Hải.

Nếu như là việc bình thường, Lý Tứ Hải muốn gặp mình thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, không cần phải để Quan Thành Quân tới tìm mình.

Hơn nữa lại còn gọi mình tới phòng làm việc của Triệu Khắc Hùng, điều này rõ ràng là sợ mình phản kháng hoặc bỏ trốn.

Vũ khí trên người đã giao nộp trước khi tiến vào căn cứ quân sự, cho dù đánh tay không, Đỗ Tu Hải cũng biết rằng mình không phải đối thủ của Quan Thành Quân.

Còn về bỏ chạy, chạy đi đâu? Chỉ cần ra khỏi phòng làm việc này, mình sẽ phải đối mặt với nòng súng đen ngòm.

Cuối cùng đã bị phát hiện rồi sao? Khi khoảnh khắc này tới, trong lòng Đỗ Tu Hải lại xuất hiện cảm giác như thể trút bỏ được gánh nặng.

Giống như một kẻ phạm tội giết người, sau khi bỏ trốn phải sống trong lo sợ trong nhiều năm, khi bị cảnh sát bắt giữ mới phát hiện ra kết quả xấu nhất không hề đáng sợ như mình nghĩ.

“Vậy đi thôi!” Hình như đã nghĩ thông suốt, sắc mặt Đỗ Tu Hải đã hồi phục bình thường.

Không có người khác, chỉ có một mình Quan Thành Quân, vẫn lái chiếc xe riêng không mấy bắt mắt của Đỗ Tu Hải, chỉ có điều người lái đổi thành Quan Thành Quân, Đỗ Tu Hải ngồi ở vị trí lái phụ.

Liếc mắt nhìn công tắc mình có thể dễ dàng chạm vào, Đỗ Tu Hải không hề nhúc nhích. Chiếc xe này đã từng được cải tạo, chỉ cần mình muốn sẽ có hàng chục cách có thể khiến Quan Thành Quân đang lái xe lập tức mất đi sức phản kháng.

Nếu như trong một tuần xảy ra tình trạng thế này, Đỗ Tu Hải nói không chừng sẽ phản kháng, nhưng bây giờ Đỗ Tu Hải đã từ bỏ ý định đó.

Anh biết, Lý Tứ Hải chắc chắn muốn một mình thẩm vấn mình, muốn biết được một số việc từ mình, nếu không người tới gặp mình đã không phải là Quan Thành Quân mà là sở điều tra nội bộ có vũ trang.

Đợi sau khi ra khỏi căn cứ quân sự, Đỗ Tu Hải phát hiện ra phía sau xuất hiện một chiếc xe thương vụ màu đen bình thường vẫn luôn theo sát.

Khóe miệng Đỗ Tu Hải co giật, ánh mắt liếc nhìn Quan Thành Quân.

Quan Thành Quân ngước mắt lên nhìn anh, sau đó lại nhìn thấy chiếc xe thương vụ đang bám đuôi trong kính chiếu hậu, dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật nói với Đỗ Tu Hải: “Sao vậy, anh thực sự tưởng rằng tôi đơn thương độc mã tới gặp anh sao?”

Đỗ Tu Hải không nói gì, trước đây anh vẫn luôn cho rằng Quan Thành Quân đúng là không sợ mạo hiểm.

“Anh cũng là đặc công lâu năm kinh nghiệm phong phú, tôi phải tự đại thế nào mới không hề đề phòng mà lái xe của anh dẫn anh đi gặp lãnh đạo chứ?” Quan Thành Quân liếc mắt nói.

Đỗ Tu Hải vẫn không nói gì, anh đang nghĩ, Lý Tứ Hải muốn biết gì từ mình.

Có phải là giống như mình dự đoán hay không, Lý Tứ Hải muốn biết thông tin tình báo có liên quan tới Kim Bằng từ mình.

Một lần nữa nghĩ tới hai từ này, trong lòng Đỗ Tu Hải đã không còn sợ hãi tột độ giống như trước đây.

Quan Thành Quân càng cảm thấy tò mò, ông tò mò Đỗ Tu hải rõ ràng đã phạm tội, tại sao vẫn có thể trấn tĩnh thế này?

Quan Thành Quân nhậm chức trong cơ quan an ninh đã hơn mười năm, những nhân viên có vấn đề trong nội bộ ông không biết đã gặp bao nhiêu người. Và vì càng là nhân viên nội bộ càng nguy hiểm nên bộ nội vụ thường xin sự trợ giúp của sở đặc nhiệm. Vì thế những người bị Quan Thành Quân đích thân bắt giữ cũng không phải chỉ là một hai người, nhưng chưa bao giờ gặp người nào bình tĩnh, không hốt hoảng như Đỗ Tu Hải.

Ngoại trừ lúc vừa vào cửa nhìn thấy mình, và cả lúc nói “lãnh đạo cần gặp anh”, thần sắc trên mặt Đỗ Tu Hải có thay đổi rõ ràng ra, những lúc khác tâm trạng của Đỗ Tu Hải không hề có chút gì bất thường.

Quan Thành Quân có thể phân biệt được Đỗ Tu Hải thực sự bình tĩnh hay là giả vờ bình tĩnh.

“Tại sao anh không sợ hãi?” Quan Thành Quân lái xe quay đầu hỏi Đỗ Tu Hải.

“Tôi sợ hãi gì chứ?” Đỗ Tư Hải hỏi lại theo phản xạ. Đến khi tập trung chú ý, anh mới hiểu ẩn ý trong câu nói của Quan Thành Quân.

Từ khi Mục Hán lọt vào tầm mắt của Lý Tứ Hải, Đỗ Tu Hải đã có dự cảm, việc này sớm muộn Lý Tứ Hải cũng sẽ biết, anh ta đã từng thấp thỏm lo lắng, sợ hãi, nhưng từ sau khi gọi điện với Bố Già, những việc có liên quan tới Mục Hán đã không được xem là điểm yếu khiến anh chết không có chỗ chôn nữa, thậm chí còn có một tia hi vọng.

Những việc liên quan tới Bố Già, Đỗ Tu Hải đã không sợ để Lý Tứ Hải biết được nữa. Và Đỗ Tu Hải cũng tin rằng tới thời điểm hiện tại, Lý Tứ Hải không thể nào biết được tầng quan hệ này của mình và Bố Già.

Quan Thành Quân không hỏi nữa, Đỗ Tu Hải cũng không trả lời nữa, về sau, Đỗ Tu Hải dứt khoát dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.

Anh đang nghĩ xem sau khi gặp Lý Tứ Hải nên nói thế nào. Nếu như Lý Tứ Hải hỏi những việc khác thì nên làm thế nào để dẫn dắt quay lại.

Còn mình sau khi gặp Lý Tứ Hải xong chắc sẽ bị đưa vào sở điều tra nội bộ.

Nhìn thái độ bình tĩnh của Đỗ Tu Hải, Quan Thành Quân trong lòng thầm giơ ngón cái.

Anh lợi hại lắm! Quan Thành Quân cho một ánh nhìn như vậy, sau đó chuyên tâm lái xe. Bây giờ đã vào tới nội thành, trước sau trái phải đều có nhân viên bảo vệ của sở đặc nhiệm, Quan Thành Quân không sợ Đỗ Tu Hải sẽ giở trò.