Trên một con đường nườm nượp ngườiqua lại ở đất Trường An, một chiếcxe ngựa cũ nát đang tiến đi thậtchậm. Người đánh xe đầu đội nón trúc, vành mũ kéo xuống rất thấp, khiến ngườita không thể nhìn rõdáng vẻ, có điều tuy người đó mặc quần áo vải thô, nhưng tấm thân yểu điệu kiavẫn khiến người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra đó là một nữ tử. Nữ tử đánh xevốn là việc hiếm có, nhưng ở nơi dưới chân thiên tử ngọa hổ tàng long này vốncó đủ thứ việc ly kỳ, nên mọi người cũng đều chẳng cảm thấy ngạc nhiên.
“Phíatrước có một khách điếm, chúng ta có cần dừng lại nghỉ ngơi một chút không?” Một giọngnói nhu mì vang lên từ phía người đánh xe, khiến người ta không còn chút hoàinghi nào về giới tính của nàng.
“Kháchđiếm gì vậy? Muội làm chủ là được rồi.” Giọng nói vang ra từ trong xe thì lại yêu kiều mà yếu ớt, không ngờ cũng là một nữ nhân.
“Kháchđiếm Lợi Hưng, lúc ở Hàng Châu chúng ta từng trọ lại đó rồi, chắc làmột phân hiệu củanó.” Người đánh xe hờ hững trả lời. Dừng xe lại, nàng xoay người vén rèm lên, chui vàotrong đó.
Nằmtrong xe là một nữ tử sắc mặt trắng bệch, trên người mặc một chiếc váy màu xanh với hoa văn là những bông hoa nhỏ màu trắng, đẹp như tranh, khiến người ta không thểdời ánh mắt đi được, thì ra là Diệm Nương.
“Tỷ saorồi? Còn cầm cự được nữa không?”
Nữ tửđánh xe nhìn sắc mặt không được tốt lắm của nàng, có chút lo lắng hỏi. Trênđường bọn họ đã bái phỏng vô số danh y ở khắpcác vùng nam bắc, nhưng lại không người nào có thể khiến Diệm Nương khởi sắc,cuối cùng vẫn phải dựa vào phương thuốc Diệp Thanh Hồng học được từ chỗ sư phụđể duy trì tính mạng cho nàng. Mắt thấy Diệm Nương ngày một gầy yếu hơn, DiệpThanh Hồng làm sao có thể không lo lắng cho được.
“Takhông sao.” Diệm Nương khẽ nở nụ cười, không ngờ trên quãng đường cuối cùng củasinh mệnh nàng lại gặp được một người thật lòng quan tâm đến mình như thế, ôngtrời cũng coi như đã đối xửvới nàng không bạc rồi.
DiệpThanh Hồng mím chặt môi không nói gì thêm, biết rằng dù có hỏi nữa thì đối phương cũng chỉ đáp lại bằng một câu này. Hơikhom người xuống, nàng đỡ Diệm Nươnglên lưng, cảm thấy vị tỷ tỷ này đã nhẹ hơn trước rất nhiều, đôi hàng lông mày không kìm đượchơi cau lại.
Cõng DiệmNương bước xuống xe ngựa nàng đi vào trong khách điếm Lợi Hưng.
“Chưởngquỹ, ta muốn một gian phòng thượng hạng.” Diệp Thanh Hồng nói với vị chưởng quỹtrung niên dáng người béo ú đang đứng sau quầy.
Chưởngquỹ đã quen thấy những Nhất sĩ gianghồ quần áo giản đơn nhưng ra tay rộng rãi, đã sớm hiểu được đạo lýkhông thể nhìn mặt mà bắthình dong. Mà hai vị nữ tử này kết bạn với nhau không cần người hộ vệ, tấtnhiên là không đơngiản, do đó lão cũng không dám chậm trễ, vội sai tiểu nhị dẫnhai người lên lầu, lại phái người dắt xe ngựa đến bên cạnh chuồng ngựa phíasau, cho ngựa ăn no.
Vì vẻ đẹp của Diệm Nương, bọn họđã thu hút sự chú ý của không ít người, nhưng cả hai đều coi như không nhìnthấy, đi thẳng theo sau tiểu nhị. Đang chuẩn bị bước lên cầu thang, đột nhiêncó một tràng tiếng bước chân dồn dập từ phía tầng trên vang lại, rồi một gã cóbộ dạng như người hầu xuất hiện trên cầu thang và vội vàng bước xuống, miệng còn kêu lên khôngngừng: “Tránhra! Tránh ra!”
DiệpThanh Hồng phải cõng Diệm Nương trênlưng muốn tránh ra thì đã không cònkịp nữa, gã người hầu kia như một cơngió lướt qua bên canh nàng, hất tung chiếc nón trúc trên đầu nàng ra, làm nó lăn về phía cửa, dừng lại cạnh một vị công tử áo trắng vừa mớibước vào. Mái tóc dài của Diệp Thanh Hồng lập tức bung ra và buông xuống.
Nàngcòn chưa nói gì, gã người hầu kia đã lớn tiếng kêu lên: “Bảo ngươi tránh ra cơmà, ngươi điếc hay…”. Những lờiphía sau đã lập tức tan thành mây khói sau khi gã nhìn thấy khuôn mặt ngạcnhiên đang nhìn về phía mình của Diệp Thanh Hồng.
Toàn bộđại sảnh lập tức trở nên tĩnh lặng, hình thành một sự đối lập hết sức rõ ràngvới khung cảnh ồn àotrước đó. Không ai ngờ nổi dưới chiếcnón trúc kia lại là một khuôn mặt diễm lệ đến nhường này, kề ngay sát đó, vẻđẹp của Diệm Nương lập tức nhạt nhòa hẳn đi.
DiệpThanh Hồng lại vẫn thản nhiên như thường, đến chiếc nón trúc cũng chẳng buồnđi nhặt, cõng Diệm Nương định đi lên lầu.
“Cônương, xin dừng bước!” Phía sau vang lên một giọng nói ôn hòa, trong đó toát ravẻ bể dâu và mỏi mệt vô cùng vô tận.
DiệpThanh Hồng ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là nam tử áo trắng vừa rồi đang cầm nóntrúc đi về phía nàng. Vì khí độ ung dung hiếm có của đối phương, Diệp ThanhHồng không kìm được quan sát y thêm một chút.
Nam nhân đó mặc cẩm bào màu trắng, cổ áovà ống tay áo có những hoa văn rất hoa lệ phức tạp được thêu bằngchỉ bạc, kỹ thuật thêu cực kỳ tinhtế. Mái tóc y được búi lại, đầu đội mũ cao, thân hình cao lớn, mắt dài lông màyrậm, mũi cao môi dày, khuôn mặt tựa như đao tạc. Nơi khóe mắt và bờ môi y hiệnlên những đường nét của thời gian, trong đôi mắt đen lánh sâu thẳm thấp thoángnét bể dâu và mỏi mệt khó có thể miêu tả bằng lời, hệt như giọng nói của y vậy.Y có một sự uynghi và khí chất quý phái trời sinh, đồng thời lại mang theo nét u uất như thểđã nhìn thấu sự đời, qua đó hình thành nên một thứ mị lực cực kỳ cuốn hút.
“Nóncủa cô nương này.” Nam Nhất đó đưa chiếc nón trúc cho Diệp Thanh Hồng, trong đôi mắtbình lặng như mặt nước hồ thuchợt lóe lên một tia sáng cực kỳ quái dị.
“Cảm ơn.” Diệp Thanh Hồng đón lấy chiếc nón trúc nhưng lại không đội lên đầu, đôi mắt xinh đẹp quan sát y một lúc, cứ luôn cảmthấy người này cóchút quen thuộc.
“Cônương chắc đến từ vùng khác nhỉ, không biết có quen Tiêu Viên Viên không?”Nam nhân nọ cất tiếng ôn tồn, nhưng lời nóira lại khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
“Khôngquen.” Diệp Thanh Hồng khẽ lắc đầu, không hề bỏ sót vẻ kích động thoáng quatrong mắt đối phương khinhắc đến cái tên này. Chẳng rõ vì sao, nàng lại không muốny thất vọng, bèn ngoảnh đầu lại hỏi Diệm Nương: “Tỷ có từng nghe nói tới chưa?”
DiệmNương cũng khẽ lắc đầu, nói: “Chúng ta đi thôi!”
DiệpThanh Hồng nhìn nam nhân kia bằng ánh mắt áy náy, rồixoay người đi lên lầu. Chỉ ngheDiệm Nương ghé đến bên tai nàng rủ ri: “Muội và nam nhân đó trông rất giống nhau, có khinào y là người thân của muội không?”
DiệpThanh Hồng thoáng ngây ra, ngoảnh đầu lại nhìn namnhân đó một chút, trong đôi mắttrong veo ánh lên một nét đau đớn và ưu thương khó có thể kiềm chế được. Nhưng ngaysau đó nàng lại cụp mắt xuống che giấu đi tất cả, nàng làm gì có phúc như vậy chứ? Cúiđầu xuống, nàng thấpgiọng nói: “Muội không có người nhà, cũng chẳng có gì hết, từ nhỏ đã chỉ có mộtmình.” Vừa nói nàng vừa cõng Diệm Nương đi lên lầu, không nhìn người đó thêmlần nào nữa.
Nàngkhông biết rằng mỗi một câu nói, mỗi một vẻ mặt của mình đều lọt vào trong tai,trong mắt nam nhân kia, khiến y chấn động.
“Con làThanh Nhi ư?” Y khẽ lẩm bẩm như đang có điều suy tư gì đó, rồi đột nhiên xoayngười đi ra ngoài. Một nam tử áo đen lập tức bước đến, đi theo phía sau và ở cách y một khoảng nửa bờ vai.
“Tamuốn biết lai lịch của cô gái đó.” Y trầm giọng nói, từ trong đôi mắt thâm trầmthoáng qua một nét kích động tới tột cùng. Cô gái đó hoàn toàn không giống ViênViên một chút nào hết, nhưng từ trên người nàng y lại nhìn thấy được bóng dángcủa Viên Viên, liệu nàng có thật sự là người mà y nghĩ đến không?
“Vâng,vương gia.” Nam tửáo đen cung kính vâng lệnh, xoay người rời đi.
“Nếucon đúng là Thanh Nhi, vậy thì tốt biết mấy.” Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời uám đã bắt đầu rải mưa phùn trong tâm trạng vôcùng thương cảm. Nhớ năm đó, cũng là thời tiết như thế này, Viên Viên đã lén trốn đicòn mang theo cả Thanh nhi, sự íchkỷ và đố kỵ của nàng đã làm hại tất cả mọi người. Ôi...
***
“Ngồiđi!” Diệp Hiệp chỉ tay vào chiếc ghế ở đối diện mà nói với Diệp ThanhHồng. Đón họ đếnLong Nguyên đã được ba ngày, tới hôm nay mới gặp được nàng, là bởi vì ông còn bận đi tìm Bạch Ẩn.
DiệpThanh Hồng lẳng lặng ngồi xuống. Đây là một tòa tiểu hiên trên mặt hồ, nhìn ra ngoài quacửa sổ, những hạt mưa li ti dày đặc đang không ngừng rải xuống, làm gợn lên vôsố sóng nước lăn tăn, những đình đài lầu các ở phía xa đều chìm trong một mảngmịt mờ.
“Nếmthử đi, đây là rượu Mai Hoa đặc sản Hàng Châu, tính ấm mà vị thuần, có cônghiệu khai vị.” Diệp Hiệp cầm bình rượu lên rót cho nàng và mình mỗi người mộtchén, trên khuôn mặt mộc mạc mang theo một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
DiệpThanh Hồng nhấp thử một chút thứ dịch thể màu vàng nhạt trong chén, rồi khẽ lắcđầu: “Ông kêu bọn ta đến đây rốt cuộc là có chuyện gì? Ta còn phải đi tìm đại phu chữatrị cho Diệm Nương nữa, ông, ông thả bọn ta ra đi.” Ba ngày trước bị người tacưỡng ép đón vào đây, bọn họ giống như phải ở trong lồng, nhưng lại không có ai nói với bọn họ rốt cuộclà có chuyện gì cả. Hôm nay gặp mặt mới biết chủ nhânnơi đây là nam tử áo trắngkia, nàng không khỏi thầm thở phào một hơi.
“Côkhông cần lo lắng, ta đã tìm được người rồi, y nhất định có thể chữa khỏi choDiệm Nương.” Không thích nhìn vẻ u sầu của nàng, Diệp Hiệp liền trầm giọng giảithích.
“Thậtsao?” Diệp Thanh Hồng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mở to đôi mắt nhìn đối phương,nhưng ngay sau đó liền dừng lại: “Tại sao ông phải đối xử với bọn ta tốt nhưvậy?” Ra ngoài đã được một năm, nàng sớm hiểu được ở thế giới bên ngoài này không cóchuyện người ta vô duyên vô cớ giúp đỡ mình điều gì cả.
“Ta tốtvới cô, không phải là với bọn cô.” Rất bình tĩnh, Diệp Hiệp nhìn khuôn mặt cóchút giống mình kia, rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Đoạn ông vươnngười đứng dậy, trên khuôn mặt anh tuấn có mang theo thứ mị lực kỳ dị ấy thoáng hiện nét bi ai như cónhư không: “Nếu con gái ta chưa chết, chắc cũng lớn như cô bây giờ. Cô... Ôi,trông cô và nó rất giống nhau.” Xoay người lại, ông cố che giấu nỗi kích độngkhó tả tronglòng. Ông thật muốn ôm nàng vào lòng,nói với nàng, rằng nàng chính là con gái của ông. Nhưng ông biết làm như vậy sẽkhiến nàng sợ, hơn nữa nếu nàng hỏi năm đó tại saoông lại vứt bỏ nàng, ông không biết phải nóivới nàng thế nào. Trướckhi đón Diệp Thanh Hồng đến Long Nguyên ông đã sai người điều tra vềchuyện của nàng,chỉ có điều thung lũngnàng ở cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nên có rất nhiều chi tiết nhỏ không thể điều tra được,chỉ biết là mười chín năm trước Tư Đồ Hành đã mang nàng về đó. Sáu năm trước vợchồng Tư Đồ Hành lần lượt qua đời, rồiPhó Hân Thần và Dương Chỉ Tịnh cùng vào thunglũng tìm cỏ tuyếtnhu, mà một năm trước Phó HânThần còn ở lại đó suốt nửa năm trời, rồithì Ngọc Vô Song, Nghiêm Phiêu Phiêu, Khanh Tuần, Diệm Nương cũng lần lượt đivào thung lũng, những chuyện này ông đều đã biết cả. Sau đó Phó Hân Thần xáchtheo Ngọc Vô Song và Nghiêm Phiêu Phiêu rời khỏi đó trở về Long Nguyên, giaohai người cho Ngọc Quý Sơn xử lý,liền tránh vào Mai Viên, từ đó đến nay không bước chân ra ngoài một bước.
Trongcăn nhà gỗ của Diệp Thanh Hồng, Nghiêm Phong tìm thấy một tấm kim bài nhỏ, mộtmặt có bức hình phụng vũ cửu thiên khảm nạm bằng những viên ngọc trai li ti,mặt còn lại thì khắc hàng chữ “sinh nhật đầy năm của ái nữ Thanh Hồng” và ngày tháng nămđúc ra nó. Ngoài ra y còn tìm thấy một bọc quần áo trẻ con, tuy đã cũ những vẫn có thể nhìnra là sản phẩm củaxưởng dệt may chuyên dụng trong vương phủ. Những thứ này có lẽ không thể chứng minh điều gì, nhưng chỉriêngkhí chất trên người DiệpThanh Hồng cũng đã đủ cho ông khẳng định phán đoán của bản thân, ngoài đó ratất cảchẳng qua chỉlà vật nghiệm chứng kèm theo chứ chẳng có gì quan trọng.
“Congái của ông đi đâu rồi?” Diệp Thanh Hồng không kìm được hỏi giọng quan tâm, dựavào trực giác nàng biết được nam nhân này không hề có ác ý với mình, hơn nữa cũng khôngthể nói rõ là tại sao, nàng còn rất thích ông.
Khẽ thởdài một hơi, Diệp Hiệp ngoảnh đầu lại nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Bị mẹ nó mangđi rồi.” Quá khứ chỉ có thể nói tới đây thôi, phần còn lại quả thực là đớn đaukhó tả.
“Ồ.”Diệp Thanh Hồng như hiểu mà như không,trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một nữ nhân có dung nhan tuyệt đẹp. Hìnhảnh ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức khiến nàng hoài nghi việc nócó từng xuất hiện hay chưa. Nhưng trong lòng nàng lại đã mơ hồ một dự cảm. Nàng không muốn tìmhiểu xem đó rốt cuộc là gì, bèn đứng dậy đi tới sau lưng Diệp Hiệp, cất tiếngtò mò hỏi: “Ta đã hai mươi hai tuổi rồi, ông còntrẻ như vậy, sao có thể có congái lớn như ta được?”
Nhìn ông ta tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ với Phó Hân Thầnhơn nữa mái tóc còn đen nhánh, khiến người khác không thể không cảm thấy hoài nghi.
DiệpHiệp cười vang, vòng tay qua vai kéo nàng đến đứng bên cạnh mình trước cửa sổ một cáchtrìu mến: “Ta đã năm mươi lăm tuổi rồi, con gái ta dù có lớn hơn cô mười tuổi thì cũng không cógì là lạ.”
Vì độngtác thân mật của ông, Diệp Thanh Hồng bất giác dâng lên một cảm giác vô cùng ấmáp: “Ta tên là Nô Nhi, ông tên là gì?”
“NôNhi, Nô Nhi...” Diệp Hiệp tỉ mỉ suynghĩ kỹ về cái têncủa nàng, không kìm được bừng bừng nổi giận. Vợ chồng Tư Đồ Hành thực đáng chết, không ngờlại dám gọi con gái ông là Nô Nhi, không biết chúng còn ngược đãi nó thế nàonữa. “Bọn họ đối xử vớicô có tốt không?”
“Aicơ?” Diệp Thanh Hồng nhìn vẻ giận dữ của ông với vẻ khó hiểu, nhưng lại khôngcảm thấy sợ hãi chút nào.
“Cặp vợchồng nuôi dưỡng cô ấy.” Ông không biết quan hệ giữaDiệp Thanh Hồng và bọn họ, nên chỉ đành nói như vậy mà thôi.
“Têncủa ông là gì?” Diệp Thanh Hồng không trả lời, chuyện trong quá khứ nàng khôngmuốn nhắc đến nữa.
“DiệpHiệp.” Trái tim Diệp Hiệp thầm nguội lạnh, biết rằng phán đoán của mình đã đúng rồinhưng lại chẳng có cách nào khác cả. Hai người đó đã chết, ông có thể làm gìđược? “Sau này ta gọi cô là Thanh Nhi nhé, không gọi là Nô Nhi nữa!”
“Ừm.”Diệp Thanh Hồng nở một nụ cười ngọt ngào, gọi là gì nàng căn bản không hề để tâm, nhưng lại có rất nhiềungười chấp nhất về điều này.
“Khôngbiết Diệp huynh ép tiểu đệ ra ngoài rốt cuộc...” Giọng nói quen thuộc của PhóHân Thần đột ngột vang lên, rồi bất ngờ dừng lại sau khi nhìn rõ cô gái mà vịhảo bằng hữu trước mặt đang ôm trong lòng.
DiệpHiệp cười vang: “Muốn mời được Long Nguyên chủ ra ngoài thực là không dễ, nếuhuynh đệ còn không ra, ta còn định đốt cả rừng mai đấy.” Nói xong, ông liềnquay sang dịu dàng nói với Diệp Thanh Hồng: “Thanh Nhi, Phó Hân Thần cô cũngbiết nhỉ?” Từ chỗ Diệm Nương ông biết được tình cảm của Diệp Thanh Hồng với PhóHân Thần, cho nên bất kểthế nào ông cũng phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.Đây là điều mà ông nợ nàng.
“DiệpHiệp.” Vừanhìn thấy Phó Hân Thần, Diệp Thanh Hồng liền nép vào lòng Diệp Hiệp theo bảnnăng, thứ cảm giác đau đớn từng khiến nàng chết đi sống lại đó một lần nữa tràn đến, khiến sắc mặt nàng thoáng cái đã trở nên trắng bệch.“Diệp Hiệp, ta muốn đithăm Diệm Nương.” Giọng nói của nàng có chút khànkhàn, vội vàng kéo tay Diệp Hiệp muốnrời đi, nàng sợ nếu cònkhông rời đi, nàng sẽ không thể nàokhống chế được bản thân nữa. Suốt trongquãng thời gian đó nàng chỉ biết đến đau, mộtnỗi đau vô cùng vô tận, nàng không biết mình đã làm thế nào, chỉ biết rằng sau khi tỉnh lại toànthân đều là thương tích, nhưng lại không hề cảm thấy đau. Nàng sợ phải nhìn thấy vẻ mặttuyệt tình của chàng một lần nữa, lần này nàng nhất định sẽ không chịu đựngnổi.
“Được.”Diệp Hiệp xót xa nói, xem ra Phó Hân Thần đã làm nàng tổn thương không nhẹ.
“Chậmđã!” Phó Hân Thần trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén dừng lại trên đôi bàn tayđang nắm lấy nhau của hai người, rồi di chuyển lên tấm dung nhan đã từng chiếm cứ đầu óc chàng suốt mộtthời gian dài kia. Ở đó, chàng không nhìn thấy niềm vui khi trùng phùng, khôngnhìn thấy nụ cười hồn nhiên mà chàng từng tưởng tượng, cái miệng hồng hào nhỏ xinh kia cũngkhông nói “Phó Hân Thần, ta rất nhớ chàng”. Chẳng có gì hết, chỉ có sự sợ hãilàm chàng căm hận kia. Sao nhanh như vậy mà nàng đã quên đi sự si tình với chàng, để rồilao vào vòng tay của một nam nhân khác như thế chứ? Nàng thậtđáng ghét! Bàn tay chàng nắm chặt lại, cố đè nén nỗi xung động muốn lao tớicướp lấy nàng từ bên cạnh Diệp Hiệp về, chậm rãi nói: “Nô Nhi, lâu lắm rồikhông gặp.”
“Đúngthế, lâu lắm rồi... Đã có ba trăm chín mươi bảy ngày rồi đấy.”
Nhữnglời phía sau nàng nói rất khẽ, chỉ có Diệp Hiệp là nghe thấy được. Ông không khỏibật cười, xem ra nha đầu này đúng là vừa yêu vừa e sợ Phó Hân Thần đây.
Phó HânThần hơi cau mày lại, không thích việc mình bỏ sót lời của nàng, hơn nữa còn càng ngày càng cảm thấytình cảnh thân mật giữa nàng và Diệp Hiệp vô cùng gai mắt: “Diệp huynh, nếuhuynh có chuyện thì xin đi trước đi!”
DiệpHiệp hơi ngẩn ra, liền cả mừng, gật đầu cười nói: “Được, được, vậy tối nay tasẽ đến Mai Viên tìm huynh đệ.” Nói xong liền đi ra ngoài.
DiệpThanh Hồng không kìm được hoảng hốt níu chặt lấy ống tay áo ông: “Để ta đi vớiông, ông... ông đừng vứt bỏ ta lại!” Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại giống như mộtcây búa lớn nện vào trái tim Phó Hân Thần thật mạnh, sắc mặt chàng sau nháy mắtđã trở nên trắng bệch, muốn nói gì đó, nhưng lại chợt pháthiện mình chẳngthể thốt thành lời. Đã từng có lúc nàng cầu xin chàng như vậy, nhưng chàng đãlàmgì với nàng?
“ThanhNhi, ta còn có việc cần làm, cô ở đây nói chuyện với Hân Thần đi! Không phải hai người đãcó ba trăm chín mươi bảy ngày chưa gặp nhau rồi sao?” Diệp Hiệp không hiểu nguyên do bêntrong, chỉ chorằng Diệp Thanh Hồng đang giận dỗi, bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi xoayngười rời khỏi đó. Cởi chuông vẫn cần người buộc chuông, không phải sao?
DiệpThanh Hồng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng ông rời đi, trong lòng lại một lần nữanổi lên cảm giác bị bỏ rơi. Tại sao chứ?
“Y đãđi rồi.” Phó Hân Thần lạnh lùng nói, rồi chuyển người qua che tầm mắt của nànglại. Chàng không thích nhìn thấy vẻ lưu luyến không dành cho chàng trong mắtnàng, vô cùng vô cùng không thích.
DiệpThanh Hồng không kìm được lùi về phía sau hai bước, có điều ánh mắt lại không kìmđược nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú đã từng khiến nàng đau đớn đến tột cùng nhưngđồng thời lại ngày đêm nhung nhớ kia. Trông chàng có vẻ rất tốt, suốt một nămnay được ở bên người yêu chắc là hạnh phúc vô cùng. Nhưng chàng có từng nhớ đếnnàng không?
Ngẩnngơ nhìn vẻ sợ hãi mà xa cách trên khuôn mặt nàng, Phó Hân Thần hít sâu một hơiđột nhiên rời khỏi nàng mà đi đến bên cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn những hạt mưalất phất bên ngoài, trong đó toát ra một vẻ đau khổ tưởng chừng như tuyệt vọng.Rời khỏi nàng, chàng cho rằng mình sẽ có thể ở trong Mai Viên bầu bạn với Tịnh Nhi đến hết cuộc đời, nhưng chẳng ngờtrong lặng lẽ, tình cảm của chàng với nàng đã sâu sắc đến mức khó tin, bóngdáng nàng cứ thường xuyên xuất hiện trong những lúc mà chàng không ngờ đến,quấy nhiễu cảm xúc của chàng, thậm chí trong những khi nửa đêm tỉnh mộng chàngcòn chẳng thể kiềm chế được mà nhớ đến nàng. Biết là có lỗi với Tịnh Nhi, nhưngchàng lại không thể thoát khỏi tấm lưới tình mà nàng đã buông ra đó. Đau khổchịu đựng suốt một năm, ngay vào lúc chàng đã sắp không thể kiềm chế được địnhmặc kệ tất cả để quay trở lại đó tìm nàng, nàng lại xuất hiện ở Long Nguyên,hơn nữa bên cạnh còn có người khác, mà người đó còn là hảo bằng hữu của chàng,như vậy bảo chàng phải làm sao đây? Chẳng lẽ đây chính là báo ứng ư? Báo ứngviệc ngày đó chàng đã vô tình vứt bỏ nàng.
Nhìnthấy bóng lưng cô độc của chàng, trái tim Diệp Thanh Hồng không khỏi nhói đau,không kìm được bước lên phía trước, đưa tay ra chạm vào lưng chàng, muốn an ủi,nhưng lại sợ chàng cự tuyệt. Từ sau khoảnh khắc chàng tuyệttình rời đi đó, nàng đã không thể xác định được việc mình dồn hết tình cảm cho chàngcó phải là một gánh nặng với chàng hay không. Nghĩ đến đây bàn tay nàng lại bất giác rụttrở về.
Phó HânThần thì lại vì cái chạm nhẹ đó của nàng mà toàn thân chấn động, khi xoay người lại sắc mặtđã dịu dàng hơn rấtnhiều: “Sao nàng lại ra ngoài? Là Diệp huynh mang nàng ra ngoài ư?”
Thấychàng nói năng ôn tồn, tâm thần Diệp Thanh Hồng thầm buông lỏng, lộ ra nụ cườiđầu tiên sau khi nhìn thấy chàng: “Không phải, ta đưa Diệm Nương ra ngoài chữabệnh, mấy hôm trước mới gặp ông ta thôi.”
“DiệmNương?” Phó Hân Thần hơi cau mày lại. Sao Nô Nhi lại ở cùng một chỗ với nữ nhân này chứ?
Dườngnhư biết được chàng muốn hỏi gì, Diệp Thanh Hồng liền chậm rãi kể lại những việcđã xảy ra sau khi chàng rời đi. Thấy sắc mặt chàng càng ngày càng trở nên âmtrầm, nàng không khỏi có chút sợ hãi, sau khi kể xong liền lập tức lặng im thấpthỏm nhìn chàng, không biết mình lại nói sai chỗ nào nữa.
Phó HânThần vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ vì không ngờ Khanh Tuần lại không buông tha choDiệp Thanh Hồng, phẫn nộ vì không ngờ bản thân lại chưa nghĩ đến điều này mà đã bỏnàng ở lại. Chàng thầm đưa ra quyếtđịnh, rằng sẽ không vìKhanh Tuần là sư huynh của Dương Chỉ Tịnh mà né tránh không giao phong chính diện vớigã nữa. Lần sau, nếu hai người còn gặp mặt, chàng tuyệt đối sẽ không nương tay. Đếnkhi tỉnhtáo trở lại, nhìnthấy ánh mắt bất an của Diệp Thanh Hồng, chàng không khỏi thầm cười khổ, nàngtrước nay đều rất sợ mình, hai người như vậy làm sao có thể trở thành phu thêđược. Phu thê? Chàng thầm kinh hãi, sao chàng lại có thể nghĩ đến chuyện này? Vì muốn ép mình không tiếp tục suynghĩ linh tinh, chàng liền đi tới ngồi xuống ghế, và ra hiệu cho Diệp ThanhHồng cũng ngồi xuống.
“Nàngđã thay đổi rất nhiều.” Nhấpmột ngụm trà, chàng bắt đầu tán gẫu với nàng, ánh mắt thì lại không kìm đượcbừng lên những tia sáng nóng bỏng mà quan sát nàng thật kỹ. Nàng mặc một bộ đồ quý tộc kiểu nữ, váy dài chạmđất, tay áo rộng thắt lưng lớn, phía sau là một chiếc áo choàng thêu hoa, máitóc dài được vấn lại thành búi theo kiểu quý tộc, trước trán dính một miếngtrang sức hình con chimnhỏ[1], khuôn mặt không trang điểm gì nhiều, nhưng toàn thân lại toátra khí chất cao quý không gì sánhđược, diễm lệ vô cùng. Khi nàng còn mặc quần áo vảithô trước đây đã không có ai sánh được, lúc nàytrang điểm sơ qua mộtchút lại càng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chàng có cảm giác, rằngdường như nàng vốn thuộc về tầng lớp này.
[1] Đây là một cách trang điểm rất thịnh hành ở Trung Quốcvào thời Đường, miếng trang sức thường được làm bằng vàng hoặc bạc, việc dánmiếng trang sức lên trán cũng có những kỹ thuật riêng. Người dịch giảithích thêm một chút kẻo dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết. (ND)
“Đúngthế?” Diệp Thanh Hồng thở dài mộthơi, có chút buồn bã. Hơn một năm nay nàng đã có quá nhiều trải nghiệm, cũnghọc được nhiều điều, biết rằng có một số việc không thể miễn cưỡng. Chỉ là khithấy chàng đang ti mỉ quan sát mình, nàng vẫn không kìm được thầm cảm thấy vuivẻ: “Bộ đồ này là do Diệp Hiệp ép ta mặc đấy, chàng thấy có đẹp không?” Dừnglại một chút, nàng lấy hết dũng khí nhẹ nhàng nói: “Ta đã biết chữ rồi đâynhé.” Đây là điều mà nàng vẫn luônmuốn nói cho chàng biết, sau khi nói xong, lại không kìm được nín thở chờ phản ứng của chàng.
Vừanghe nói Diệp Hiệp bảo nàng ăn mặc thế này, trái tim Phó Hân Thần không khỏitrở nên nguội ngắt, một thứ cảm giác chua xót lan ra từ miệng chàng, khiếnchàng không thể nghe rõ những lời phía sau.
Khônghề nhận được một lời tán thường nào, Diệp Thanh Hồng không khỏi cảm thấy có chút thấtvọng mà cúi gằm mặt xuống. Dù nàng có cố gắng thế nào thì cuối cùng cũng không so được với Tịnh cô nương, chànglàm sao mà chịu để ý xemnàng rốt cuộc đã biến thànhnhư thế nào, việc này đâu có liên quan gì tới chàng.
Nhìncái cổ thon dài trắng muốt như thiên nga của nàng lộ ra ngoài cổ áo, Phó HânThần không khỏi có chút thẫn thờ. Chàng thật sự đã yêu nàng rồi, nhưng đã quámuộn. Ông trời đúng là biết trêu ngươi, luôn chẳng cho người ta được như ýnguyện. Bây giờ chàng chỉ có thể chúc phúc cho nàng và Diệp huynh không phảichịu giày vò gì nữa mà thôi.
“Đithôi! Nàng ở đâu vậy? Để ta đưa nàng về!” Chàng chậm rãi đứng dậy, quyết địnhphải dứt khoát chặt đứt tất cả mọi tình duyên. Vốn dĩ chàngkhông nên động lòng với nàng như thế.
“TúyTâm các.” Diệp Thanh Hồng nhẹ nhàng trả lời. Trong lòng không biết tại sao lạicó chút hụt hẫng, dường như lần này nàng thật sự sẽ phải đoạn tuyệt với chàng rồi,sau này có lẽ đến đau lòng cũng là một thứ xa xỉ. Sau khi đứng dậy, Phó HânThần cất bước ra ngoài Mộ Vũ hiên trước, một gã thủ hạ vội vàng mở ô ra chạyđến che mưa cho chàng. Chàng đón lấy chiếc ô, vẫy tay một cái, gã thủ hạ lập tức cúiđầu lui xuống. Ngoảnh đầu lại nhìn chiếc váy dài chạm đất của DiệpThanh Hồng, chàng khẽ lắc đầu, đang định sai hạ nhân chuẩn bị kiệu, lại thấy hai taynàng đang nhấc váylên, để lộ ra đôi giày gấm tím thêu hoa ở phía dưới, một gã thủ hạ khác đã bước đếnche mưa cho nàng, bèn không nói thêm gì nữa, dù sao Túy Tâm các cũng ở cách đâykhông quá xa.
DiệpThanh Hồng đi theo sau lưng Phó Hân Thần, nhìn bóng lưng âu sầu cô quạnh củachàng, trái tim bỗng thấy chua xót. Nàng vốn cho rằng chàng ở cùng Tịnh cônương sẽ rất vui vẻ, nhưng sự thực xem ra không phải thế.
Túy Tâmcác là một tòa kiến trúc bằng gỗ ba tầng, bề ngoài mộc mạc giản dị, nhưng nhữngthứ đồ đượcbày biện bên trong đều quý báu vô cùng, ngay đến tấm thảm trải sàn cũng đượcvận chuyển từ đế quốc Ba Tư về. Đứng trong phòng ngủ ở tầng ba, có thể nhìn đixa tắp.
Xua taylệnh cho thủ hạ lui đi, Phó Hân Thần lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Hồng, nhìn rấtchuyên tâm, tựa như muốn in sâu hình bóng của nàng vào trong ký ức. Sau này sẽkhông bao giờ gặp lại nữa rồi.
Bị chàng nhìn đến nỗi trong lòngthấp thỏm, DiệpThanh Hồng đang định mở lời, lại thấy chàng đột ngột xoay người rời đi, hệt nhưngày đó chàng rời khỏi thung lũng vậy. Một cơn đau nhói đột ngột trào dâng,khiến trước mắt nàng bỗng dưng tối sầm. Nàng đưa tay ra bám vào khung cửa mới miễn cưỡng đứng vữngđược, đến khi cơnđau bớt đi phần nào, liền vội vàng nhấc váy chạy nhanh lên tầng ba. Đi đến bên cửa sổ, nàng chỉ thấy Phó HânThần đang một mình cầm ô bước đi trên con đường lát đá xanh, giữa ngọn giả sơnsừng sững, rồi bước lên cây cầu đá đằng xa. Dường như cảm giác được nàng đangnhìn mình, chàng đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía nàng. Tuy khôngnhìn rõ khuôn mặt chàng, nhưng Diệp Thanh Hồng biết chàng đang nhìn mình, khôngkìm được nở một nụ cười ngọt ngào vô hạn. Nàng muốn nói với chàng, nếu trongkiếp này hai người không thể ở bên nhau, vậy kiếp sau nàng nhất định sẽ giànhđến trước Tịnh cô nương để trở thành người chàng thích nhất. Nàng sẽ không cònđau nữa, không bao giờ… Vì nàng đã có niềm hy vọng để mà chờ đợi.
DiệpThanh Hồng ngẩn ngơ nhìnbóng dáng Phó Hân Thần đang lại một lần nữa đi về phía trước, nước mắt khôngkìm được lã chã tuôn rơi. Kiếp sau, kiếp sau nữa, liệu chàng có hẹn trước vớiTịnh cô nương rồi không? Như thế chẳng lẽ nàng sẽ phải vĩnh viễn cô độc mộtmình?
“Tạisao lại khóc?” Bên tai chợt vang lên giọng nói dịu dàng mà quen thuộc kia, toànthân Diệp Thanh Hồng chấn động, xoay người nhìn lại với vẻ khó tin.
Phó HânThần đang đứng ở cửa, mang theo một nụcười mỉm hiền hòa.
“PhóHân Thần?” Diệp Thanh Hồng đâu ngờ chàng đi rồi còn quay trở lại, nhất thời chẳng có chút chuẩn bị nào, tất cả mọinỗi ấm ức và đau thương đồng thời cuồn cuộn trào dâng, khiến nàng mặc kệ tất cả mà lao vềphía trước ôm chặt lấy chàng. Tiếng khóc từ nỉ non biến thành nức nở, dường như nàng muốn phát tiếthết mọi sự kìm néntrong một năm nay ra ngoài.
Phó HânThần thở dài một hơi, ôm lại nàng, khuôn mặt cạ lên mái tóc của nàng thật nhẹ, đãrất lâu, rất lâu rồi chàng chưa ôm nàng thế này. “Đều là ta không tốt, Nô Nhingoan, không khóc nữa!” Giọng của chàng chậm rãi mà trầm thấp, tựa như đang anủi Diệp Thanh Hồng, nhưng bên trong lại chan chứa quá nhiều nỗi đau khổ và xótxa. Vô ý ngoảnh đầu lại nhìn thấy nụ cười của nàng, trái tim vốn đã định từ bỏcủa chàng chợt bùng cháy lên hy vọng, chuẩn bị cho mình một cơ hội cuối cùng,nào ngờ khi trởlại đây rồi lại thấy cảnh nàng nghẹn ngào khóc.
“PhóHân Thần, ta nhớ chàng lắm.” Diệp Thanh Hồng nép trong lòng chàng, khẽ cấttiếng nỉ non. Hơn một năm nay, không lúc nào là nàng không nhớ đến chàng, nhưnglại phải khổ sở đè nén, cảm giác ấy quả thực nàngđã sợ lắm rồi. Giờđây, bất kể kết quả là như thế nào, cho dù lại một lần nữa khiến bản thân đauđến chết đi sống lại, nàng cũng sẽ không tiếp tục đè nén tình cảm của mình.
“Tacũng vậy.” Khẽ hôn lên mái tóc của Diệp Thanh Hồng, Phó Hân Thần trả lời bằnggiọng khàn khàn rất nhẹ. Nếu thời gian hơn một năm còn chưa đủ cho chàng suy nghĩ kỹ, vậythì sự đố kỵ và đau xót cuồn cuộn trào dâng trong khoảnh khắc nhìn thấy DiệpHiệp và nàng thân mật ôm nhau đã nói với chàng tất cả. Bây giờ xác định đượctâm ý của nàng rồi, chàng biết, sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, mặc kệngười đời có nhìn chàng như thế nào đi chăng nữa, cuộc đời này chàng quyết sẽkhông vứt bỏ nàng thêm lần thứ hai.
“Thật...thật sao?” Diệp Thanh Hồng không dám tinvào điều mình vừa nghe thấy, run rẩy hỏi lại, mà những giọt nước mắt mừng vuithì đã không kìm được mà ào ạt chảy ra rồi. Đây là điều cho dù nằm mơ nàng cũngkhông dám nghĩ đến, Phó Hân Thần nói chàng cũng nhớ nàng, đây là thật sao?
“Tấtnhiên là thật.” Phó Hân Thần dịu dàng nói. Chàng đã khiến nàng phải chịu quánhiều đau khổ rồi, sau này nhất định sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều: “Nô Nhi, chúng ta thành thânnhé!”
“Vậy…vậy có được không?” Diệp Thanh Hồng ngây ra, không dám tin vào vậnmay của mình.Sao mới thoáng cái mà tất cả đều đã thay đổi như thế? Vậy Tịnh cô nương thì sao?
“Đươngnhiên là được.” Phó HânThần khẽ mỉm cười, còn tưởng nàng thay đổinhiều lắm, hóa ra vẫn dại khờ như thế.
DiệpThanh Hồng bật cười ngây ngô, thì ra không cần đợi đến kiếp sau, kiếp này nàng cũng có thể ở bên chàng rồi.
“PhóHân Thần, kiếp sau, kiếp sau nữa ta cũng muốn ở bên chàng.” Để đề phòng người khác nhanhchân giành mất chỗ, nàng phải hẹn sẵn với chàng mới được.
“A...”Lần này thì đến lượt Phó Hân Thần ngây ra.
Về sauDiệp Thanh Hồng mới biết thì ra Phó HânThần chính là chủ nhân thật sự của Long Nguyên, cònDiệp Hiệp chỉ là mộttrong các chủ sự, trong thời gian hơn năm năm Phó Hân Thần điên cuồng vì tình, ông vàhai vị chủ sự khác đã cùng quản lý tất cả mọi việc ở đây. Mà bản thân ông cònlà Cửu vương gia, chú ruột của Đương kim Hoàng thượng, tuy bây giờ sớm đã khôngcòn tham gia quốc sự nữa, nhưng sức ảnh hưởng không một ai có thể coi thường.
“Cáigì?” Diệm Nương ngồi trên ghế tựa, trợn tròn xoe mắt nhìn Diệp Thanh Hồng vớivẻ hết sức khó tin. Sao mới có nửa ngày không gặp mà cô bé này đã chuẩn bịthành thân rồi? “Phó Hân Thần đã đồng ý rồi ư?”
“Đúngthế, là chàng chủ động đề nghịđấy.” Diệp Thanh Hồng lúng túng đáp.
“Cáigì?” Diệm Nương lại một lần nữa kinh ngạc kêu lên, tuy giọng nói đầy vẻ yếu ớt,nhưng cũng đủ để khiến Diệp Thanh Hồng cảm thấy bất an.
“Muộibiết chàng vốn cũng cóthích muội một chút xíu.” Rất nhẹ nhàng, nàng nói ra điều mà bản thân lo lắng:“Nhưng không ngờ... Dù gì người mà chàng thích nhất vẫn là Tịnh cô nương. Muộisợ... sau khi muội và chàng thành thân, chàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ đượcvui vẻ, Tịnh cô nương cũng sẽ không vui, không biết giữa bọn họ đã xảy ra vấnđề gì rồi...”
“Đồ ngốc!” Diệm Nương đã hoàn toàncạn sức, đến tiếng mắng người cũng nhỏ như là rên rỉ: “Nếu Phó Hân Thần khôngthích muội, y tuyệt đối sẽkhông lấy muội đâu, cho dù có người kề kiếm lèn cổ uy hiếp y cũng không được.Cái loại nam nhân như bọn họ ấy... Hừ! Ngoài ra, Dương Chỉ Tịnh đãchết được sáu năm nayrồi, muội vẫn chưa biết sao?”
“A!” Diệp Thanh Hồng kinh ngạc kêulên một tiếng, “Tịnh cô nương chết rồi ư?”Thảo nào Phó Thần lại thương tâm như thế, thảo nào... Trái lại nàng không kìm được đau nhóithay chàng, này nàng nhất định sẽ không làm chàng thương tâm thêm lần nữa.
“Muộicó cái vẻ mặt gì đấy hả? Hừ! Nữ nhân chết rồi mà còn mang theo tráitim của hai nam nhân.Bây giờ thì tốt rồi, ít nhất cũng có một trái tim đã được giải thoát. Nô Nhi,chúc mừng muội!” Những lời phía sau Diệm Nương nói rất chân thành, nhưng đôimắt lại không khỏi nhạt nhòa chua xót. Nàng thì chắc không có cái phúc phận ấyrồi.
“DiệmNương, Diệp Hiệp nói đã tìm được đại phu cho tỷ rồi, tỷ sẽ khỏe lại rất nhanhthôi.” Khi nói những lời này Diệp Thanh Hồng không khỏi có chút chột dạ, hơnmột năm nay bọn họ đã đi tìm đại phu ở khắp nơi rồi, bây giờ thật không dám ômquá nhiều hy vọng.
“NôNhi, muội cũng biết nói dối rồi đấy nhé!” Diệm Nương bật cười, chút tâm tư củacô bé này nàng làm sao mà không hiểu: “Muội nghĩ ta sợ chết sao?” Nàng để choDiệp Thanh Hồng cứu, thực ra là muốn nhân đó giúp cô bé này có được một chốn về mà thôi.Bây giờ tâm nguyện đà đạt thành, nàng còn sợ gì nữa chứ?
“Tỷ...tỷ nỡ từ bỏ KhanhTuần ư?” Diệp Thanh Hồng có chút chua xót, sao Diệm Nương lại có thể thờ ơtrước sinh mệnh như thế, cuộc sống dù có vất vả, nhưng còn sống tức là còn hyvọng, không phải sao?
Vừanghe nói tới Khanh Tuần, nụ cười phóng khoáng của Diệm Nương lập tức cứng đờlại, sau đó là một tiếng thở dài buồn bã: “Y là người nói được làm được, saunày ta sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại y nữa rồi.”
Có lẽchính vì thế nênDiệm Nương mới đặt chuyện sinh tử qua một bên chăng? Diệp Thanh Hồng không khỏicảm thấy có một tia thương cảm.
“Mấylần muốn vào Long Nguyên xem thử một chút, kết quả là thiếu chút nữa mất mạngmà vẫn chẳng vào được, khụ khụ...” Diệm Nương mỉm cười chuyên chủ đề câu chuyện, không muốn DiệpThanh Hồng lo lắng quá: “Không ngờ lần này lại vào được dễ dàng như thế, vận mệnhđúng là biết trêu ngươi.”
LongNguyên là một quần thể kiến trúc nằm ở phía tây bắc kinh thành, quy mô to lớn,phòng bị nghiêm mật, quả thực chẳng thua kém gì hoàng cung, cho nên Diệm Nươngmới nói như vậy. Năm xưa Phó Hân Thần ngang tàng cuồng ngạo, cho người xây dựngrầm rộ ở đây mà chẳng e ngại gì triều đình, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã xây dựng xong LongNguyên uy chấn võ lâm. Bên trong đó cao thủ như mây,kỳ nhân dị sĩ nhiều không đếm xuể, thực đãtrở thành nơi tề tựu của các bậctinh anh trong võ lâm. Nhưng chỉ có vài người ít ỏi mới biết được, sở dĩ Phó Hân Thần có thể không hềkiêng kỵ gì như vậy là vì trong người chàng còn có huyết thống của hoàng thất.Có điều, việc chàng được sinh ra như thế nào cho đến nay vẫn còn nằm trong vòngbí mật, chẳng có ai tỏ tường.
Kết thúc
Long Nguyên chủ tục huyền, đây quảthực không phải một chuyện nhỏ. Người đến tham gia hôn lễ đều là hạng có bốicảnh và lai lịch ghê gớm vô cùng. Có lẽ cũng chính vì như thếtrong đại sảnh cửhành hôn lễ tuy cực kỳ náo nhiệt nhưng lại không có hiện tượng hỗn loạn ồn ào.
“Nhịbái cao đường...” Người chủ trì nghi lễ hô lớn. Tuy cả hai đều không có caođường để bái, nhưng nghi lễ dù gì cũng không thể bỏ được, vẫn cứ phải làm bộ mộtchút.
“Chậmđã!” Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, cắt ngang việc quỳ bái của haingười, toàn đại sảnh lập tức chìm vào im lặng.
Tất cảđều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một hán tử áo xám cao gầy mặt mũi xấu xíđang đứng bên ngoài, thần sắc âm trầm, không phải Khanh Tuần thì còn ai?.
Đưa tayngăn cản các hộ vệ đang định bước tới, Phó Hân Thần nắm chặt lấy tay cô gái bên cạnh mình.
Một trongcác vị chủ sự là Quan Nhất Tri lên tiếng: “Nếu Khanh công tử đến để tham gia hôn lễ vậy thì xin ngồi xuống, đợi saukhi chủ thượng của ta hoàn thành đại lễ xong sẽ tới nói chuyện với công tử.”Thân phận của Quan Nhất Tri vang rền trong võ lâm, hoàn toàn không kém gì CôSát, lời này vừa nói ra đã tỏ rõ uy nghiêm.
Dù làai cũng đều biết rõ, nếu lúc này Khanh Tuần còn không biết điều, ắt sẽ chẳng cókết cục gì hay cả.
NhưngKhanh Tuần lại chẳng thèm để ý đến Quan Nhất Tri, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằmvào Phó Hân Thần, hờ hững nói: “Ngươi đã phản bội Tịnh Nhi. Ta sẽ giết cô ta.”Câu nói phía sau của gã là nhằm vào Diệp Thanh Hồng.
Trongđôi mắt vốn điềm đạm của Phó Hân Thần chiếu ra những tia sáng rực, nhưng khuôn mặt vẫnmang theo nét cười:“Phó mỗ đã nhường nhịn các hạ rất nhiều lần, các hạ thật sựcho rằng Phó mỗ sợ sao? Nô Nhi là thê tử của Phó mỗ, các hạ nghĩ các hạ có thểđộng vào nàng được ư?” lần trước gã thiếu chút nữa đã giếtNô Nhi, chàngcòn chưa đi tìm gã tính toán, vậy mà bây giờ gã lại dám tìm đến cửa.
“Bất kể thế nào, ta đều sẽ giết cô ta.”Khuôn mặt Khanh Tuần vẫn hờ hững như thường nhưng lời còn chưa dứt, mấy tíasáng màu lam đã bắn thẳng về phía Diệp Thanh Hồng.
“Togan!”
“Muốnchết!”
“Bỉ ổi!”
Trongtiếng quát lớn, mấy bóng người đồng thời lao nhanh về phía Khanh Tuần. Ống tayáo Phó Hân Thần vung nhẹ mấy cái, chỉ nghe “phập phập” mấy tiếng vang lên, trênxà nhà cột nhà đã có mấy thanh phi đao cắm vào, thân đao lấp lánh ánh sáng xanhlam, vừa nhìn là biết có tẩm kịch độc. Khi chàng ngoảnh đầu lại, Diệp ThanhHồng đã gỡ khăn trùm đầu ra, nhìn chàng bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, khuônmặt không hề có vẻgì là lo lắng.
Phíabên kia, Diệp Hiệp, Quan Nhất Tri cùng với một namnhân tóc bạc đang vây đánh KhanhTuần dữ dội. Bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của Phó Hân Thần, vậy mà lại bị người ta quấyrối, cho nên ba người chẳng để ý gì tới quy củ giang hồ, cũng chẳng sợ bị ainói luyên thuyên, chỉ mong có thể bắt được Khanh Tuần trong thời gian ngắn,tránh hôn lễ trở nên rốiloạn.
Đôi mắtxinh đẹp của Diệp Thanh Hồng liếc nhìn về phía Diệm Nương đang ngồi giữa đám người. Qua một tháng chữa trị, nộithương của nàng gần như đã khỏi hoàn toàn, nhưng một thân võ công coi như bị phế, có điều nàng chẳng hề để tâm. Ấy thế mà lúc này trên khuôn mặt nàng lại có hiện lên vẻlolắng không tài nào che giấu, thì ra nàng vẫnkhông cách nàodứt bỏ tìnhcảm được.
“PhóHân Thần, bảo bọn họ đừng đánh nữa, Diệm Nương đang rất lo lắng đấy!” Nàng khẽ kéo áo Phó Hân Thần, dịu dàng nói.
Phó HânThần hơi ngẩn ra, đang định lên tiếng bảo mấy người kia dừng lại, chợt lại thấy Diệm Nương đứng dậy chậm rãibước ra ngoài cửa lớn. Nam tử tóc trắng kia độtngột lùi ra khỏi vòng chiến,bước tới đỡ lấynàng, khuôn mặt toát lên một vẻ vô cùng thương yêu.
“Cha, đừngđánh nữa!” Diệp Thanh Hồng chợt kêu lên.
Tất cảmọi người đều ngây ra, duy có Diệp Hiệp là toàn thân chấn động, đột ngột dừnglại không để ý tới sự tấn công của Khanh Tuần. Quan Nhất Tri hết cách chỉ đành đỡ lấy toàn bộ. Mà kỳ lạ là KhanhTuần cũng đột nhiên ngây người, khiến Quan Nhất Tri thiếu chút nữa thì khôngkịp thu tay mà nện một quyền lên khuôn mặt xấu xí kia. Vừa khéo lúc đó tiếng hôcủa Phó Hân Thần vang đến giúp Khanh Tuần giải vây, cònQuan Nhất Tri cũng vuivẻ lùi qua một bên đứng xem kịch.
DiệpHiệp chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt có đôi chút giống với Diệp ThanhHồng thấp thoáng vẻ kích động và khó tin.
“Cha,trong lòng Thanh Nhi đã sớm biết cha là cha của Thanh Nhi rồi. Cha... cha cònkhông chịu nhận Thanh Nhi sao?” Tuy trong lòng sớm đã đoán được, nhưng vì còncó một chút khúc mắc, nên nàng vẫn một mực giả bộ như không biết gì. Nhưng tiếpxúc một thời gian dài, nàng cũng biết Diệp Hiệp thật lòng với mình, nên khôngcòn để bụng gì nhiều nữa.
“Con...con không trách cha ư?” Diệp Hiệp cẩn thận hỏi,chỉ sợ đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
DiệpThanh Hồng khẽ nở nụ cười, dắt tay Phó Hân Thần vẫn còn ngỡ ngàng bước tới, đưacánh tay còn lại ra nắm lấy tay ông: “Nhất định là cha có nỗi khổ tâm, đó đã làchuyện của quá khứ rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa được không?” Quá khứ khônghề quan trọng, quan trọng là bây giờ có rất nhiều người thương yêu nàng.
“Buôngcô ấy ra!” Một tiếng quát khàn khàn mà giận dữ vang lên, khiến cặp cha con đangnhận nhau không khỏi giật nảy mình.
Đôihàng lông mày của Diệp Hiệp nhướng lên, cặp mắt lạnh lùng liếc qua phía Khanh Tuần, nhưng lại phát hiện ra gãkhông phải đang nói với bọn họ, nên không kìm được khẽbật cười.
Tâm trạng ông trở nên rất tốt, nắmchặt tay con gái chuẩn bị xem kịch hay.
Chỉ thấy Khanh Tuần đang trừng mắtgiận dữ nhìn Diệm Nương và nam tử tóc trắng Bạch Ẩn, trong cặp mắt hổ xưa nayvốn luôn hờ hững khôngngờ lại bừng bừng lửa giận.
Bạch Ẩnkhông thèm để ý đến gã, mà cúi đầu xuống hỏi Diệm Nương: “Nàng vẫn còn muốn dâydưa không rõ ràng với hắn ư?”
DiệmNương đáp lại bằng một nụ cười vô cùng quyến rũ: “Tâm tư của ta chàng hiểu nhấtcòn gì, cần ta phải nói nữa sao? Đi thôi!” Rồi nàng ngoảnh đầu lại nói với mấyngười Diệp Thanh Hồng: “Nô Nhi, Phó Hân Thần, Cửu vương gia, hẹn ngày tái ngộ.”Nói xong cũng chẳng thèm nhìn Khanh Tuần một cái, dắt tay Bạch Ẩn đi thẳng rangoài.
“DiệmNương!” Diệp Thanh Hồng không kìm được khẽ cất tiếng gọi, bên trong ẩn chứa sựlưu luyến và âu lo, Sắc mặt Khanh Tuần lúc này quả thực là quá ghê người, đếnmột người xưa nay vốn luôn lớn gan như nàng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
DiệmNương ngoảnh lại cười với nàng một tiếng, khẽ gật gật đầu, dường như hiểu điềunàng muốn nói, sau đó lại tiếp tục bước đi.
Độtnhiên, một tiếng hú dài buồn giận đan xen vang lên trong đại sảnh, khiến chotất cả mọi người đều cảm thấy chói tai. Khi chưa ai kịp có phản ứng, biến cố đãxảy ra, chỉ thấy Khanh Tuần tung ra một quyền mang theo thế muôn người khôn địch đánh vềphía Bạch Ẩn. Bạch Ẩnbuông tay Diệm Nương ra để nghênh chiến, chợt nghe Khanh Tuần cất tiếng lạnh lùng:“Đi theo ta!” Lời còn chưa dứt, mắt mọi người bỗng hoa đi, bóng dáng gã đã hoàntoàn biến mất, mà Diệm Nương cũng chẳng còn thấy đâu.
Phó HânThần đang định đuổi theo, nhưng Diệp Thanh Hồng đã kéo lại: “Để bọn họ đi đi,Diệm Nương tự nguyện đấy.”
Quảnhiên, mọi người nhìn qua phía Bạch Ẩn, chỉ thấy y không có vẻ nôn nóng chút nào,ngược lại còn ung dung tự đắc bước trở về chỗ ngồi của mình, cầm chén trà lênnhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới nhướng đôi mắt phượng nói giọng trêu chọc: “Tabiết là ta rất có mị lực, nhưng các người cũng không cần phải chứng minh cho tathấy vào lúc này như thế chứ hả? Người đâu, còn không mau tiếp tục đi!”
“Tớilúc này mọi người mới dần dần hiểu ra, vừa tức mà lại vừa buồn cười.
Ngườichủ trì lễ nghi lại tiếp tục lớn tiếng hô lên:
“Nhịbái cao đường..,”
“Phuthê giao bái...”
“Đưavào động phòng...”
Vầngtrăng nơi chân trời chậm rãi leo cao, tỏa ra những tia sáng thanh tân bao trùm lấy toàn bộ Long Nguyên rộng lớn. Từng cơn gió dịu dàng mang theo hương hoa thoangthoảng len vào trong căn phòng hỉ lung linh ánh nến, cùng chia sẻ niềm vui với đôi tânlang, tân nương chứa chan hạnh phúc.