Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 34




Ngày hôm sau, bốn giờ năm mươi phút chiều, tại nhà hàng Úy Hải.



Cố Phi tiến vào đại sảnh, nhìn xung quanh. Tối hôm qua cô đã ngồi đợi suốt cả đêm nhưng Diệp Đình Dực cũng không trở về. Điện thoại thì anh lại không cầm theo nên cô không thể gọi được, khiến cho Cố Phi vô cùng bực mình.



Người đàn ông này, đã lớn bao nhiêu tuổi rồi mà tính khí cứ như trẻ con.



Trong nhà hàng không có quá nhiều người, khách đều ngồi rải rác ở nhiều chỗ khác nhau, Cố Phi bèn chọn một chiếc bàn ở trong góc rồi gọi một tách trà.



Ai ngờ, vừa mới ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thở một hơi cô đã nhìn thấy người mà mình không muốn gặp nhất.



Ở phía xa, Phùng Minh Triết đang kích động vẫy tay vừa gọi cô, Cố Phi nhíu mày, nhìn anh ta bước vài bước đến gần mình, ra vẻ vui mừng chào hỏi: "Phi Phi, trùng hợp quá, sao em lại ở chỗ này?"



Nói xong, anh ta nhìn Cố Phi một lượt từ trên xuống dưới, giọng còn có vẻ như đang oán trách: "Phi Phi, mấy hôm nay anh gọi điện cho em rất nhiều mà em không hề nghe máy anh, tin nhắn anh cũng nhắn rất nhiều cũng không thấy em trả lời, em có biết là anh đã lo lắng thế nào không? Rốt cuộc sao em lại như vậy?"



"Tôi yêu cầu anh nhắn tin, gọi điện cho tôi sao?" Cố Phi nhướn mày khiêu khích, nhìn khuôn mặt đẹp trai mà hèn mọn của Phùng Minh Triết, cười lạnh nói.



Đây là người đàn ông mà cô cầu còn không được ở kiếp trước. Nhưng hôm nay, cô chỉ muốn xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt anh ta ra, để xem anh ta so với người nhà họ Cố thì có tốt đẹp hơn chút nào không, hay cũng chỉ là lòng lang dạ sói.



"Anh, anh lo lắng cho em mà." Phùng Minh Triết ngẩn ra.



Cố Phi liền lạnh giọng: "Phùng Minh Triết anh là người như thế nào chứ, sao lại có thể lo lắng cho tôi được?"



"Phi Phi, em làm sao vậy, anh là Minh Triết của em đây!" Thái độ của Cố Phi nằm ngoài dự đoán của Phùng Minh Triết, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, nói: "Anh, anh vì quá lo lắng cho em, sợ em ở bên Diệp Đình Dực chịu ấm ức, hôm nay nhìn thấy em bình an ngồi ở đây rồi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm! Mà em lại nói như vậy, cái này, cái này... Phi Phi, em làm anh quá đau lòng."





"Thế sao? Minh Triết, tôi đã khiến anh đau lòng sao? Đau đến mức nào?" Cố Phi ra vẻ kinh ngạc, châm chọc nói: "Có phải đau đến muốn chết đi không?"



"Phi Phi, em nói bậy bạ gì đó?" Phùng Minh Triết chưa bị ai nói như vậy bao giờ, mặt hết xanh lại đỏ mà vẫn không đáp trả được gì.



"Không muốn nghe thì cút đi, đừng có đứng đây vướng víu." Cố Phi cười lạnh một tiếng, không hề có ý định nhường nhịn.



Ở bên này, Diệp Đình Dực vừa mới bước xuống xe đã bị Cố Mạn Kỳ đang chờ sẵn ở một góc chạy ra chặn lại.



Cô ta chạy đến bên cạnh anh, khuôn mặt đỏ bừng, Cố Mạn Kỳ lẩm bẩm: “Anh rể, Phùng Minh Triết không có ở đây, không thì, chúng ta về đi!” Nói xong, ánh mắt cô ta cố ý liếc vào trong nhà hàng.



Diệp Đình Dực quét mắt nhìn cô ta, cái liếc mắt này làm cho Cố Mạn Kỳ không khỏi phát run trong lòng, lông tơ toàn thân đều dựng hết cả lên, kinh sợ lùi về phía sau vài bước.



Không thèm để ý đến cô ta, Diệp Đình Dực đi về phía nhà hàng. Cố Mạn Kỳ định thần lại rồi đuổi theo, hai người cùng nhau đi vào, nhìn thoáng qua liền thấy được Cố Phi và Phùng Minh Triết đang nói chuyện với nhau.



"Anh rể, em, em không hiểu, sao chị gái em lại ở đây... Chắc chắn có hiểu lầm ở đâu rồi!" Cố Mạn Kỳ tiến lên muốn ôm lấy cánh tay Diệp Đình Dực nhưng nghĩ lại ánh mắt đáng sợ khi nãy của anh bèn rụt trở về.



Diệp Đình Dực sa sầm mặt đứng ở cửa, không hề nhúc nhích, quản lý của nhà hàng vội chạy lại, lau mồ hôi nói: "Cậu Diệp, hoan nghênh cậu đại giá quang lâm tới nơi nhỏ bé này."



"Tôi muốn một bàn ở vị trí có thể nhìn thấy cái bàn kia." Diệp Đình Dực chỉ tay về phía chiếc bàn Cố Phi đang ngồi và nói với quản lý.



Người quản lý cẩn thận nhìn vị trí của Cố Phi rồi lập tức cúi đầu nói: "Được, được, được, mời cậu đi theo tôi!"




Dưới sự sắp xếp của quản lý, Diệp Đình Dực và Cố Mạn Kỳ thuận lợi đi qua hành lang VIP, đến phòng riêng trên tầng hai. Họ ở ngay phía trên Cố Phi, mặc dù không nghe rõ được nội dung trò chuyện nhưng có thể quan sát được rõ hành động của hai người.



Ở dưới lầu, Phùng Minh Triết đang rất tức giận, nhưng khi nhìn đến đôi mắt sáng trong, cặp lông mày hơi nhếch và đôi môi đỏ hồng của Cố Phi, trái tim anh ta lại nóng lên, thái độ theo đó liền dịu đi.



Ngồi xuống đối diện Cố Phi, anh ta nhẹ nhàng nói: "Phi Phi, anh đã làm sai chuyện gì để khiến em tức giận như vậy, em nói cho anh biết đi, em giải thích cho anh, anh đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm nữa, được không?"



Cố Phi ngẩng đầu đảo mắt với anh ta, đôi môi đỏ khẽ mở: "Đừng có chọc giận tôi, cút đi!"



"Phi Phi, em đừng như vậy, có phải em tức giận vì chuyện lần trước không? Vì anh đã không giúp em... Nhưng, em không thể trách anh chuyện này được. Anh đã sớm khuyên em rồi, đừng mượn rượu làm càn. Diệp Đình Dực là ai chứ? Có chuyện gì mà anh ta chưa từng gặp qua đâu? Em giở trò như vậy, đối với người từng trải như anh ta thì chỉ như trò trẻ con mà thôi."



"Em khi đó nửa tỉnh nửa mê bị anh ta ôm lấy nên không nhìn thấy, ánh mắt anh ta đỏ hết cả lên, nhìn cứ như muốn đi gϊếŧ người, ai dám ngăn cản chứ." Bây giờ khi nhớ lại, Phùng Minh Triết vẫn còn vô cùng sợ hãi.



"Thế nên anh cứ trơ mắt nhìn anh ấy đưa tôi đi, cũng không sợ anh ấy nổi giận lên gϊếŧ tôi?" Cố Phi hỏi.




"Không có chuyện đó đâu!" Phùng Minh Triết khẳng định.



"Tại sao lại không! Chẳng phải anh nói nhìn anh ấy như muốn gϊếŧ người sao?" Cố Phi hỏi lại.



"Diệp Đình Dực coi em như bảo bối, sao lại có thể gϊếŧ em được!" Phùng Minh Triết nói theo bản năng, sau đó ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, liền sửa lại: "Không phải... Ý anh là, Diệp Đình Dực dù sao cũng xuất thân cao quý, có gia giáo nên anh ta sẽ biết tự chủ."



Nghe những lời nói đầy mâu thuẫn của Phùng Minh Triết, Cố Phi cười giễu cợt. Đến Phùng Minh Triết còn nhìn ra được Diệp Đình Dực yêu cô rất nhiều, kiếp trước cô đúng là có mắt như mù, vứt bỏ Diệp Đình Dực như thanh như ngọc rồi lại đuổi theo khúc gỗ mục Phùng Minh Triết này.




"Phi Phi, em đừng giận anh. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tính cách anh như thế nào em còn không hiểu rõ sao? Anh là người khẩu thị tâm phi, mặc dù anh đã không ngăn Diệp Đình Dực mang em đi nhưng anh vẫn lái xe đi theo phía sau, còn chờ ở bên ngoài ngôi nhà đó một đêm, đó chẳng phải là lo lắng cho em sao!"



Cố Phi lạnh mặt không nói gì, Phùng Minh Triết thấy thế liền kéo ghế ngồi đến bên cạnh cô, cười cười lấy lòng: "Anh còn thấy cả Mạn Kỳ cũng đi lên tìm em đấy?" Anh ta nói xong thì chần chừ đặt tay lên bàn, muốn nắm lấy bàn tay Cố Phi.



Mà hành động này của anh ta lại khiến cho chiếc nhẫn hai màu vàng, bạc kia lộ ra, sáng quắc trên ngón giữa bàn tay trái.



Vừa vặn để Diệp Đình Dực nhìn thấy được.



Diệp Đình Dực đứng bật dậy, nghiến chặt răng.



Ánh mắt anh tối lại khi nhìn thấy rõ những chữ cái được khắc trên nhẫn.



Hai chiếc nhẫn giống nhau y như đúc, được khắc lên đó là những chữ cái đầu của tên người! Một chiếc thì được đeo trên tay, một chiếc thì đeo trên ngực, hai người đúng là coi nhau như bảo bối... Ý nghĩa của hai chiếc nhẫn này, không cần nói cũng hiểu!



Nét mặt Diệp Đình Dực sa sầm lại, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Minh Triết. Cố Mạn Kỳ tin rằng, nếu hiện tại không phải đang ngồi ở đây, chắc chắn Phùng Minh Triết sẽ bị anh đánh chết.



"Anh rể, anh đừng như vậy!" Cố Mạn Kỳ tiến lên giữ lấy anh, khẽ giọng khuyên nhủ.



Diệp Đình Dực gạt tay Cố Mạn Kỳ ra, ngồi xuống, mặt trầm như nước, tiếp tục nhìn chằm chằm hai người kia. Trong chốc lát, bầu không khí xung quanh chiếc bàn trở nên lạnh lẽo hẳn.