Diệp Thanh Hồng

Chương 7




DiệpThanh Hồng buồn bực không vui đi về phía tửu điếm duy nhất trên thị trấn, PhóHân Thần nói chàng sẽ tới đó, còn về việc để làm gì thì chàng không nói, vànàng cũng không hỏi.

Trongtửu điểm âm u kia, Phó Hân Thần đang ngồi tự rót rượu uống một mình. Phía đốidiện với chàng là một nam nhân tóc dài buông xõa qua vai, khuôn mặt xấu xí tớicực điểm. Thân hình gã gầy khô, so với Phó Hân Thần thì cao hơn một chút, nếuđứng lên ắt sẽ giống như một cây sào trúc vậy. “Ngươi còn gì để nói nữa không?”Trong giọng nói khàn khàn của gã mang theo một vẻ vô tình tuyệt đối, giữa haingười bọn họ có mối quan hệ ân oán tình thù phức tạp vô cùng, còn nguyên nhânthì chỉ bởi một chữ tình mà thôi.

Mặc kệthái độ cứng rắn của đối phương, Phó Hân Thần vẫn ung dung rót đầy một chénrượu cho mình, rồi uống một hơi cạn sạch. Rượu ở đây rất mạnh, tuy không phảithượng phẩm nhưng uống vào lại rất có cảm giác, khiến chàng thích thú vô cùng.Mà nam nhân trước mắt này cũng thuộc loại như vậy. Nếu không có Tịnh Nhi, có lẽbọn họ sẽ trở thành bằng hữu, nhưng nếu không có Tịnh Nhi, hai người bọn họ lạikhông thể biết nhau, có thế thấy duyên phận quả thực quá sức lạ lùng.

Đối vớisự dửng dưng của chàng, gã cao kều kia không hề tức giận, khuôn mặt xấu xí trànngập vẻ thờ ơ, bất kể thế nào thì gã cũng chỉ làm chuyện mà gã cần làm. “Ta sẽchôn ngươi và Tịnh Nhi cùng một chỗ.” Gã dùng giọng không có chút tình cảm nàođể nói về sự sống chết của người khác. Trên thực tế, trong lòng gã, có thể chôncùng một chỗ với Tịnh Nhi chính là tâm nguyện lớn nhất, nhưng người mà Tịnh Nhicần không phải là gã, nên gã chỉ đành đưa người mà nàng cần đến cho nàng. Từtrước đến giờ đều như vậy, chỉ cần là thứ mà Tịnh Nhi muốn, gã sẽ nghĩ đủ mọicách để mang về cho nàng, chỉ bởi nụ cười của nàng mà thôi.

Phó HânThần lắc nhẹ chiếc bình rỗng trong tay, khẽ nở nụ cười, gọi: “Chủ quán, chuẩnbị một binh rượu để ta mang về!” Uống rượu, hơi say là đuợc, không cần phải sayquá. Tất nhiên cảm giác thống khoái khi uống rượu khiến người ta thoải mái,nhưng cơn đau đầu kèm theo sau đó lại khiến người ta run sợ. Nếu không có gìngoài ý muốn, chàng thích uống có chừng mực.

“TịnhNhi sẽ không cảm kích ngươi đâu.” Chàng ung dung nói, không ai hiểu về sự lươngthiện của Tịnh Nhi hơn chàng, bao gồm cả sư huynh của chàng, cũng chính là gãnam nhân trước mắt - Khanh Tuần.

Trongđôi mắt màu nâu nhạt của gã thoáng nét buồn bã. Đúng thế, gã chưa từng hiểuTịnh Nhi. Hồi nhỏ, Tịnh Nhi thích thỏ hoang, gã liền nghĩ đủ mọi cách bắt vềmột con thỏ trắng cho nàng. Kết quả là con thỏ ấy lại chết, khiến nàng khócsuốt ba ngày ba đêm, rồi một tháng sau nàng không thèm để ý đến gã. Còn có mộtlần, Tịnh Nhi vô ý nói mình thích hoa hồng, gã liền đi tìm khắp một dải GiangNam, rồi biến cả Khanh phủ thành một biển hoa hồng rực rỡ. Chẳng ngờ Tịnh Nhilại nổi giận, chỉ bởi vì gai hoa hồng đâm vào tay nàng. Những chuyện như vậynhiều không đếm xuế, tóm lại, bất kể gã làm thế nào, Tịnh Nhi đều không vui.

“TịnhNhi rất cô đơn.” Cũng giống như gã vậy. Cho nên dù Tịnh Nhi có trách cứ, gãcũng phải bắt Phó Hân Thần đi theo nàng, cho dù làm như vậy sẽ khiến gã lòngđau như cắt. Có kẻ nào lại muốn tự tay đưa tình địch đến trước mặt người màmình yêu đây? Gã, Khanh Tuần là một tên ngốc như vậỵ.

Nếu làmấy tháng trước, Phó Hân Thần chắc chắn sẽ chỉ mong được như vậy, nhưng bây giờchàng đã suy nghĩ thông suốt rồi. Chết cũng được, sống cũng đành, chàng đềuchẳng để trong lòng, có điều muốn chàng mặc cho người khác chém giết thì lại làđiều không thể.

“Mạngcủa ta, ngươi không làm chủ được.” Chàng ôn tồn nói, đối với mọi điều liên quantới Tịnh Nhi, chàng đều rất hòa nhã, sẽ không vì đối phương muốn lấy mạng mìnhmà giận dữ. Trên thực tế, rất ít khi chàng tức giận, chàng chỉ không tha chobất cứ kẻ nào dám uy hiếp chàng mà thôi.

“Ta sẽcố hết sức.” Khanh Tuần cụp mắt xuống, giọng điệu kiên quyết vô cùng. Nếu cầnthiết, gã sẽ liều cả tính mạng của mình.

Phó HânThần nở một nụ cười ngạo nghễ, nếu chàng không muốn, không người nào có thể lấymạng chàng được.

KhiDiệp Thanh Hồng bước vào tửu điếm, liền thấy ngay cảnh này. Hai nam nhân ngồiđối diện với nhau, một người lạnh lùng nghiêm túc, một người thì cười nhạt ungdung, không khí tràn ngập một vẻ căng thẳng tới tột độ, khiến cho Hoàng Ngũđang cầm bình rượu đã rót xong trong tay sợ đến nỗi không dám bước lên phíatrước.

Một dựcảm không hay bất giác trào dâng, nàng cố kiềm chế nỗi sợ hãi, chậm rãibước về phía trước, dang tay ôm lấy Phó Hân Thần, sợ chàng sẽ đột nhiên biếnmất, đôi mắt mỹ lệ nhìn về phía nam nhân đối diện vẻ đề phòng, không hề sợ hãitrước sự xấu xí của đối phương.

Hành vicủa nàng đã sớm nằm trong dự liệu của Phó Hân Thần, nên chàng không hề kinhngạc, thậm chí còn không buồn né tránh. Đường đường là Long Nguyên chủ mà lạiné tránh một tiểu nha đầu như chuột tránh mèo, vậy thì còn ra thể thống gì nữa.

Sắc mặtKhanh Tuần hơi biến đổi: “Ngươi đã phản bội Tịnh Nhi!” Chỉ trích, phẫn nộ, đauđớn, nhưng khi ra khỏi miệng lại chỉ là một câu nói nhàn nhạt hững hờ. Thóiquen mừng giận không biểu hiện ra ngoài đã hình thành từ nhỏ của gã khiến ngườita khó có thể lý giải nổi. Cho nên, dù gã có dốc hết tâm tư, Dương Chỉ Tịnh vẫnkhông hiểu được tâm ý của gã.

“Takhông hề.” Phó Hân Thần lạnh lùng nói, không ai có thể làm nhục tấm lòng củachàng đối với Tịnh Nhi, cho dù là người mà chàng tán thưởng.

“Vậy côta thì sao?” Giọng nói của Khanh Tuần vẫn không có chút thay đổi, trong đôi mắtmàu nâu thoáng qua một tia sát ý. Gã không cho phép bất cứ người nào làm TịnhNhi bị tổn thương, đối với những người có thể uy hiếp tới Tịnh Nhi, gã sẽ khôngtha cho bất cứ ai hết.

Phó HânThần nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của gã, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống:“Không liên quan, nàng chỉ từng cứu ta thôi.” Giải thích xưa nay vốn không phảithói quen của chàng, nhưng chàng biết nếu không giải thích, Diệp Thanh Hồng sẽgặp nguy hiểm. Khi có chàng thì không sao, nhưng khi chàng không ở bên thì thậtlà khó nói. Mục tiêu mà Khanh Tuần nhắm vào, cho đến giờ vẫn chưa có ai thoátđược. Gã có rất nhiều phương pháp giết người, căn bản không để tâm xem có quangminh chính đại hay không, cũng mặc kệ giới tính và tuổi tác của đối phương thếnào.

Thânthể Diệp Thanh Hồng trở nên cứng đờ, nàng chậm rãi buông tay, trên khuôn mặtxuất hiện một nụ cười sầu khổ, rất đẹp, nhưng cũng rất đắng cay. Đúng thế,không liên quan, trên thế gian này đâu có ai liên quan với nàng. Sư phụ và sưnương ư? Nàng chẳng qua chỉ là một đứa con gái bị bỏ rơi mà thôi, trước giờ bọnhọ chưa từng coi nàng là người. Còn chàng, là nàng cứ đòi bám lấy, có liên quangì được? Chàng nói không sai chút nào.

“Tronglòng Phó Hân Thần chỉ có một mình Dương Chỉ Tịnh.” Giọng của nàng yêu kiều màhờ hững, nhưng lại có thể dễ dàng đánh động trái tim người khác.

Phó HânThần nghe vậy thì cảm thấy được an ủi rất nhiều, tuy nàng hay làm càn, nhưnglại không biết nói dối, không uổng công chàng dung túng cho nàng bấy lâu nay.

CònKhanh Tuần ở phía đối diện thì lại ngây ra, gã không ngờ lại có thể cảm nhậnđược tình cảm của nàng, cảm nhận được sự đau đớn của nàng, cảm nhận được sự côđơn và sợ hãi của nàng, cũng giống như gã năm xưa vậy.

Hoa rơihữu ý nước chảy vô tình, thế gian này có quá nhiều người vì tình mà đau khổ,còn nàng thì rất bất hạnh, yêu phải một người không thể yêu. Phó Hân Thần chỉthuộc về Tịnh Nhi, không một ai có thể nhòm ngó. Tuy rằng đồng bệnh tương lân,nhưng gã sẽ không mềm lòng, nàng nhất định phải chết.

“Chaoơi, Khanh lang, chàng thật vô lương tâm, phải đợi em một chút với chứ!” Mộtgiọng nói ẽo à ẽo ợt đến rợn người chợt vang lên ngoài cửa, phá vỡ bầu khôngkhí căng thẳng hiện giờ.

Nghethấy giọng nói này sắc mặt Khanh Tuần hơi biến đổi, muốn né tránh thì đã khôngcòn kịp nữa, người phát ra giọng nói kia như một cánh bướm bay vào, thoáng mộtcái đã ngồi vào lòng gã. Điều kỳ lạ là Khanh Tuần không hề đẩy đối phương ra,có điều sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn trước: “Rồi sẽ có một ngày ta phảikhiến cô không thể mở miệng nói chuyện nữa.” Giọng nói lạnh lùng ấy đã thể hiệnrõ sự căm hận và khinh miệt của gã.

“Emphải làm sao đây?” Nữ nhân đó chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cất tiếng cườivang: “Nếu là như vậy, em cũng vui lòng lắm.” Nói rồi liền vòng tay qua cổ gã,hôn lên môi gã. Nàng hôn một cách lớn mật mà phóng túng, không để cho gã cơ hộiné tránh, cũng không hề để ý xem bên cạnh có người hay không, vẻ lạnh lùng banđầu của Khanh Tuần dần vỡ vụn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Phó HânThần tỏ ra hết sức hứng thú, còn Diệp Thanh Hồng thì lại ngẩn người tò mò nhìncảnh này. Đó là một nữ nhân yêu kiều quyến rũ, trong tiết cuối thu thế này màchỉ mặc một chiếc váy đỏ mỏng tang, thân thế hơi run lên như ẩn như hiện sauchiếc váy, còn dải thắt lưng màu vàng quấn quanh eo lại càng làm bật lên vòngeo thon thả không đầy một vòng ôm của nàng, vạt váy chạm tới mắt cá chân phíadưới cũng không sao che được đôi chân thon dài cân đối. Cách ăn mặc như vậy quảthực vô cùng lẳng lơ quyến rũ, đặc biệt là nàng còn để trần hai bàn chân nõn nànhư ngọc, càng làm tăng hiệu quả hút hồn người ta lên cả trăm lần.

Cảnhtượng nóng bỏng trước mắt khiến Phó Hân Thần vốn chỉ một lòng muốn xem kịch hayđột nhiên nhớ ra một chuyện, trong cơn kinh hãi liền vội vàng đứng lên, xoayngười qua hoang mang che đôi mắt của Diệp Thanh Hồng lại.

“Khôngđược nhìn!” Không ngờ chàng lại có chút hoảng hốt, vội vàng cầm bình rượu từtay Hoàng Ngũ vẫn còn đang há hốc miệng ngẩn ngơ đứng cạnh, dắt tay Diệp ThanhHồng nhanh chóng rời khỏi tửu quán. Đúng là trò đùa, nếu sau này Diệp ThanhHồng cũng học theo nữ nhân kia mà giày vò chàng như vậy thì gay to. Chàng khôngdám đảm bảo đến lúc đó mình sẽ làm ra những chuyện gì.

***

Vẫn làhốc cây trước đó, nhưng Diệp Thanh Hồng lại lặng lẽ ngồi một bên nhắm mắt nghỉngơi, không đến gần Phó Hân Thần nữa. Đối với sự thay đổi này của nàng, Phó HânThần cảm thấy rất khó hiểu. Suốt một ngày nay nàng không những không nói nănggì, thậm chí còn không bám lấy chàng nữa, luôn đi ở tít phía sau, chẳng biếttrong đầu rốt cuộc đang nghĩ những gì. Lẽ nào nàng đã suy nghĩ thông suốt rồi?Vậy là tốt nhất! Nhưng tại sao chàng lại cảm thấy trống trải, tựa như thiếu mấtcái gì đó.

Độtnhiên Diệp Thanh Hồng mở bừng chăm chú nhìn về phía Phó Hân Thần. Trái tim PhóHân Thần giật thót một cái, chờ nàng mở lời. Chàng cảm thấy dường như đã lâulắm nàng không nói chuyện.

Nào ngờDiệp Thanh Hồng chỉ ngẩn ngơ nhìn chàng một lúc, rồi tiếp tục nhắm mắt lại,dường như đang chất chứa tâm sự trong lòng.

Phó HânThần hơi cau mày, bỏ qua cảm giác thất vọng, sau đó nhắm mắt, không để ý đếnnàng nữa. Nữ nhân thật đúng là một loài động vật khó hiểu, đã thế lại còn rấtphiền phức, chàng nên ít dính dáng đến thì hơn. Nhưng, rốt cuộc nàng làm saovậy?

Dự cảmbỗng dâng lên, Phó Hân Thần mở bừng mắt, trong hốc cây bất ngờ đã có thêm mộtngười. Thì ra là nữ tử áo đỏ hồi sáng, nàng đang đứng ngay bên cạnh đống lửa,đầu mày cuối mắt toàn là nét xuân khêu gợi.

“Cóchuyện sao?” Phó Hân Thần nheo mắt lại, ánh mắt phát ra những tia sáng sắc bénvô cùng, chẳng lẽ Khanh Tuần còn chưa chịu bỏ cuộc ư?

“Khôngcó chuyện gì thì không thể tới sao? Đây là nhà ngươi chắc?” Nữ tử đó õng ẹo đitới bên cạnh Diệp Thanh Hồng, ngồi phịch ngay xuống đất, rồi đưa tay ôm lấyDiệp Thanh Hồng lúc này vẫn còn đang ngây người vào lòng, mấy ngón tay thon dàilướt nhẹ qua khuôn mặt mịn màng của nàng, miệng thì tán thưởng: “Tiểu muội muộiđẹp thật đấy!”

“Buôngcô ấy ra!” Phó Hân Thần không vui quát lên, chàng không thích Diệp Thanh Hồngbị người ta khinh bạc, dù đó là một nữ nhân.

“Úichao, hung dữ quá! Muội tử ơi, tỷ tỷ sợ quá cơ!” Nữ tử đó khẽ đưa tay lên vỗ vỗngực, rồi rúc vào lòng Diệp Thanh Hồng, dáng vẻ như đang hết sức sợ hãi.

DiệpThanh Hồng có chút không đành lòng, liền quay sang nói với Phó Hân Thần: “PhóHân Thần, chàng đừng quát nạt tỷ ấy! Ta, ta rất thích tỷ ấy, để tỷ ấy ôm cũngkhông sao.” Nàng thích nữ tử áo đỏ này, liền để cho đối phương gần gũi, Phó HânThần không thích nàng, nên không để cho nàng gần gũi, đây là chuyện rất bìnhthường mà. Nhưng, tại sao cứ nghĩ đến việc Phó Hân Thần không thích nàng, nànglại cảm thấy khó chịu đến muốn khóc vậy?

Lời củanàng khiến Phó Hân Thần và nữ tử áo đỏ đều ngây ra. Phó Hân Thần ngây ra là vìdở khóc dở cười trước sự ngây thơ và vô tri của nàng, nữ nhân này rõ ràng chẳngcó ý định gì tốt cả, vậy mà nàng lại coi ả như người tốt. Mà càng khiến chàngcảm thấy không thoải mái hơn là nàng lại dễ dàng thích một người như vậy, thếrốt nàng coi chàng là cái gì?

Còn nữtử áo đỏ ngây ra là vì chưa từng có người nào đối xử với nàng thân thiện vàchân thành đến thế. Từ khi sinh ra, nàng chưa bao giờ được ai coi trọng, nàngvốn không để ý, ít nhất thì nàng cũng cho rằng như vậy. Cho đến lúc này nàngmới bất ngờ phát hiện thực ra không phải thế, nàng để ý đến điều này vô cùng.Nàng đuổi theo đến đây vốn là để giết chết nữ nhân này vì đối phương có mộtkhuôn mặt xinh đẹp hơn nàng gấp trăm lần, nàng sợ, sợ Khanh Tuấn sẽ động lòng.Nhưng bây giờ nàng biết mình sẽ không thể nào xuống tay được.

Ném ánhmắt đắc ý về phía Phó Hân Thần, giọng nói của nữ tử áo đỏ không còn ẽo ợt đếnmức khiến người ta nổi da gà như trước nữa.

“Muộitử, tỷ hỏi này, muội đã có ý trung nhân chưa?” Tốt nhất là có rồi, nếu khôngnàng sẽ tìm giúp nha đầu này một người. Đã không thể giết chết đối phương, vậythì đành gả đối phương đi vậy, kẻo không Khanh Tuần lại nảy sinh suy nghĩ lungtung gì thì nguy to.

“Ýtrung nhân?” Diệp Thanh Hồng nghiêng đầu qua một bên tỏ vẻ khó hiếu.

Phó HânThần mỉm cười vẻ hết cách. Hai nữ nhân mà ở cùng một chỗ với nhau, phiền phứcsẽ lại càng lớn, đặc biệt là một người thì không hiểu sự đời, một người thìlẳng lơ phóng đãng.

“Khônghiểu ư?” Nữ tử áo đỏ hơi cau mày lẩm bẩm. Đúng là lạ thật, trên đời này nếukhông tính hòa thượng và ni cô, người không hiểu ba chữ đó chắc cũng chỉ có nhađầu trước mắt này thôi. Không lẽ là vì xấu hổ? Hình như không phải, vậy nha đầunày rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy?

DiệpThanh Hồng khẽ lắc đầu, lại nhìn qua phía Phó Hân Thần bằng ánh mắt cầu cứu,chỉ thấy bên khóe miệng chàng vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như hồi sáng đến giờ.Tuy chàng cười trông rất đẹp, nhưng nàng lại không thích chút nào. Nàng muốnnhìn thấy nụ cười phát ra từ tận đáy lòng chàng như hôm chàng mới tìm thấy cỏtuyết nhu, khoảnh khắc đó nàng vĩnh viễn không thế nào quên được.

Nhậnđược ánh mắt cầu cứu của nàng, Phó Hân Thần chỉ khẽ lắc đầu, không định nói chonàng biết. Cuộc đối thoại giữa hai nữ nhân này chàng không muốn xen vào, sợ sẽgây ra những rắc rối không cần thiết.

Việcbọn họ đầu mày cuối mắt trao nhau đã bị nữ tử áo đỏ nhìn thấy, lập tức khiếnnàng hiểu ra rất nhiều điều.

“Ýtrung nhân chính là người mà muội rất thích, rất rất thích ấy, thích đến mứckhông muốn rời xa người đó một chút nào, một lòng một dạ chỉ muốn được mãi mãiở bên người đó.” Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trong mắt Diệp Thanh Hồng dần tan bớtđi, hơi ngừng lại một chút, sau đó nàng bổ sung thêm một câu: “Không phân namnữ.”

Vừa dứtlời, tiếng xé gió đã đột ngột vang lên. Nữ tử áo đỏ muốn né tránh thì đã khôngcòn kịp nữa, chỉ cảm thấy búi tóc hơi rung lên, dường như có thứ gì vừa cắmvào. Nàng đưa tay lấy xuống, không ngờ lại là một cành cây khô. Sắc mặt hơi táiđi, đôi mắt quyến rũ liếc về phía Phó Hân Thần, chỉ thấy chàng tuy vẫn đang mỉmcười, nhưng trong mắt đã tràn đầy ý lạnh. Nàng không kìm được nuốt một ngụmnước bọt, biết rằng nếu đối phương muốn giết mình, tuy không dễ như trở bàntay, nhưng mình nhất định cũng không tránh được. Trong sự giằng co im lặng giữahai người, Diệp Thanh Hồng đột nhiên cất tiếng...

“Nếuđang ở bên chàng, thì sẽ không kìm được muốn ôm chàng, gần gũi chàng, giống nhưtỷ lúc sáng nay vậy, có phải thế không?”

Khôngđể ý đến ánh mắt cảnh cáo của Phó Hán Thần, nữ tử áo đỏ lập tức cất tiếng phụhọa theo: “Đúng thế, chính là như thế đấy…”

“Câmmiệng!” Trong tiếng quát lạnh lùng, một luồng kình phong mang theo vô số đómlửa nhỏ ập về phía nàng. Hốc cây vốn nhỏ, nàng vốn không có chỗ nào để nétránh, chỉ đành đưa tay ngăn cản. Khẽ rên lên một tiếng, nàng cảm thấy khíhuyết có chút nhộn nhạo, nhưng ngoài đó ra thì không sao hết, trong lòng biếtrõ đối phương đã nương tay. Tuy là như vậy, nhưng nàng vẫn chẳng sợ hãi chútnào. Người Diệm tộc bọn nàng có thể bán đứng bất cứ thứ gì để đạt được mụcđích, bao gồm cả tính mạng, nhưng lại có một ngoại lệ duy nhất, đó là tình yêu.

“Saovậy?” Diệp Thanh Hồng vội vàng đỡ lấy nữ tử áo đỏ, đôi mắt xinh đẹp tràn ngậpvẻ sợ hãi và bất an: “Phó Hân Thần, ta, ta lại nói gì sai sao?” Tại sao chànglại tức giận? Tại sao phải đánh vị tỷ tỷ này?

“NôNhi, qua đây!” Không thích Diệp Thanh Hồng sợ mình như vậy, Phó Hân Thần khẽvẫy tay gọi nàng tới. Không thể để nàng ở cùng một chỗ với nữ nhân này nữa, NôNhi giống như một tờ giấy trắng, sớm muộn cũng sẽ bị ả làm vấy bẩn.

Khuônmặt Diệp Thanh Hồng thoáng ngạc nhiên và mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Phó HânThần chủ động gọi nàng như vậy. Nhưng khi nàng nhìn thấy nữ tử áo đỏ, liền cóchút do dự: “Tỷ có sao không?”

Trongmắt nữ tử áo đỏ thoáng hiện lên nét giảo hoạt, nàng vỗ nhẹ lên bàn tay DiệpThanh Hồng: “Không sao...”

“NôNhi, qua đây!” Không đợi nữ tử áo đỏ nói xong, Phó Hân Thần đã lặp lại mệnhlệnh của mình với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Nha đầu này sao lại thay đổinhiều như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chàng không biết đây?

DiệpThanh Hồng khẽ “ưm” một tiếng, áy náy đưa mắt nhìn nữ tử áo đỏ, sau đó liềnđứng dậy đi vòng qua đống lửa, nhào luôn vào lòng Phó Hân Thần. Lần này thì PhóHân Thần không từ chối, mà tiếp nhận một cách hết sức tự nhiên. Xem ra chàng đãhình thành thói quen không tốt này rồi.

“Ýtrung nhân của ta là Phó Hân Thần.” Nằm trong lòng Phó Hân Thần, Diệp ThanhHồng ngoảnh đầu qua nói với nữ tử áo đỏ: “Ý trung nhân của tỷ chính là ngườihồi sáng nay phải không?” Nàng không thích quan tâm đến chuyện của người khác,nhưng vẫn buột miệng hỏi như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Nhậnđược kết quả như mong muốn, nữ tử áo đỏ lập tức nở nụ cười, khẽ gật đầu: “Đúngthế. Được rồi, ta phải đi đây, nếu không Khanh lang của ta sẽ lại chạy đi chẳngcòn bóng dáng nữa mất.” Nói xong, nàng đã ở ngoài hốc cây, để lại một giọng nóitừ gần dần dần rời xa: “Ta tên là Diệm Nương.”

“DiệmNương?” Diệp Thanh Hồng nhẹ nhàng lặp lại. “Ta tên là Nô Nhi.” Nàng khẽ lẩmbẩm, biết rằng đối phương không thể nghe thấy, lòng không khỏi có chút âu sầu.

“PhóHân Thần, ta muốn hỏi chàng một vấn đề.” Nhẹ nhàng tựa vào lòng Phó Hân Thần,rốt cuộc Diệp Thanh Hồng đã không kìm được mà cất tiếng. Vấn đề này khiến nàngbứt rứt suốt cả ngày, nếu Diệm Nương không xuất hiện, Phó Hân Thần một mựckhông để ý đến nàng, có lẽ nàng sẽ không hỏi.

“Nóiđi!” Phó Hân Thần ngả người về phía sau tựa vào hốc cây, tay phải vỗ nhẹ lênvai của Diệp Thanh Hồng. Thói quen đúng là chẳng hay ho gì, chàng thầm nghĩvậy.

“Mộtngười phải làm thế nào thì mới không cô đơn?” Nàng chưa bao giờ biết được câutrả lời, trước đây dù ở cùng sư phụ và sư nương, nàng vẫn cảm thấy như là chỉcó một mình. Vốn dĩ nàng không sợ điều này, nhưng từ sau khi gặp Phó Hân Thần,tâm tình của nàng đã bắt đầu đổi khác, nếu không còn được gặp lại chàng, nàngphải sống tiếp những ngày tháng sau này thế nào đây?

Cô đơnư? Phó Hân Thần cười gượng, chàng có cách để khiến người khác không cô đơn ư?Từ năm hai mươi bảy tuổi đến năm ba mươi hai tuổi, suốt năm năm ròng chàng đãbị nỗi cô đơn gặm nhấmgiày vò đến tan nát, chàng có tư cách gì mà nói cho nàng làm sao để không côđơn đây?

“Ngủđi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa!” Trải qua mấy ngày vừa rồi, giọng chàng đãkhông thể cứng rắn được nữa. Quả thực chàng không muốn làm nàng tổn thương.

Đángtiếc Diệp Thanh Hồng vốn đang chìm trong suy tư không hề phát giác ra sự thayđổi của chàng. “Ta đã suy nghĩ suốt một ngày.” Rất chậm rãi, nàng chuẩn bị nóira kết luận mà mình đưa ra được sau phen suy nghĩ đó.

Phó HânThần bất giác trở nên tập trung hẳn, trong lòng chàng có chút tò mò về nguyênnhân khiến nàng trầm lặng.

“Tamuốn có một đứa con của chàng.” Nàng nói rất tự nhiên, không hề có vẻ gì làngượng ngập, dường như chỉ cần nàng muốn là sẽ có được ngay. Mà trên thực tế,đây cũng chính là suy nghĩ của nàng.

Phó HânThần nghe vậy toàn thân chấn động, dù có thế nào cũng không ngờ nàng lại nghĩđến chuyện này. Đã có lúc, chàng cũng khao khát có được một đứa con nối dõitông đường, nhưng sau khi thành thân với Tịnh Nhi đã bốn năm mà vẫn không hề cótin vui, vì sợ Tịnh Nhi khó chịu, chàng chưa từng nói ra suy nghĩ của mình, đếnkhi Tịnh Nhi qua đời, chuyện này đã trở thành nỗi nuối tiếc lớn nhất của chàng.

Chỉnghe Diệp Thanh Hồng chậm rãi nói tiệp: “Hôm nay thím Trần nói với ta, cho dùnam nhân không thích một nữ nhân cũng có thể cùng cô ta sinh con được, cho nên,ta nghĩ ta và chàng cũng có thế.”

Phó HânThần im lặng, không ngắt lời của nàng.

“Ta vốnkhông định miễn cưỡng chàng, đi tìm một nam nhân khác cũng có thể sinh con.”Diệp Thanh Hồng tiếp tục giải thích, không để ý thấy bàn tay đang đặt trên vaimình đột nhiên nắm chặt lại.

“Nhưng,vừa nghĩ đến việc để bọn họ chạm vào, ta lại cảm thấy buồn nôn. Ta sợ mình sẽkhông nhịn được mà giết bọn họ.”

Nghethấy thế, bàn tay trên vai Diệp Thanh Hồng chậm rãi buông lỏng ra.

“NgoàiTịnh Nhi ra, ta sẽ không để bất kỳ người nào khác sinh con cho ta.” Cố đè nénnỗi xung động muốn hỏi nàng vì sao như thế lại khiến nàng buồn nôn, Phó HânThần hờ hững cất tiếng, như đang đảm bảo với Tịnh Nhi, mà cũng là với chính mình.

Đáp ánnằm ngoài dự liệu ấy khiến Diệp Thanh Hồng có chút bất ngờ nàng ấp úng nói:

“Vậy,vậy sao?” Sau đó là một hồi im lặng. Đang lúc Phó Hân Thần cho rằng nàng sẽ bỏcuộc, đột nhiên, chỉ nghe nàng khẽ thở dài: “Thực ra như vậy cũng... cũng khôngcó gì, ta nghĩ cách khác là được.”

“Khôngcó gì mà cô còn nói!” Phó Hân Thần chỉ cảm thấy có một cơn giận bốc thẳng lên,thiếu chút nữa thì hộc máu. Không ngờ nữ nhân này lại đem loại chuyện như vậyra làm trò đùa, còn hại chàng thật sự suy nghĩ đến khả năng đó, chàng đúng làngốc quá chừng. Nhưng, vừa rồi nàng nói gì ấy nhỉ, nàng nói sẽ nghĩ cáchkhác... “Không cho cô đi tìm nam nhân khác!” Nghe xem, chàng lại nói ra nhữnglời ngốc nghếch gì thế này? Thật đúng là, mới ở cùng nha đầu này có mấy tháng,ngay đến chàng cũng trở nên ngu ngốc rồi. Nàng có phải là gì của chàng đâu,nàng đi tìm nam nhân khác thì liên quan gì đến chàng, chàng quản được nhiều thếsao? Phó Hân Thần chỉ hận không thể đạp ngay cho mình một cú.

Nào ngờDiệp Thanh Hồng lại dễ dàng đồng ý với chàng, dường như lời chàng nói là một lẽhiển nhiên, không có gì cần phải tranh biện, khiến Phó Hân Thần vốn đầy mộtbụng lửa giận lập tức nguôi ngoai đi nhiều, đồng thời còn thầm thở phào một hơinữa. Nàng không tùy tiện đi tìm nam nhân khác, vậy... vậy... đương nhiên là tốtnhất.

“Trẻcon thì có gì hay đâu chứ, vừa bướng bỉnh vừa nghịch ngợm, lại còn phải cả ngàyđi theo nó, sợ nó va vào chỗ này va vào chỗ kia, vừa tốn công vừa tốn sức.” Tựdối lòng mình, Phó Hân Thần nói ra những lời trái với lương tâm, chỉ vì muốndẹp bỏ suy nghĩ này của nàng.

“Đúngthế, trẻ con nhất định là chẳng đáng yêu chút nào, nếu không cha mẹ đã khôngvứt bỏ ta như thế...” Nếu không sư phụ, sư nương đã không suốt ngày giày vònàng như thế, có lẽ vì nàng quá đáng ghét chăng? Ngẩng đầu lên, ánh mắt DiệpThanh Hồng dừng lại trên chiếc cằm vuông vức lún phún những cọng râu ngắn củaPhó Hân Thần: “Phó Hân Thần, có phải ta rất đáng ghét không? Nhưng ta vừa khôngbướng bỉnh vừa không nghịch ngợm, cũng không cần ai cả ngày đi theo, ta rấtngoan, có thể tự chăm sóc cho mình, tại sao lại không có ai thích ta...” Giọngnói của nàng có chút nghẹn ngào, ý thức được điều này, nàng vội vàng cúi đầuxuống, những bài học trước đây khiến nàng biết rằng nước mắt chỉ khiến chongười ta khó chịu, chỉ khiến cho người ta căm ghét.

“... Tarất thích chàng... Muốn được gần gũi chàng, chàng có biết hôm đó khi gặp lạichàng ta đã vui đến thế nào không... Bao nhiêu năm nay, ta chỉ có một mình côquạnh... Ta chỉ muốn chàng nói chuyện với ta một lúc, nhưng... nhưng ta khôngtốt, ta quá tham lam, chàng đã bằng lòng nói chuyện với ta rồi, ta còn gì màkhông thỏa mãn chứ... Con người không thể quá tham lam được…” Nàng cúi gằm mặtxuống, nước mắt sớm đã lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áocủa Phó Hân Thần, sau đó lan ra, chẳng bao lâu sau đã làm ướt thẫm một mảng.Nàng không dám nói gì thêm nữa, sợ không cẩn thận sẽ lộ ra là mình đang khóc.Nàng không muốn để chàng biết điều này, chỉ bởi không muốn bị chàng ghét.

“Đừngkhóc nữa!” Phó Hân Thần thở dài một tiếng vẻ bất lực, rồi nâng khuôn mặt ướtđẫm của nàng lên, vụng về đưa tay lau nước mắt cho nàng. Thường ngày thấy nàngcòn kiên cường hơn cả nam nhi, lúc này đột nhiên lại trở nên yêu đuối như vậy,khiến chàng luông cuống chân tay.

“Xin...Xin lỗi...” Diệp Thanh Hồng vội vàng lau đi nước mắt, cố kìm không để nỗi đaukhổ của mình tiếp tục trào dâng, ngây ra nhìn dáng vẻ hoảng loạn hiếm khi xuấthiện trên khuôn mặt của Phó Hân Thần.

“Đừngnói xin lỗi...” Phó Hân Thần không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ này của nàng,liền đưa tay áp đầu nàng vào ngực mình, dịu dàng nói: “Cô không làm sai gì cả,không cần phải nói xin lỗi.”

“Nhưng...”Ngửi mùi hương trên cơ thể chàng, đầu óc của Diệp Thanh Hồng bắt đầu không thểvận chuyển một cách bình thường nữa.

“Khôngcó nhưng gì hết. Còn nữa, cô không đáng ghét một chút nào.” Tuy cũng có lúc rấtphiền phức. Phó Hân Thần dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, không muốn nàng tiếptục suy nghĩ về vấn đề bế tắc này nữa.

“Thậtsao?” Diệp Thanh Hồng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, muốn ngẩng đầu lên xác nhận,tiếc rằng gáy đã bị bàn tay chàng giữ lấy không thể động đậy chỉ đành bỏ cuộc,nhưng nỗi mừng vui trong lòng vẫn khó có thể nói rõ thành lời.

“Tấtnhiên.” Phó Hân Thần khẽ mỉm cười, nếu có người nào đó nói nàng đáng ghét, vậythì nhất định là vì đố kỵ vẻ đẹp của nàng. Trên thực tế, ngoài việc hơi ngốcmột chút ra, ưu điểm của nàng quả thực rất nhiều.

“Vậytại sao chàng không thích ta?” Câu hỏi của Diệp Thanh Hồng rất ngây thơ, khôngghét và không thích vốn là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, vậy mà nàng lại trộnlẫn vào nhau, dường như trên thế gian này chỉ có thích và ghét, ngoài ra khôngcòn lựa chọn nào khác cả.

Phó HânThần nghe vậy sắc mặt hơi biến đổi, trầm giọng nói: “Kiếp này ta chỉ có thểthích một mình Tịnh Nhi thôi.” Đây không phải là vấn đề Diệp Thanh Hồng có tốthay không, mà là trái tim chàng đã trao cho Tịnh Nhi rồi, không thể chứa thêmai khác nữa.

“Tạisao?” Diệp Thanh Hồng vô cùng khó hiểu. Chàng thích Dương Chỉ Tịnh, nàng biết,nhưng tại sao lại phải là cả kiếp này? Cuộc đời dài như thế, có ai ngờ đượcnhững chuyện về sau ra sao.

“Bởi vìsuốt cuộc đời một người chỉ có thể yêu một lần thôi, một lần là đã đủ lắm rồi.”Đây là sự nhận thức của chàng, cũng là sự nhận thức của rất nhiều người có cảnhngộ tương tự với chàng. Đã dồn hết tinh lực cả đời trong một lần yêu, đã từngvui, từng buồn, từng thương tổn, làm gì còn tinh lực đâu mà yêu thêm một lầnnữa.

“Vậysao?” Diệp Thanh Hồng khẽ lẩm bẩm một mình, rồi chìm vào trầm mặc