Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 9





Hội sở "Mị sắc" kinh điển, trong phòng lớn xanh vàng rực rỡ, theo đó là âm nhạc giựt gân, nam nam nữ nữ nhảy nhót, dưới ngọn đèn vàng mờ nhạt chiếu rọi xuống, cảm thấy có chút không chịu nổi.


Quý Toàn Nam ngồi ở trên ghế sa lon, không chút để ý đến hai người phụ nữ bên cạnh cười đùa, đột nhiên điện thoại di động trên bàn vang lên, Quý Toàn Nam cầm lấy nhìn thoáng qua, ấn nút nhận cuộc gọi, để ở bên tai, sau khi trò chuyện vài câu thì đứng lên đi ra ngoài.


"Cậu Quý, anh đi đâu vậy, không chơi nữa à!" Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt gọi Quý Toàn Nam.


Quý Toàn Nam khoát tay áo một cái, rồi rời khỏi phòng riêng.


Trên tầng lầu ở tập đoàn Cố thị, Cố Phi đang đưa văn kiện đã ký cho trợ lý, thì chuông điện thoại di động vang lên, là số lạ, cô lập tức nhấn nghe: "Alo, tôi là Cố Phi!"


Giọng nam trầm thấp từ trong điện thoại di động truyền đến: "Chị dâu, tôi là Quý Toàn Nam, là bạn của Đình Dực, cậu ấy nói chị có chuyện tìm tôi... Bây giờ chị có rảnh không? Tôi đến đón chị?"


"Rảnh, tôi ở tập đoàn Cố thị, anh qua đây đi."


"Được, sau mười lăm phút, gặp ở sảnh."


Cố Phi thu thập một chút rồi đi xuống dưới sảnh, vừa mới tới cửa, xe Maybach 62 đã dừng lại ở bên cạnh cô, cửa xe mở ra, người đàn ông mặc âu phục xám nhạt từ trong xe bước xuống, anh ta cao một mét tám, dáng người rắn rỏi. Đi vài bước đã tới trước mặt Cố Phi.


"Chị dâu, lần đầu gặp, nên tự giới thiệu mình, tôi tên Quý Toàn Nam, là anh em tốt của tên nhóc Diệp Đình Dực không có lương tâm kia."


"Tôi biết, đã nghe Đình Dực nhắc qua. Xin chào, tôi là Cố Phi, vợ của Diệp Đình Dực." Cố Phi hào phóng vươn tay ra, cười nói.


Quý Toàn Nam cười bắt tay với cô, rồi mở cửa xe: "Được, chị dâu, lên xe đi!"


"Thằng nhóc Diệp Đình Dực này quá gian trá, cưới một người vợ xinh đẹp như vậy, mà không mời anh em uống ly rượu mừng." Xe vừa chạy, Quý Toàn Nam liền ai oán nói.


Cố Phi bất đắc dĩ cười: "Chuyện kết hôn quyết định có chút đột ngột, không có làm đám cưới, sau này có thời gian sẽ bù lại."


“Được, chị dâu đã nói như vậy, đến lúc đó, tôi sẽ bảo các anh em đến." Quý Toàn Nam cười ha ha nói, gương mặt tuấn tú mang theo vẻ đùa giỡn.


Cậu chủ nhà họ Diệp kết hôn. Lúc vừa mới nghe tin, anh ta rất kinh ngạc, còn suy nghĩ là cô gái nào mà có thể thu phục được ‘Hỗn Thế Ma Vương’ Diệp Đình Dực này? Sau khi kết hôn, Diệp Đình Dực còn che giấu rất kỹ, ngay cả mặt cũng không cho gặp, càng khiến Quý Toàn Nam hiếu kỳ.


"Được, đến lúc đó cứ gọi hết bạn bè, bảo Đình Dực uống với mỗi người một ly!"


"Vâng." Quý Toàn Nam gật đầu. Cô chủ nhà họ Cố, xinh đẹp, hào phóng, còn hiểu chuyện, không trách có thể khiến Diệp Đình Dực xem như bảo bối, ngẫm lại vừa nãy Diệp Đình Dực ở trong điện thoại nói thế nào nhỉ: "Vợ tôi có chuyện tìm cậu, cậu liên lạc với cô ấy đi, làm hết mọi chuyện cho cô ấy, đừng để cho cô ấy làm, còn có, cậu tìm chỗ nào đứng đắn đàng hoàng nói chuyện với vợ tôi, đừng dẫn cô ấy đến mấy chỗ ồn ào kia."


Vì thế, Quý Toàn Nam chở Cố Phi tới chỗ vô cùng đứng đắn, là một tiệm cà phê có nhãn hiệu xa xỉ ở trên đường.




"Chị dâu, chị có chuyện gì, đàn em đều có thể ra sức giúp, chị cứ việc phân phó!" Sau khi hai người ngồi xuống, Quý Toàn Nam mở miệng nói trước.


"Không có việc lớn gì, chỉ là nghe nói anh quen biết rộng rãi. Chính là người này..." Cố Phi để ảnh chụp Cố Gia Vũ lên trên bàn: "Tôi muốn biết, gần đây cậu ta đang làm gì!"


Quý Toàn Nam cầm lấy ảnh chụp, nhìn thoáng qua, sau đó thoải mái đồng ý: "Không có vấn đề gì, cứ giao cho tôi."


Hai người nói xong, thì nói chuyện phiếm vài câu, rồi ra khỏi quán cà phê, chậm rãi đi về phía bãi đậu xe, lúc đi ngang qua trước cửa tiệm xa xỉ, thì nhìn thấy một đám người vây ở đó.


"Lưu Văn Văn, sao cô có thể nói tôi như vậy chứ?" Một giọng nữ quen thuộc, hấp dẫn sự chú ý của Cố Phi, cô ghé mắt nhìn vào, thấy tình cảnh trong cửa hàng, cô đột nhiên cười.


Lấy điện thoại di động trong túi ra, mở camera, nhanh chóng quay lại.


"Dựa vào cái gì không thể? Cố Mạn Kỳ, cô thật khiến cho tôi buồn nôn, biết rõ nhà Đường Tử Bác điều kiện không tốt, mà cô còn kêu cậu ấy mua cho cô dây chuyền đắt tiền như vậy!"


Bên trong màn ảnh, đứng ở trước mặt Cố Mạn Kỳ là một cô gái cao gầy xinh đẹp, đang cao giọng mắng.


Bên cạnh cô ta còn có cái cô gái ăn mặc mộc mạc, tức giận nhìn chằm chằm Cố Mạn Kỳ.


Cố Mạn Kỳ co rút vào người con trai ở phía sau, vẻ mặt ửng đỏ, nước mắt trào ra hai mắt, điềm đạm nhẹ nhàng biện hộ: "Văn Văn, cô thật sự hiểu lầm rồi, dây chuyền kia không phải tôi bảo Tử Bác mua, là tôi do sinh nhật tôi, nên cậu ấy tặng tôi quà."


"Cố Mạn Kỳ, cô nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc sao. Nếu như cô nói không thích, với điều kiện kinh tế của Đường Tử Bác, sao có thể đến đường phố nhãn hiệu xa xỉ này mua đồ." Lưu Văn văn càng nói càng tức, khuôn mặt đỏ rực: "Cố Mạn Kỳ, cô chính là cái thứ kỹ nữ trà xanh, cả ngày làm ra vẻ thánh thiện, lừa gạt đàn ông mua quần áo cho cô, còn là các loại hàng xa xỉ, đùa bỡn tình cảm của người khác, cô với những cô gái kia có khác nhau chỗ nào?"


"Lưu Văn Văn, tôi không cho phép cô nói Mạn Kỳ như vậy!" Đường Tử Bác bảo vệ Cố Mạn Kỳ ở phía sau, kích động quát.


"Anh, em van xin anh, anh tỉnh lại đi. Văn Văn nói đúng, Cố Mạn Kỳ chính là đang đùa bỡn anh đó, coi anh là lốp xe dự phòng, cô ta cần quần áo hay túi xách thì liền đi tìm anh, dỗ dành anh vài câu, anh cũng sẽ ngây ngốc mua cho cô ta, vì thỏa mãn cô ta, anh tiêu xài tiết kiệm, nhưng đến bây giờ, cô ta có thừa nhận anh không? Có xem anh là bạn trai cô ta không?" Đường Tử Kiều tận tình khuyên nhủ anh trai mình.


Mọi người vây xem liền hiểu ra, xôn xao nghị luận:


"Hóa ra là con gái hám giàu, cô gái nhỏ nhìn rất đơn thuần, đúng là không thể tin nổi!"


"Cô thì biết cái gì, xinh đẹp thế này, lại trong sáng, càng dễ dàng dụ dỗ đàn ông, còn khiến người đàn ông quyết một lòng."


Người chung quanh càng ngày càng nhiều, nói cái gì cũng nói được, Cố Mạn Kỳ bị xấu hổ đến đỏ cả mặt, tức giận nói: "Đường Tử Kiều, cô nói chuyện phải biết suy nghĩ chứ, gì mà đùa bỡn tình cảm, tôi đường đường là cô hai nhà họ Cố, có cái gì mà bản thân mua không nổi chứ!"


"Phì, cô hai nhà họ Cố? Cô chẳng qua chỉ là con ghẻ mà thôi."