"Thử xem? Dì Vân, dì xem Cố thị là gì vậy, trường nghề sao? Muốn vào Cố thị, nghiệp vụ xuất sắc, hay là bình hoa xinh đẹp, con gái dì là loại người nào?" Cố Phi liếc Cố Mạn Kỳ một cái: "Không ngờ lại có nhiều người ủng hộ vậy?" Cô giễu cợt nói.
"Chị, em có thể, chị cho em cơ hội nha." Cố Mạn nhanh miệng cướp lời.
"Muốn cơ hội? Có thể! Tới đây tới đây, lật xem cái này thử..." Cố Phi xì cười một tiếng, cầm tờ báo đưa tới.
Cố Mạn Kỳ nhanh tay lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua, ngây ngẩn cả người.
Là báo tài chính và kinh tế hoàn toàn bằng tiếng Anh, đều là thuật ngữ chuyên ngành, cô ta xem không hiểu...
"Sao vậy? Không biết sao? Đã cho cô cơ hội, không trách ai được? Nhà họ Cố bỏ ra nhiều tiền cho cô vào trường đại học hạng nhất, vậy mà đến cả chút ít này cũng không biết?" Cả người Cố Phi tựa vào lưng ghế ngồi, nhìn sắc mặt Cố Mạn Kỳ đỏ lên.
"Phi Phi, từ nhỏ Mạn Kỳ đã theo sau dì chịu không ít khổ, không giống con, mười mấy tuổi đã ra nước ngoài học, còn con bé là học đại học ở trong nước, tiếng Anh không thể quá giỏi, nhưng đứa nhỏ này học hành chăm chỉ, cũng chịu được khổ..." Tô Mỹ Vân thấy thế vội nói.
"Tập đoàn Cố thị là công ty đã niêm yết thị trường nước ngoài, trưởng phòng thư ký mà đến cả báo tài chính và kinh tế cũng không đọc được? Cô muốn tôi cho cô làm gì đây? Làm bình hoa trắng tinh, một chút hoa văn cũng không có, bày ra đến khó coi." Cố Phi nói.
"Quan tâm em gái mà mày cũng muốn từ chối, một chút dáng vẻ chị gái cũng không có?" Cố Chính Đào tức giận, chán ghét nói.
Cố Phi trợn mắt, định mở miệng...
"Được rồi, câm miệng hết đi!" Một giọng nói già nua gào to.
Bà cụ từ trong phòng đi ra, vẻ mặt âm trầm: "Phi Phi nói đúng, Tô Mỹ Vân, Cố Mạn Kỳ, hai mẹ con các ngườ đúng là dã tâm không nhỏ, bắt đầu có chủ ý đánh tới Cố thị rồi."
Bà cụ Cố là con gái nhà họ Hứa ở Tân Thành, nhà họ Hứa và nhà họ Cố Gia đều là làm quan lâu năm ở Tân Thành. Sau khi mẹ Cố Phi qua đời, nhà họ Hứa còn định gả con gái qua, nhưng mà Cố Chính Đào không đồng ý, cố ý muốn kết hôn với Tô Mỹ Vân, người phụ nữ đã một lần kết hôn và có đứa con.
Vì cô gái này, mà con trai bảo bối hơn ba mươi năm lần đầu tiên phản kháng bà, điều này càng làm cho bà cụ Cố không thế nào chịu được, mà khi đó Tô Mỹ Vân đã hoài thai, kiểm tra ra là con trai, bà cụ Cố đành thỏa hiệp, nhưng quan hệ mẹ chồng nàng dâu hai người vẫn rất cứng ngắc.
"Không phải, mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, Mạn Kỳ không có ý gì khác, chỉ là con nghĩ con bé là con gái, nên đến công ty nhà mình là an toàn..." Tô Mỹ Vân cuống quít đứng lên, liên tục giải thích.