Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 17




Cả cộng đồng mạng xôn xao.



Video Ngụy Hoa tự sát treo ở các website, cổ phiếu Cố thị trong một ngày bốc hơi hai mươi phần trăm, bệnh tim ông cụ Cố tái phát, phải nằm trong phòng theo dõi.



Cố Gia Vũ bị cảnh sát mang đi, nhà họ Cố sứt đầu mẻ trán.



Tâm phúc của ông cụ Cố lại không có ở đây, Cố Gia Vũ bị bắt đi, Cố Chính Đào và Tô Mỹ Vân hoàn toàn không biết phải làm gì.



"Bố, mẹ, chúng ta đi tìm chị đi, cầu chị ấy nhờ nhà anh rể giúp đỡ!" Cố Mạn Kỳ lập tức đề nghị.



"Ừ? Đúng rồi, còn có Cố Phi, tìm nó, đúng, đến tìm nó!" Cố Chính Đào giống như chết đuối vớ được cọc.



Tô Mỹ Vân không ngừng nói: "Đi, chồng, chúng ta đi mau."



Một đoàn người vội vàng lên xe, đi tới Thế Cẩm Hào Đình.



Mở cửa, đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Cố Phi đang ngồi ở trên ghế sa lon, lướt màn hình điện thoại di động.



Ngẩng đầu nhìn ba người, cô giơ tay lên, cười châm chọc: "Thật không nghĩ tới, người thông mình như dì Vân lại có thể sinh ra loại người ngu xuẩn như Cố Gia Vũ... Hôm nay lúc thấy video, tôi cũng sợ ngây người, có phải dì ném em trai ruột của tôi đi, nuôi cuống rốn, cho nên cậu ta mới ngu xuẩn?"



"Đều nói cậu ta sẽ biết sửa sai, nhưng cậu ta còn dám ngông cuồng, cho mình là thái tử gia? Sớm muộn gì cũng chết!" Cố Phi cười nhạo.





"Phi Phi, dì biết là dì không nuôi dạy Gia Vũ tốt, nhưng chuyện đã đến mức này, có hối hận cũng vô ích, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách giải quyết vấn đề!" Tô Mỹ Vân bị châm chọc đến đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn kiên trì thuyết phục.



"Ai cùng dì, chúng ta? Chuyện này có quan hệ gì với tôi, dì cầu xin tôi à?" Cố Phi tựa lưng vào ghế sofa, nhíu mày nói.



Cố Chính Đào giận dữ: “Tại sao không quan hệ, thằng bé là em mày, hai đứa đều là họ Cố, đều ông đây sinh."



"Đều là bố sinh? Ha ha! Bố có chức năng này sao? Con và Cố Gia Vũ đều là bố hoài thai mười tháng sinh ra?" Cố Phi cười lạnh: "Con có mẹ ruột."



"Phi Phi, dì biết bởi vì chuyện mẹ con nên con oán dì, nhưng bây giờ không phải là lúc hờn dỗi, dù nói thế nào, con và Gia Vũ cũng đều là con cháu nhà ho Cố, đều là người thân chảy cũng dòng máu, đừng vì dì mà phá hỏng tình cảm chị em." Thấy Cố Chính Đào nổi giận đùng đùng, Tô Mỹ Vân liền vội vàng kéo ông ta, liếc mắt ra hiệu với ông ta.



Vẻ mặt Cố Chính Đào cứng dờ, dừng chân lại.



Cố Phi hừ lạnh: "Tôi với cái cuống rốn đó có tình cảm gì, tôi còn muốn Cố Gia Vũ ngồi trong đó mấy năm, nói không chừng làm vậy có thể lấy lại trí thông minh về."



Cố Phi vừa nói, ba người trong phòng lấp tức nghẹn lời.



"Cái này, cái này... Phi Phi! Coi như con không thích dì, cũng không thích em con, nhưng dù sao con cũng phải nghĩ đến ông nội? Bởi vì lo lắng cho Gia Vũ, bây giờ ông cụ cũng nhập viện rồi, lỡ như thằng bé thật sự vào tù, tim ông nội làm sao có thể chịu được?" Tô Mỹ Vân ra vẻ lo lắng nói.



"Biết lo lắng ông nội rồi? Các người đã làm gì! Đừng dát vàng lên mặt mình nữa, sao ông nội nằm viện? Rõ ràng là bị Cố Gia Vũ làm cho tức giận, nếu như ông nội tỉnh lại, chắc chắn sẽ tự tay đánh gãy chân Cố Gia Vũ!" Cố Phi nói.




Tô Mỹ Vân bị nghẹn á khẩu, không trả lời được.



Cố Mạn Kỳ thấy thế, vội hỏi: "Chị, chuyện đã xảy ra rồi, nói những lời này có ích lợi gì nữa. Mỗi người chúng ta không ai mong Gia Vũ như vậy đúng không?"



"Đúng vậy! Tôi cảm thấy cho cậu ta ngồi vài năm là tốt nhất." Cố Phi tiếp lời nói.



"Con nhóc chết tiệt này, cứ như vậy không thèm quan tâm đến em trai mình sao? Mày không muốn quan tâm đến nó, được! Ông cụ mày cũng không để ý, tao và dì Vân ăn nói khép nép van cầu mày, mày cũng không nể mặt đúng không?" Trên trán Cố Chính Đào nổi lên gân xanh, môi tức giận đến phát tím: ”So với em trai, mày có tốt hơn bao nhiêu chứ?"



"Trong tay Cố Gia Vũ là ba mạng người! Còn tôi, không khiến hai người phải tức chết." Cố Phi ngước mắt lên nhìn: "Bố chết rồi à?"



Cố Chính Đào nghe lời này tim càng đập nhanh hơn, máu cả người chạy lên trên não: "Đồ bất hiếu, mày dám trù ông đây..." Tức giận đi lên vài bước, giơ tay định tát vào mặt Cố Phi.



Cơ thể Cố Phi lệch đi, tránh thoát nắm đấm xuống mặt mình, còn thuận thế nhấc chân, Cố Chính Đào hét lên rồi ngã xuống.




"A!" Cố Chính Đào kêu đau đớn.



"Chồng! Bố!" Tô Mỹ Vân và Cố Mạn Kỳ nhanh chóng đi tới.



"Cô chủ, ông chủ, làm gì vậy, đừng ồn ào..." Thím Trần la hét.




Tình cảnh loạn tung lên.



Cố Phi ngồi ngay ngắn lại trên ghế sofa, mặt lạnh nhìn bọn họ.



Tô Mỹ Vân quỳ ngồi xuống dưới đất, đỡ lấy Cố Chính Đào, tóc tán loạn, trông rất chật vật: "Cố Phi, em trai con bỏ mặc, ông nội con cũng mặc kệ, đến cả cha ruột con cũng đánh, người nhà con đều không để ý, vậy Cố thị con cũng sẽ không quản sao?"



"Cố thị? Có liên quan gì đến Cố thị!" Cố Phi thờ ơ nói.



"Sau khi Gia Vũ gặp chuyện không may, cổ phiếu Cố thị giảm bao nhiêu, con là tổng giám đốc Cố thị, chẳng lẽ không biết sao? Gia Vũ là người thừa kế duy nhất của Cố thị, nó xảy ra chuyện, Cố thị liền sụp đổ đi một nửa, đối với con có ích lợi gì chứ?" Tô Mỹ Vân tức giận nói.



"Dì Vân, dì lại nghĩ quá rồi! Cố Gia Vũ không quan trọng đến như vậy đâu, Cố thị có ông nội, không sập được, lại nói..." đột nhiên Cố Phi nở nụ cười, nhìn bọn họ nói: "Dì và bố còn trẻ, hoàn toàn có thể ở sinh ra một đứa con nữa mà, dì có mệnh hệ gi, bên ngoài bố còn có nhiều phụ nữ như vậy, không thiếu con trai đâu."



"Cố Phi, cô cứ ba đẩy bốn cản không chịu cứu Gia Vũ, là vì muốn độc chiếm Cố thị đúng không? Cô cho rằng không còn Gia Vũ, Cố thị sẽ là của cô sao? Cô đừng có mơ!" Tô Mỹ Vân tức đến hộc máu, nói.



"Tô Mỹ Vân, dì phải hiểu rõ, là ai đang nằm mơ, Cố thị là của ông nội, ông là người nắm giữ 60% cổ phần, dù là tôi, hay Cố Gia Vũ, thậm chí là Cố Chính Đào, cũng không có tư cách tự xưng là người thừa kế Cố thị." Cố Phi đứng lên, ở trên cao nhìn xuống bọn họ: "Tôi khuyên các người, có thời gian đến làm phiền tôi, thì không bằng đến bệnh viện thăm ông nội, miễn cho mất cả người lẫn của."



Nói xong, Cố Phi liền phất tay áo rời đi.



"Tiễn khách!"