Tuyếtrơi lớn liền một mạch nửa tháng trời, ngoài Phó Hân Thần thỉnh thoảng ra ngoàisăn ít thú hoang về cải thiện bữa ăn ra, ba người gần như đều ở trong căn nhàgỗ suốt cả ngày. Diệp Thanh Hồng không mấy khi nói chuyện với bọn họ, khôngphải là không muốn, mà là vì bọn họ không thích bị người khác quấy rầy, huốngchi nàng nói năng lại không rõ ràng, càng chẳng có ai muốn nghe, cho nên nàngchỉ có thể ngồi một bên lẳng lặng nhìn bọn họ. Có điều không sao hết, nàngthích nhìn bọn họ, đặc biệt là nam nhân kia. Nàng thích nhìn từng lời nói, từngcử chỉ của chàng, chàng đối xử với thê tử thật dịu dàng, thật âu yếm biết bao,chẳng hề giống sư phụ và sư nương chút nào. Hai người đó giống như kẻ thù vậy,lúc nào cũng nghĩ cách dồn đối phương vào chỗ chết, hại nàng cứ nghĩ rằng phuthê vốn phải là như vậy. Bây giờ nàng đã biết không phải, cặp phu thê cũng cóthể ân ái bên nhau.
Ngàyhôm đó, tuyết vừa ngừng rơi, bên ngoài căn phòng ngợp trong một mảng trắng mịtmờ. Dưới ánh mặt trời ấm áp của ngày đông, mặt tuyết phản chiếu ra những tiasáng chói mắt vô cùng, đỉnh núi phía không xa đã đóng băng, tựa như một nữ tửthanh khiết ngạo nghễ đứng giữa đất trời.
“Trơn,không lên được, chỗ có tuyết, đóng băng.” Diệp Thanh Hồng muốn ngăn cản quyếtđịnh lên núi của Phó Hân Thần. Cỏ tuyết nhu mọc ở nơi có tuyết trên vách núi, ởđó quanh năm tuyết phủ, lớp băng cứng rắn khiến người ta căn bản chẳng thể đặtchân. Nàng đã từng lén leo lên đó, cuối cùng vì vách núi cheo leo mà đành bỏcuộc, nhưng, lần đó nàng đã nhìn thầy nó, trên vách núi cheo leo cao vút có mấyđốm nhỏ đỏ tươi, tuy nhìn không rõ, nhưng nàng biết chính là nó, là thứ cỏtuyết nhu cao ngạo mà xinh đẹp. Chỉ nó mới có thể được tuyết tưới tắm mà khôngbị tuyết đồng hóa, từ trong thứ màu sắc đơn điệu kia lại trở nên rực rỡ vàquyến rũ như ngọn lửa, ra sức thể hiện sự nồng nhiệt của sinh mệnh. Vẻ đẹp nàykhông phải là thứ có thể tùy ý hái ngắt, cho nên, dù sư phụ nàng đã ở nơi đâysuốt mấy chục năm, vậy mà cũng chỉ ngắm nhìn từ xa, chứ không thể dùng đôi taynung núc xấu xa của lão đi làm ô uế vẻ đẹp của nó.
“Đây làchuyện của ta”. Phó Hân Thần buồn bực ngắt lời Diệp Thanh Hồng. Hơn mười ngàychờ đợi đã là giới hạn của chàng, mắt nhìn thê tử ngày một yếu đi, chàng khôngcách nào tiếp tục dành thêm thời gian chờ đợi thứ ân huệ ngẫu nhiên kia của ôngtrời nữa. “Cô chỉ cần dẫn đường là được.”
Khôngđợi Diệp Thanh Hồng trả lời, chàng đã quay sang thê tử bên cạnh, dịu dàng nói:“Tịnh Nhi, nàng phải tự chăm sóc cho bản thân, đợi ta về nhé!” Đối với ái thê,chàng quả thực không cách nào yên tâm được, nhưng trong núi giá lạnh, đường sákhó đi, chàng không thể mang nàng theo cùng.
DươngChỉ Tịnh thoáng bĩu môi, cặp mắt hơi ửng đỏ, chừng như sắp khóc đến nơi. Nàngkhông cách nào yên tâm được, suốt một năm nay chưa từng rời xa phu quân nửabước, lần này dù chỉ phải tách ra một ngày, thậm chí là nửa ngày, nhưng nàngcũng cảm thấy lưu luyến khôn tả. Mà huống chi, vị mỹ nữ có chút khờ dại kia cònthay nàng ở bên cạnh phu quân, nàng làm sao yên tâm cho nổi. Nhưng nàng cũngbiết rằng bây giờ mình chẳng còn cách nào, để có thể sống tiếp, để có thể vĩnhviễn bầu bạn bên cạnh Thần ca của nàng, nàng chỉ đành thỏa hiệp.
“Đượcrồi, thiếp biết rồi, chàng cũng phải cẩn thận đấy!” Nàng vừa nói vừa cố nặn ramột nụ cười, trong giọng nói dịu dàng mang theo một chút nũng nịu, một chút oántrách, một chút không cam tâm, cùng một chút không nỡ, khiến cho Phó Hân Thầnxót thương vô hạn, lại một lần nữa ôm chặt nàng vào lòng, hồi lâu sau mới buôngra, rồi kiên quyết xoay người đi thẳng ra ngoài.
DiệpThanh Hồng không kịp đề phòng, một lúc sau mới có phản ứng, vội vàng cất bướcchạy ra ngoài đuổi theo.
Tuyếtrất sâu, mỗi bước chân của Diệp Thanh Hồng đều ngập hẳn vào trong tuyết, việcđi lại gian nan vô cùng. Nhưng Phó Hân Thần lại chẳng phí chút sức lực nào,càng đi càng nhanh, trên mặt tuyết chỉ lưu lại những dấu chân rất nông, dườngnhư chàng là một người không có trọng lượng. Diệp Thanh Hồng gắng sức đuổitheo, nhưng lại thấy chàng càng lúc càng cách xa mình hơn, sau nháy mắt đã biếnthành một đốm đen nhỏ.
“Này…”Nàng không khỏi cảm thấy nôn nóng, bèn cất tiếng gọi to, chẳng ngờ trong lúckhông chú ý trượt chân một cái, rồi ngã nhào xuống đất. Nằm bò ở đó, lại nhấtthời không dậy được, bèn dứt khoát nằm im một chỗ nghỉ ngơi. Những bông tuyếtlạnh giá dán sát vào mặt, rồi thấm vào tận trái tim, nàng nhắm đôi mắt lại, lẩmbẩm nói: “Chàng đi nhanh quá, ta không theo kịp”. Có lẽ không cần đến nàng,người ta cũng có thể tìm được cỏ tuyết nhu rồi.
“Dậyđi!” Một tiếng quát lạnh lùng mà trầm thấp vang lên bên tai.
DiệpThanh Hồng giật nảy mình, bèn mở to mắt ra, nhìn thấy một đôi giày lớn ở ngaytrước mắt, không cần nói nàng cũng biết chủ nhân của đôi giày này là ai. Trongcơn mừng rỡ nàng vội vàng bò dậy, không hề để bụng sắc mặt trầm xuống củachàng.
“Khôngphải chàng đã đi xa rồi sao?” Sự nghi hoặc và khó hiểu tràn ngập trong lòng,lần đầu tiên nàng nói ra được một câu liền mạch như thế, thật khiến người tanghe mà cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tiếcrằng Phó Hân Thần lại chẳng hiểu phong tình, chỉ hờ hững liếc nhìn khuôn mặtxinh đẹp tuyệt luân đã bị cái lạnh của tuyết làm cho đỏ bừng kia một cái, rồichẳng nói năng gì, ôm lấy eo nàng rảo bước chạy về phía ngọn núi cao vút phíatrước.
DiệpThanh Hồng để mặc cho chàng ôm, gần như chân không chạm đất tiến về phía trước.Từng làn gió lạnh không ngừng gào rít bên tai, còn cào lên khuôn mặt non nớtcủa nàng khiến nàng cảm thấy đau đớn. Chiếc áo khoác dày trên người căn bảnkhông ngăn nổi sự xâm nhập của khí lạnh, nàng không kìm được rùng mình nép sátvào người chàng, bàn tay nhỏ nhắn bất giác nắm chặt lấy chiếc áo lông chồn củachàng.
Phó HânThần không hề để tâm tới động tác nhỏ đó của nàng, triển khai cước lực chạy nhưbay trên mặt tuyết, một lát sau đã tới chân núi. Tới lúc này chàng mới chợtphát hiện ra sự cheo leo và hiểm trở của ngọn núi này. Tuyết lớn đã che phủ conđường lên núi, tất cả đều chìm trong một mảng tinh khôi, khiến người ta căn bảnkhông biết phải lên núi từ chỗ nào. Đứng dưới chân núi, chàng bình tĩnh suynghĩ biện pháp, hoàn toàn quên rằng bên cạnh mình còn có một tấm bia chỉ đườngbiết nói.
“Bêntay phải, khoảng rừng vân sam đó, đi xuyên qua.” Diệp Thanh Hồng không quên mụcđích khi mình theo chàng tới đây lần này. Nép sát bên chàng khiến nàng có cảmgiác rất thoải mái, đây là điều mà nàng chưa từng trải nghiệm, chẳng trách côgái kia lại thích được nép vào lòng chàng như thế.
Tiếnggió bên tai vang lên, không ngờ chàng lại chạy thẳng về hướng mà nàng chỉ màchẳng suy nghĩ chút nào, hoàn toàn thể hiện tính cách quyết đoán của chàng. Vócngười rất cao, với chiều cao của nàng mà chỉ đứng tới cằm chàng. Phải biết rằngnàng còn cao hơn sư phụ một chút, e là sư phụ cũng đứng tới ngực chàng mà thôi.Nàng nghiêng đầu qua một bên, thản nhiên nhìn chàng mà chẳng chút kiêng kỵ hayche giấu nào. Chàng tựa như không hề phát giác, nhìn về phía trước một cáchchăm chú, dường như đang đề phòng những nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.Ánh mắt của chàng thâm sâu mà thông tuệ, u uất mà tang thương, khi nhìn aithường chăm chú đến mức như thể trong mắt chàng chỉ có người đó vậy. Ở nơi đónàng không thể nhìn thấy tia nhìn khiến nàng chán ghét kia – thứ mà nàng thườngnhìn thấy trong mắt sư phụ. Thì ra giữa con người với con người cũng có thểkhác nhau nhiều đến thế.
Đixuyên qua rừng vân sam, phía trước vẫn là một mảng trắng mịt mờ, không thể cóđường đi lối lại, những lùm cây thâm thấp và bụi cỏ khô lộ ra màu nâu xám dướimặt tuyết trắng tinh. Trong thế giới trắng xóa này, con người trở nên nhỏ nhoibiết mấy.
“Leoqua ngọn núi phía trước kia, đằng sau có một hồ nước, rất lớn, rất đẹp!” Nàngnheo đôi mắt xinh đẹp lại, nhìn làn hơi mà mình vừa thở ra trước mắt, sau đótản dần, rồi biến mất. Trong lòng nàng chợt nhớ về cảnh tượng đẹp đẽ mà mìnhtừng thấy rất nhiều năm trước, một hồ nước trong veo phản chiếu mây trắng trờixanh, xung quanh là thảm cỏ non xanh biếc, điểm xuyết bên trên là những bônghoa nhỏ màu sắc rực rỡ. Tất nhiên, đó là cảnh tượng của mùa hè, còn bây giờ,không biết hồ nước đó đã đóng băng chưa?
Khôngnói năng gì, Phó Hân Thần y lời bước về phía trước. Lúc này, trong đầu, trongmắt chàng, ngoài cỏ tuyết nhu ra thì chẳng còn thứ gì khác cả.
Đườnglên núi dốc mà trơn trượt, Phó Hân Thần thi triển khinh công, cho dù trong taycòn mang theo một người nhưng vẫn giống như đi trên đất bằng, không hề tốn sức.Diệp Thanh Hồng chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ, cặp mắt xinh đẹp lúc thì nhìnkhuôn mặt tuấn tú cương nghị của chàng, lúc lại nhìn khung cảnh khi tuyết ngừngrơi xung quanh, không biết nên tập trung vào đâu mới phải.
“Ấy?”Diệp Thanh Hồng không dám tin vào cảnh tượng mà mình nhìn thấy, mọi thứ trướcmắt mà mình nhìn thấy, mọi thứ trước mặt, quả thự là khó tin, tại sao lại…
Đứngtrên đỉnh núi, Phó Hân Thần cũng không khỏi chấn động, bởi cảnh tượng tuyệt đẹptrước mắt. Tại sao một nơi tuyết trắng bao quanh thế này không ngờ lại có cảnhtượng của mùa hè, trên mặt hồ xanh biếc mịt mờ khói sương lảng bảng, kết hợpmột cách hoàn hảo với bầu trời xanh nhạt làm khung cảnh trở nên càng thêm thúvị. Bên bờ hồ hoa cỏ tươi xanh, trên mặt hồ bèo rong xanh tốt, thấp thoáng còncó bóng chim nước tung tăng, xa tít bên kia hồ là một ngọn núi thẳng đứng tựadao gọt, hệt như một thanh kiếm sắc đâm thẳng lên bầu trời.
“Thậtkhông ngờ…” Phó Hân Thần thấp giọng lẩm bẩm, trong ánh mắt ánh lên vẻ hoàiniệm. Trong mảng ký ức xa xôi đó của chàng cũng từng có một nơi như vậy, ở đócó những kỷ niệm của chàng thời niên thiếu, chàng cho rằng cả cuộc đời này mìnhsẽ không còn được nhìn lại thêm lần nào nữa.
“Cái gìcơ?” Diệp Thanh Hồng không nghe rõ Phó Hân Thần đang nói gì, liền thu ánh mắtmê say lại, ngoảnh đầu sang phía chàng.
Phó HânThần chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời nàng, ánh mắt thông tuệ nhìn về phía ngọnnúi ở đằng xa: “Là nơi đó sao?” Chàng đã nhìn thấy rồi, trên nền tuyết trắnggiữa nơi đá và đó đó là mấy điểm đỏ tươi khiến người ta không thể không chú ýđến.
“Cáigì?” Diệp Thanh Hồng nhìn thấy nụ cười của chàng, không khỏi ngây người ra.Trời, khi chàng cười trông thật đẹp quá đi thôi!
“Nơiđó!” Phó Hân Thần không hề tỏ ra khó chịu, đưa tay về phía xa. Vì cỏ tuyết nhusắp đến tay, tính mạng của Tịnh Nhi cũng có thể giữ được, tâm trạng của chàngtốt vô cùng, không thèm tính toán với tiểu nha đầu có chút khờ dại này nữa.
“Hả?”Diệp Thanh Hồng nhìn theo hướng ngón tay chàng chỉ, rồi lập tức giật mình hiểura, vội vàng gật đầu” “Đúng, cỏ tuyết nhu, bên trên.”
“Tốtquá rồi!” Phó Hân Thần lại một lần nữa mang theo Diệp Thanh Hồng lao xuống dướinúi. Đến bên bờ hồ, chàng mới cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường ở nơiđây.
“Thậtấm áp!” Diệp Thanh Hồng khẽ kêu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra thần tháivui sướng hết sức động lòng người. Thế giới này thật là kỳ diệu, thật là đẹpđẽ! Còn sống, luôn là việc tốt, không phải sao?
“Cô ởlại đây đợi ta!” Sau khi trầm giọng dặn dò, Phó Hân Thần nhảy vút lên một cái,lập tức đã ở cách đó một trượng.
“Này,chàng…” Diệp Thanh Hồng không ngờ chàng lại đi đột ngột như vậy, muốn nói gì đóthì đã không còn kịp nữa, chỉ đành ủ rũ cái rụp đầu xuống: “Nguy hiểm đấy!”Nàng khẽ cất tiếng nói ra nỗi lo sợ và bất an trong lòng. Trên đỉnh núi đó băngđóng thành lớp, dưới anh mặt trời tỏa ra những tia sáng chói mắt vô cùng.
Khoảngkhắc đó nàng đã mất đi hứng thú với mọi thứ xung quanh, trong đầu chỉ còn lạimột mình chàng, thầm mong rằng chàng đừng xảy ra chuyện gì.
Mặttrời ngả dần về tây, ráng chiều đỏ rực che phủ khắp bầu trời, đỉnh núi băngphản chiều ra những tia sáng mềm mại mà rực rỡ. Ở nơi đó, nàng đã không còn cóthể nhìn thấy bóng dáng màu đen lao đi vun vút kia, chàng vẫn ổn chứ?
Nàngngồi ôm gối, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, trong lòng tràn ngập nỗi bất an vàsợ hãi. Sẽ không có chuyện gì đâu, nàng thầm nói với mình như thế, sau đó hếtlần này tới lần khác tự trách bản thân cả nghĩ. Thời gian cơ hồ ngừng trôi,nhưng đồng thời lại như là trôi qua nhanh tựa chớp giật. Khi màn đêm kéo đến,sự chờ đợi trong vô vọng rốt cuộc đã tuyên cáo kết thúc, dưới bầu trời đầy sao,nàng vươn người đứng dậy, quyết định không ngồi đó chờ nữa. Sự hiểm trở củangọn núi đó có lý nào nàng lại không biết, sư phụ đã từng không dưới một lầnmuốn leo lên đỉnh núi, nhưng lần nào cũng phải bỏ cuộc, dù sao đối với lão mànói, trên thế gian này không có bất cứ thứ gì, kể cả có tuyết nhu, có thể sánhđược với tính mạng, lão sẽ không bao giờ đem tính mạng của mình đi mạo hiểm.Nhưng nam nhân kia thì khác, quyết tâm muốn có được cỏ tuyết nhu của chàng lớnhơn tất cả, bất kể con đường phía trước nguy hiểm thế nào chàng cũng không hềngần ngại. Nàng biết, những chuyện này đều là vì thê tử của chàng, cho nên…
Nàngđột nhiên lắc đầu một cái thật mạnh, sợi dây buộc tóc tuột ra, mái tóc dài tungbay. Không, không được nghĩ linh tinh, chàng sẽ không có chuyện gì hết. Nàngmen theo bờ hồ, đôi chân thon dài ra sức chạy về phía ngọn núi đối diện. Khinhcông của chàng tốt như thế, hồi sáng khi lên núi chẳng tốn chút sức lực nào,ngọn núi kia tuy hơi cao một chút, cũng dốc một chút, nhưng chắc không làm khóđược chàng, sao lại có chuyện được chứ. Nàng cả nghĩ quá rồi. Nhưng… nàng rấtsợ, rất sợ! Không, sao chàng có thể bỏ nàng lại được, chàng đã bảo nàng ở đóchờ chàng thì chàng nhất định sẽ quay về, nhất định, chàng sẽ không lừa nàngđâu.
Ngọnnúi đó cao như thế, dốc như thế, muốn leo lên tất nhiên phải mất rất nhiều thờigian. Chàng đâu phải thần tiên, sao có thể nói lên là lên, nói xuống là xuốngđược, ít nhiều gì cũng phải mất một chút thời gian. Đúng thế, chàng đâu phải làthần tiên, sao có thể leo trèo ở nơi vách núi cheo leo đóng băng như thế chứ?Nghĩ đến đây, sống mũi nàng bỗng cay cay, vội vàng đưa tay lên bịt miệng, cũngbịt cả tiếng nghẹn ngào trong cổ họng nữa. Không, không được khóc, người tốtnhư chàng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Đêm đãvề khuya, tiếng côn trùng kêu rả rích lại càng khiến vùng núi non hoang vắngnày trở nên lạnh lẽo tĩnh mịch, mặt hồ đẹp đẽ ban đầu lúc này đã chẳng khác gìvùng đất của quỷ. Gió thổi qua, làm đám bèo dưới mặt hồ phát ra những tiếng xàoxạc, sương mù tan rồi lại tụ, tựa như một bức tường chẳng thể xuyên qua, ngăncách mọi thứ thành hai thế giới, duy ngọn núi phía trước vẫn lấp lánh những tiasáng màu bạc là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mànđêm, chưa bao giờ đáng sợ như vậy. Nàng loạng choạng bước đi trên thảm cỏ,không phát ra bất cứ tiếng động nào, tất cả đều chìm trong tĩnh lặng, màn đêmđáng sợ dường như nuốt chửng tất cả mọi âm thanh. Nỗi sợ hãi bỗng trào dângtrong lòng, dưới chân không biết vấp phải thứ gì nữa, nàng ngã nhào về phíatrước một cú thật mạnh. Đau quá! Khuỷu tay và đầu gối của nàng dội lên cảm giácđau nhói, đau thấu tâm can. Trước giờ nàng chưa từng sợ thứ đau đớn này, hômnay sao thế nhỉ, sao lại đau đến vậy, đau đến nỗi khiến nàng muốn khóc, đau đếnnỗi khiến nàng không cách nào bò dậy nổi.
“Chàng,đừng có chuyện gì nhé!” Nàng không kìm được nằm soài trên thảm cỏ nghẹn ngàokhóc, nước mắt trực tiếp thấm vào trong đất, mùi bùn đất lạnh lẽo truyền vàomũi, khiến nước mắt của chàng lại càng thêm tuôn chảy: “Thê tử của chàng, cònchờ chàng đấy…”
Sự bithương và tuyệt vọng bao trùm lấy nàng, khiến nàng hoàn toàn không phát giác cóngười đi bên cạnh. Đang lúc nàng khóc nức nở, chợt cảm thấy lưng căng cứng, cảngười đã bị xách lên rồi.
“Tachưa từng thấy nha đầu nào không ưa sạch sẽ đến như vậy đấy.” Giọng nói tráchcứ mang theo nét cười khẽ vang lên giữa màn đêm.
DiệpThanh Hồng giật nảy mình, ngay sau đó liền vô cùng mừng rỡ, ôm chặt lấy nơi vừaphát ra âm thanh: “Chàng… chưa chết…”
“Ngốc!”Người chết mà biếtnói chuyện sao?” Phó Hân Thần bực mình kéo nàng ra xa một chút, tuy trong mắtchàng nàng vẫn là một tiểu nha đầu, nhưng vì sự chung thủy đối với thê tử,chàng luôn giữ khoảng cách với mọi loại động vật giống cái, mang nàng lên xuốngnúi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Chẳnghề phát giác ra sự xa cách trong im lặng của chàng, Diệp Thanh Hồng chỉ cườingô nghê, toàn bộ trái tim dường như đã bị niềm vui lấp đầy, chỉ bởi vì chàngđã bình an quay về, những thứ khác đều không hề quan trọng.
“Cỏtuyết nhu?” Nàng khẽ hỏi, dù biết rõ làm như vậy là thừa, nhưng nàng vẫn khôngkìm được cất tiếng.
“Tìmđược rồi.” Giọng nói của Phó Hân Thần tràn ngập niềm vui: “Bây giờ chúng taxuống núi thôi!” Nói xong, chàng lại không cách nào kiềm chế được niềm vuitrong lòng, bèn cất tiếng hú dài vang vọng, rồi ôm lấy Diệp Thanh Hồng lao đivun vút trên nền tuyết.
“Chàng…”Diệp Thanh Hồng muốn nói mà lại thôi, đôi mắt say mê đắm đuối nhìn đi nhìn lạitrên khuôn mặt tuấn tú của chàng. Nàng thầm thở dài một tiếng, không ngờ bảnthân lại lo lắng cho chàng như vậy, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.
Giữarặng núi lượn lờ uốn khúc như con rắn trắng, chỉ thấy một bóng đen lao vút vềphía chân núi như tên bay, tiếng hú vang vọng khắp chốn, mãi mà không tan.
***
Nhìntheo bóng lưng đang dần đi xa của bọn họ, trong lòng Diệp Thanh Hồng tràn ngậpnỗi u sầu và lưu luyến. Thung lũng đã lại khôi phục vẻ tĩnh lặng của ngày xưa,nhưng chẳng bao giờ giống như trước đây được nữa.
Chàngnói mình tên là Phó Hân Thần, còn thê tử của chàng là Dương Chỉ Tịnh, nhưngnàng lại không biết mấy chữ đó viết như thế nào. Bọn họ viết cho nàng xem, nàngcũng không nhận ra, bởi đến tên của mình nàng cũng không biết viết. Trong mắtbọn họ, nàng nhất định là rất ngốc, rất ngốc.
Bọn họđã đi xa, nhưng không hề ngoảnh đầu nhìn lại dù chỉ là một lần, cho đến tận khibiến mất ở chỗ rẽ. Thì ra… thì ra nơi này vốn chẳng có thứ gì để bọn họ lưuluyến cả.
DiệpThanh Hồng nhắm mắt lại, uể oải dựa lưng vào cây gỗ, trái tim chợt rấm rứt đau.Nàng làm sao thế này? Bọn họ với nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, tạisao lại phải thương tâm vì những người chẳng hề liên quan như thế? Trên thếgian này không có người nào thương yêu nàng, quan tâm đến nàng, lo lắng chonàng. Có điều, không phải một mình nàng vẫn có thể sống rất tốt đó sao? Nàngưỡn thẳng lưng một cách quật cường, rồi kiên quyết xoay người quay trở vào cănnhà gỗ.
Nhưng…khi nàng chuẩn bị đóng cửa, cánh tay chợt đờ ra, ánh mắt không kìm được nhìn vềphía bọn họ vừa biến mất. Một sợi tơ tình như có như không quấn chặt lấy toànbộ trái tim nàng, khiến nàng muốn hoàn toàn quên đi mà không được… Bọn họ lànhững người duy nhất đối xử dịu dàng và thân thiện với nàng trong suốt mười sáunăm qua, nàng thật sự rất thích bọn họ, rất muốn được vĩnh viễn ở bên bọn họ,cho dù bọn họ không để ý đến nàng cũng không sao. Chỉ cần thỉnh thoảng bọn họnhìn nàng một chút, cười với nàng một cái, hoặc nói với nàng một câu, vậy lànàng đã thỏa mãn lắm rồi.
Điềunày là không thể! Giữa hai hàng lông mày của nàng như tràn đầy những hạt sươnggiá lạnh, nàng thầm tự trách sự tham lam và hoang tưởng của mình, nhưng bàn taythì lại không cách nào đóng cửa được nữa, để mặc cho gió lạnh tràn vào nhà.Nàng và bọn họ không giống nhau, nàng thuộc về thung lũng này, còn bọn họ thuộcvề thế giới bên ngoài; ngay từ khi sinh ra số mệnh của nàng đã được định trước,đó là cả cuộc đời phải cô khổ lênh đênh, bị người ta ức hiếp, còn bọn họ thìthành cặp thành đôi, được hạnh phúc vui vẻ. Nàng dựa vào cái gì mà muốn có thứkhông thuộc về mình? Con người tốt nhất là đừng nên quá tham lam!
Hơi caumày lại, nàng thôi không đóng cửa, mà đi trở về bên lò than. Gió lạnh từ bênngoài thổi vào, khiến cho ngọn lửa trong lò lắc lư bất định. Nàng giữ chặt bộquần áo trên người, để mặc cho gió lạnh cào xé trên khuôn mặt non nớt và hấttung mái tóc của nàng lên. Một nét cười nhẹ thoáng hiện lên khóe miệng nàng… Ngọngió đó, có mang theo hơi thở của bọn họ.