Diệp Trình

Chương 4





Tiền Hưng Lương cho đứa nhỏ kia uống nửa viên thuốc hạ sốt, rồi để nó lên giường của Diệp Trình, cho hai đứa ngủ cùng nhau.

Suốt đêm hôm đó, đứa nhỏ kia không tỉnh lại lần nào, nhưng sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Trình rời giường thì lại trông thấy nó ngồi xổm trong góc, hai mắt trừng thật lớn, cứ như thể tùy thời đều có thể lao lên cắn người vậy.
Hôm nay thời tiết không tồi, Diệp Trình cũng muốn đi làm, bác Tiền đang định đưa nó đi như thường lệ, nhưng đứa nhỏ vẫn rúc trong góc kia hình như lại không tính nhích người.

Từ giờ cho đến hết ngày, Diệp Trình và Tiền Hưng Lương đều sẽ không trở lại, nên đành cứng rắn lôi nó ra khỏi nhà.
Đêm hôm đó lúc hai người về đến nhà thì thấy thằng nhóc kia vẫn còn đang ngồi xổm trước hàng bánh bao đối diện, nghe ông chủ cửa hàng kể, lần đầu tiên thấy nó ở đây, ông nhìn thấy tội tội nên cho nó hai cái bánh bao, kể từ đấy trở đi, nó liền ngồi rịt ở đó không chịu đi.

Ông chủ cửa hàng cũng là người có tình, nếu bữa nào bánh bao còn thừa thì sẽ cho nó vài cái, nhưng nếu không thừa thì cũng đành chịu, dù sao ông cũng chỉ buôn bán nhỏ thôi mà.
Người quanh đây nghe nói về đứa trẻ này, cũng có người có ý muốn thu dưỡng, bất quá đúa nhỏ này rất hung, trừng mắt lên một cái trông đặc biệt dọa người, nhất thời không ai dám lại gần.

Có lần có người tốt bụng đã đưa nó tới sở cảnh sát, nhưng chẳng biết sao mà không đến vài ngày sau đã lại thấy nó ở chỗ cũ, thằng nhỏ này có chân, chẳng ai quản được.
"Đi nào nhóc, đến nhà bác ngủ không?" Tiền Hưng Lương nửa thật nửa giả gọi một câu, không ngờ thằng nhỏ kia thế mà chạy theo thật.
Tối đó lúc ăn cơm, Tiền Hưng Lương cũng cho thằng nhỏ kia một bát, cơm nước xong đến lúc tắm rửa thì nó lại trốn thật xa, kết quả bị Tiền Hưng Lương túm lại lột sạch.

Bấy giờ hầu hết việc nhà đều tới tay bác Tiền, dẫu sao Diệp Trình cũng còn quá nhỏ, thế nên nếu để tên nhóc bẩn hề hề kia trèo lên giường, phỏng chừng không quá hai ngày bác lại phải giặt chăn nệm một lần mất.
Ngày hôm sau hai bác cháu Diệp Trình ra ngoài, nhóc kia lại theo thường lệ đến trước tiệm bánh bao ngồi.

Gần đây sáng nào Diệp Trình và Tiền Hưng Lương cũng đều ăn sáng bằng bánh bao, thấy thằng nhóc ngồi ở đó, Diệp Trình liền tự bỏ tiền túi ra mua ba cái bánh bao đưa cho nó.
Lúc ngồi trên xe khách rồi bác Tiền mới bảo Diệp Trình không cần đối xử với thằng nhóc kia tốt quá, hai người họ cũng chả phải kẻ có tiền gì cho cam, không nuôi nổi một đứa trẻ như vậy đâu, giờ giúp được nó ngày nào thì giúp thôi, nếu ngày nào đó nó tự mình rời đi là tốt nhất.

Lần này thì Diệp Trình nghe hiểu, bác Tiền không muốn thu nhận đứa trẻ này, muốn để nó đi.
Nhưng thằng nhóc ấy chẳng những không tự rời đi, mà ngược lại còn càng ngày càng thân thiết với Diệp Trình.

Có một ngày, Diệp Trình đang ngồi bên vệ đường ăn xin thì thấy nó dò dẫm bước tới, chọn một chỗ cách không xa Diệp Trình, không nói tiếng nào ngồi xuống, cứ thế ngồi nguyên một ngày.
Giữa trưa Tiền Hưng Lương mang cơm tới, trông thấy nó còn bị dọa nhảy dựng hết cả lên, "Nó tìm được tới tận đây hả, mũi chó đấy à? Đây là phần cơm cho một người, mi ăn đi, đừng chia cho nó, bác thấy cứ vậy cũng không phải là cách đâu....." Bởi vì còn vội đi làm, nên Tiền Hưng Lương không nói thêm gì nữa, rời đi.
Bác Tiền vừa đi khuất, Diệp Trình đã vẫy tay gọi thằng nhóc kia tới gần, sau đó mở nắp cà men ra, đổ một nửa đồ ăn bên trong lên nắp, nhóc kia thấy vậy liền ngồi xổm xuống, lấy tay bốc ăn.
Đêm xuống, Tiền Hưng Lương định không cho thằng nhóc vào nhà nữa, nhưng Diệp Trình nhìn nó đứng ngoài cửa một hồi thì lại kéo vạt áo bác khẩn cầu, "Cho nó vào đi bác!"
Vì thế Tiền Hưng Lương lại một lần nữa mềm lòng, nhưng bác cũng bảo luôn là ngày mai bác sẽ mang đứa nhỏ này tới sở cảnh sát, nếu không bác chỉ là một dân công bình thường thôi, đến lúc đó bị người ta nói là bắt cóc trẻ con thì sợ có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Hơn nữa bác cháu họ căn bản cũng chẳng đủ điều kiện để mà nuôi thêm một đứa nhỏ nữa.
"Hai bọn cháu sẽ cùng đi kiếm tiền." Diệp Trình nói.
"Không được, thế thì bác đây sẽ thành cái gì chứ hả? Đến lúc đó bác Tiền nhà mi sẽ thành kẻ buôn người, sẽ bị cảnh sát bắt đấy!" Thu dưỡng một đứa trẻ xa lạ, lại còn để nó đi ăn xin cho mình, thế thì Tiền Hưng Lương bác có khác gì đám tội phạm ngoài kia đâu chứ?"
"Cháu sẽ mua đồ ăn cho nó." Dù sao Diệp Trình chính là không muốn để bác Tiền đuổi thằng nhóc kia đi.
"Hah, nhóc con nhà mi, ỷ mình là người có tiền hả? Dù mi có tiền thật thì cũng đừng quên mình còn một đứa em gái ở quê đấy, con bé đâu phải là con ruột nhà cô mi, nếu mi kiếm được tiền thì cho nó đi, đừng để nó ở nhà người thân chịu ủy khuất nữa." Nói mấy chuyện này với một đứa trẻ sáu tuổi thì rõ ràng là còn quá sớm, chỉ là bác Tiền lúc này rối quá.
"Sau này cháu kiếm nhiều tiền hơn là được." Diệp Trình vẫn còn nhớ rõ mẹ khi còn sống đã dặn nó phải chăm sóc em gái.
"Rồi rồi rồi, nếu mi đã kiên trì như vậy thì ban ngày mi quản nó đi, cho nó ăn bánh bao hay gì thì tùy mi, còn bữa tối và chỗ ngủ bác sẽ lo.

Nhưng bác cũng nói trước, nuôi được bao lâu thì nuôi, nếu đến ngày nào đó không nuôi nổi nữa thì mi phải để nó đi, đến lúc đó thì đừng có nháo đấy!"
"Vâng." Diệp Trình thấy bác Tiền đáp ứng thì vui ra mặt.
"Nè nhóc, tên gì thế?" Bác Tiền một bên hỏi một bên đem phần cơm tối đặt trước mặt đứa nhỏ.

"Lục Minh Viễn." Nhóc kia chỉ chăm chăm ăn cơm, hàm hồ đáp, bữa trưa chỉ ăn có nửa cà men cơm, đại khái là chưa đủ no.
"Mấy tuổi rồi?"
"Năm tuổi." Thằng nhóc ngẩng đầu nhìn Tiền Hưng Lương một cái, ánh mắt tuy chưa thể tính là thân mật nhưng cũng đã tốt hơn trước nhiều lắm rồi.
"Hah, Diệp Trình, người ta mới năm tuổi mà đã cao hơn mi rồi đấy, đến đến, đo thử xem nào...." Tiền Hưng Lương lúc hưng trí lên thì chẳng khác gì Lão ngoan đồng, nhất quyết tóm hai tên nhóc đang ghé vào bàn ăn cơm ra đo chiều cao, mà so ra thì đúng là Lục Minh Viễn cao hơn Diệp Trình chút đỉnh thật.
"Vậy nói thử xem, sao mi lại ở bên ngoài một mình? Sao không ở cùng ba mẹ mi?" Tiền Hưng Lương vẫn hy vọng có thể moi được chút thông tin từ trong miệng cậu nhóc, nếu có thể đưa được nó về nhà thì bác cũng đỡ phải nuôi hộ con người khác.
Nhóc kia ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được nguyên cớ, Tiền Hưng Lương mờ mịt đoán, đại khái đứa nhỏ này bị mẹ bỏ rơi, sau đó bị bọn buôn người bắt lên tàu, trên đường đi bọn chúng đối xử với nó không tốt nên lúc đến trấn này, nó thừa dịp chúng không để ý trốn xuống tàu.
"May cho mi đấy!"
Sau đó bác Tiền còn muốn hỏi thêm nữa, tỷ như quê nó ở đâu, nhưng Lục Minh Viễn khi ấy còn quá nhỏ, không sao nói rõ ràng được, ngay cả ngồi trên tàu bao lâu, xuống xe lúc nào cũng không biết.
Từ đó về sau, ngày nào Diệp Trình ra ngoài ăn xin thằng nhóc kia cũng đều tự mình mò đến.

Từ chỗ Tiền Hưng Lương thuê phòng tới nơi Diệp Trình ngồi xin ăn mỗi ngày phải ngồi qua tổng công bảy trạm xe, nếu đi bộ thì người lớn còn phải đi mất một giờ, không biết đứa nhỏ này phải đi bao lâu mới tới.
Nhưng bác Tiền nhất quyết không dẫn nó ấy lên xe bus, cũng không cho Diệp Trình mua vé cho nó, Diệp Trình trộm đưa tiền cho nó, để nó đi chuyến sau, nhưng sau đó, Lục Minh Viễn vẫn cuốc bộ tới.

Diệp Trình không còn cách nào, đành phải hôm nào cũng vừa qua trưa một chút đã kêu nó về trước, đợi cho đến khi Diệp Trình và Tiền Hưng Lương ngồi xe bus trở về, thường thường đã thấy Lục Minh Viễn đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Bảy trạm xe bus này, cứ như vậy trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Diệp Trình, vì y một lần cũng chưa từng đi cùng Lục Minh Viễn.
Một ngày nọ, Diệp Trình đang ngồi gà gật dưới tán cây thì đột nhiên có người sáp tới gần, người đến là hai đứa nhóc chừng mười tuổi, chúng nó giật bát đựng tiền của Diệp Trình, đổ tiền vào túi mình.

Diệp Trình nhớ tới lời Tiền Hưng Lương nói, trốn ở một bên nhìn chứ không ra giành với chúng.
Nhưng Lục Minh Viễn thì kệ, cứ thế xông lên muốn đánh nhau với hai tên nhóc cao hơn mình rất nhiều, Diệp Trình có kéo thế nào cũng không được.


Kết quả Lục Minh Viễn bị đối phương đẩy ngã xuống đất, đánh túi bụi.

Diệp Trình tiến lên cản, nhưng lại bị đối phương đạp cho một cước, ngã dúi dụi vào bụi rậm kế bên.
"Này, Đại Cương, Đại Hải, chúng mày đang làm gì thế hả?" Hai tên nhóc to đầu đang đánh hăng thì giọng một cô bé con lanh lảnh vang lên, một trong hai tên nhóc kia run tay, tiền xu rơi đầy đất.
"Liên quan gì đến mày, cút ngay, không đánh cả mày bây giờ!"
"Được thôi, chúng mày không chịu học cái tốt, lại đi trấn đồ của người khác, để xem thím có lột da chúng mày ra không!"
"Mày mà dám mách thì tao đánh chết!" Hai tên nhóc kia cũng không dễ chọc.
"Đánh chết rồi quẳng xuống sống!" Tên còn lại ở một bên phụ họa.
"Chúng mày chờ đó." Cô bé kia chạy đi.
"Này, nói đùa thôi mà."
"Quay lại đây, giờ tao trả lại tiền cho nó liền à, thật đấy."
Mặc kệ hai tên nhóc kia có gọi thế nào, cô bé cũng vẫn không quay đầu lại, chạy tới một chỗ liền mở miệng kêu, "Ba, Đại Cương, Đại Hải lại làm chuyện xấu kìa!"
Hai tên nhóc thấy tình huống không ổn, vội vàng muốn trốn, nhưng vẫn bị một người đàn ông trung niên chạy tới bắt được.
"Chạy cái gì mà chạy? Hả?" Ông bác nọ mỗi tay túm một tên nhóc, kéo trở về.
"Ba, hai đứa chúng nó vừa mới cướp tiền của người ta đấy." Cô nhóc kia lại mách.
"Nói, có phải tụi bay cướp tiền của người ta không?" Ông bác kia đang hỏi thì từ cái góc vừa nãy lại có một đôi vợ chồng vội vàng đi đến, "Đây là có chuyện gì?"
"Em cũng không biết, nghe Mĩ Mĩ nói Đại Cương, Đại Hải cướp tiền của người ta, em đang hỏi lại bọn nó đây." Ba của Mĩ Mĩ nói.
"Đại Hải, bay nói thật cho ba biết, có phải bay cướp tiền của người ta không?" Người đàn ông còn lại nghiêm mặt hỏi.
"Không, tụi con chỉ chọc nó một chút thôi." Đại Hải nói dối.
"Nó cướp tiền của bọn tui đấy! Cướp tiền của bọn tui đấy!" Diệp Trình bị cướp còn chưa lên tiếng, Lục Minh Viễn đã lớn giọng kêu, chỉ sợ đám người lớn bị cái tên Đại Hải này lừa bịp.
"Chọc? Đây là mà chọc à?" Người phụ nữ đi cùng vừa nói vừa móc tay vào túi Đại Hải, lôi ra một đống tiền xu.
"Tụi nó còn nói muốn đánh chết con, rồi quẳng con xuống sông nữa cơ." Mĩ Mĩ ở bên cạnh bổ sung.
"Cái gì? Muốn quẳng Mĩ Mĩ nhà ông xuống sông á.


Mĩ Mĩ nhà ông nếu thiếu mất một sợi tóc nào thì tụi bay có tin ông ném cả hai đứa tụi bay xuống sông không hả?" Ba Mĩ Mĩ nổi giận quát.
"Hai cái thằng súc sinh này, dám học người ta làm chuyện xấu, còn muốn quẳng Mĩ Mĩ xuống sông nữa chứ.

Được lắm, để xem hôm nay ông có đánh chết tụi bay không!"
"Trả tiền cho người ta mau, chúng ta trở về trước, hai cái thằng nhóc này không dạy dỗ không được mà." Ba của Đại Hải xem ra cũng thật sự tức giận.
"Từ từ đã, phải xem con nhà người ta bị hai thằng nhà mình đánh như thế nào đã chứ." Mẹ của Đại Cương, Đại Hải có vẻ thận trọng hơn, lôi hai tên nhóc bị đánh ra kiểm tra một lượt, phát hiện ngoại trừ mặt Lục Minh Viễn bị đánh cho thâm đen một mảng và đầu gối Diệp Trình hơi hơi trầy xước ra thì không có gì nghiêm trọng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, hai vợ chồng lại vội vội vàng vàng lôi hết chỗ tiền xu trong túi Đại Cương, Đại Hải ra, đổ vào trong bát của Diệp Trình, người chồng còn lấy thêm một vài đồng xu từ trong túi mình bỏ thêm vào, rồi hai người mới túm lấy hai đứa nhỏ rời đi.
"Này nhóc, hai đứa bay ở đây làm gì cả ngày vậy, ba hai đứa đâu?" Ba của Mĩ Mĩ còn chưa đi ngay.

Ông đã sớm chú ý tới hai đứa nhỏ này, còn tưởng Tiền Hưng Lương là ba hay thân thích gì của chúng.
"......" Tiền Hưng Lương đã dặn Diệp Trình không được tùy tiện nói chuyện với người không quen biết, còn Lục Minh Viễn thì căn bản chẳng thèm để ý tới ông.
"Lần sau mà hai thằng nhóc kia còn dám bắt nạt bay nữa thì cứ tới tìm bác, để bác dạy bảo tụi nó." Ba của Mĩ Mĩ thấy Diệp Trình không để ý tới mình thì bỏ lại một câu rồi cũng rời đi.
"Nè, cho cậu kẹo cao su này." Cô nhóc tên Mĩ Mĩ nhét hai cái kẹo cao su vào túi Diệp Trình, sau đó chạy theo ba mình.
Diệp Trình biết kẹo cao su là gì, hàng ngày ngồi ven đường thường xuyên trông thấy những đứa con nít miệng ngậm kẹo cao su, thổi bong bóng, đi qua trước mặt.

Tiền Hưng Lương đối xử với nó rất tốt, thường mua thịt cho nó ăn, nhưng lại chưa từng mua cho nó thứ này.
Ngày hôm qua trời vừa đổ một trận mưa, nên hôm nay không khí đặc biệt sạch sẽ, mùa hè sắp tới, ánh mặt trời càng lúc càng sáng lạn.

Diệp Trình và Lục Minh Viễn sóng vai nhau ngồi ven đường cái, trước mặt để một cái bát mẻ, vui vẻ vừa nhai kẹo cao su, vừa thi nhau thổi bóng.
- ----------------------------------------------------------------
Diệp Trình ngồi xổm trên đất nhặt từng đồng xu bỏ lại vào bát, trong đó có một đồng bị dính nước bọt của người đàn ông kia, nó nhặt lên xoa xoa vào ống quần mình vài cái, rồi vẫn thả vào trong bát..