Diệp Sanh Và Hồ Lô Thần Kỳ

Chương 20: Ba người




Chuyện ba người

Diệp Sanh và Đồ Sơn Cửu đều sửng sốt, ngay sau đó, Diệp Sanh thở phào một hơi, dù sao cũng coi như an toàn, trước sau gì mình cũng phải ra cửa, nếu để một yêu quái lúc nào cũng rình rập mơ ước đến mình ở bên ngoài thì nói không chừng lại bị nàng ta bắt đến chỗ nào đó cầm tù cũng nên.

"Nhưng ta có một điều kiện," Tương Dao dừng một chút mới nói, "Ngươi phải khôi phục yêu lực cho ta."

Không phải chỉ là chịch choẹt thôi sao, Diệp Sanh đã tập mãi thành quen, nàng gật gật đầu, lên tiếng, "Được, đã giống như Tiểu Cửu, thì tôi có thể giúp."

Đồ Sơn Cửu tức giận bất bình liếc Tương Dao một cái, mình phải vất vả lắm mới cùng Diệp Sanh dựng xây nên thế giới hai người, thế mà sắp bị phá vỡ tới nơi, nhưng đây là ý của Diệp Sanh, nhà ở cũng là của Diệp Sanh, nàng có phản đối cũng vô dụng, đành phải hậm hực đỡ Diệp Sanh cùng nhau ra khỏi phòng, Tương Dao màu mắt lạnh nhạt, bất động thanh sắc đi theo phía sau hai người.

Về đến nhà, Diệp Sanh vội vàng đóng cửa phòng ngủ lại, phòng khi bị bạn thuê chung nhà nhìn thấy, ba người cùng nhau đứng ở cửa, phòng ngủ nho nhỏ bỗng trở nên chật chội hẳn đi.

Đồ Sơn Cửu lập tức nhào lên giường, quay đầu đối diện Tương Dao nói, "Cái giường này là của ta và Sanh Sanh, vị xà yêu này, tối nay ngươi ngủ ở đâu thì tự tìm chỗ đi, không được ngủ trên giường của ta và Sanh Sanh đâu nhé."

Nói xong, Đồ Sơn Cửu nở nụ cười khiêu khích với Tương Dao, Diệp Sanh thầm kêu không ổn không ổn, sao lại muốn đấu nhau nữa rồi, nàng lo lắng nhìn nhìn Tương Dao, phát hiện Tương Dao cũng không để ý mà mặt lạnh quan sát bốn phía.

"Ta cũng không thèm ngủ với các người, ta ngại nhân loại dơ."

Vừa dứt lời, Tương Dao hóa thành một con rắn dài hơn một mét, cuộc tròn trên bàn máy tính.

"Á......!"

Diệp Sanh lập tức bị dọa thét chói tai một tiếng, lui về sau vài bước hoảng sợ nhìn con rắn nhỏ, lông tơ dựng đứng cả lên, còn con rắn nhỏ thì lại khinh thường chẳng thèm nhìn tới nàng, cuộn tròn chuẩn bị ngủ.

"Ta đã nói mà, mấy con rắn là cái loài sẽ dọa con người chết khiếp." Đồ Sơn Cửu tức giận mắng nhiếc, xuống giường trấn an Diệp Sanh.

"Không sao...... Lần đầu nhìn thấy...... Có hơi sợ...... Chỉ cần không cắn em là được."

Diệp Sanh thật vất vả mới ổn định nhịp tim, trong đầu nhớ lại khi Tương Dao hình người là mỹ nhân cao lãnh ra sao, mới sinh ra chút cảm tình với con rắn nhỏ, sợ hãi cũng chậm rãi biến mất, sau đó hoảng loạn vào phòng tắm rửa mặt rồi trở lại giường, tắt đèn, ôm Đồ Sơn Cửu run bần bật.

Đồ Sơn Cửu tuy bất mãn với thành viên mới gia nhập gia đình nhưng cũng hiếm khi thấy Diệp Sanh chủ động ôm nàng, ỷ lại vào nàng, cảm thấy thế này cũng không tệ.

Một người hai yêu liền như vậy vượt qua đêm đầu tiên ở chung.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng kêu thê lương kéo dài xuyên thủng nóc nhà, Diệp Sanh bị đánh thức, cho rằng xảy ra đại sự gì, vội vã mở cửa xem xét.

Ngoài cửa là bạn thuê chung nhà, nàng mặc áo ngủ, tóc rối tung, dáng vẻ hoảng sợ vạn phần, nhìn thấy Diệp Sanh liền chỉ vào cửa phòng Diệp Sanh hoảng loạn nói, "Rắn...... Có rắn...... Tôi mới vừa nhìn thấy một con rắn chui vào kẹt cửa của cậu...... Làm sao bây giờ...... Gọi 119 bắt rắn hả?"

"Rắn nào?!" Nghe thấy từ này Diệp Sanh sực tỉnh, liền quay đầu lại xem xét, con rắn trên bàn máy tính đã không thấy đâu, vậy thì hơn phân nửa chính là Tương Dao.

Nhưng không thể để người ta biết nàng nuôi rắn, nuôi hồ ly thì không sao, chứ nuôi rắn, đối với bạn thuê nhà chung mà nói là hơn phân nửa không thể chấp nhận, nói không chừng sẽ tố giác với chủ nhà.

Diệp Sanh vội giải thích, "Hả? Tôi mới ra tới có thấy rắn nào đâu, có phải cậu mới ngủ dậy nên hoa mắt không?"

"Nhưng...... Thật sự có một con bự lắm!" Bạn cùng nhà vươn tay khoa trương hoa tay múa chân thể hiện chiều dài.

"Đừng lo, tôi có kinh nghiệm bắt rắn, tôi mà nhìn thấy rắn là đánh nó mềm xương gãy thành bảy khúc liền. Được rồi, tôi buồn ngủ quá, còn muốn ngủ nướng, cứ như vậy đi nha." Diệp Sanh ngáp một cái, vội đóng cửa lại.

Thật vất vả giải quyết xong sự việc đột phát này, Diệp Sanh ngồi trở lại giường, tiểu hồ ly liền thân mật cọ đầu vào người nàng, có điều, Tương Dao đâu......

"Tương Dao?" Diệp Sanh thử gọi một tiếng.

"Ting Tong" một tiếng, Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng động, tức khắc sợ tới mức chết khiếp! Con rắn này cư nhiên đu trên máy điều hòa!

"Đừng làm tôi sợ!" Diệp Sanh vỗ vỗ ngực, tức giận nói, "Cô đừng có ra cửa dọa đến người khác, haiz...... Như thế sẽ rất khó giải thích......"

Con rắn nhỏ trợn trắng mắt, sợ hãi đến vậy cơ à, vừa rồi không phải còn lớn tiếng đòi đánh nàng mềm xương gãy thành bảy khúc sao? Vốn dĩ nàng chỉ định ra cửa làm quen với cuộc sống mới thôi, ai có ngờ lại gặp phải những con người khác cơ chứ.

Bất quá Diệp Sanh cảm thấy rầu rĩ không thôi, mang theo hai con động vật, không đúng, là hai con yêu, cứ thuê chung nhà với người khác cũng không phải kế lâu dài, trước đó có lần nàng cùng Đồ Sơn Cửu về nhà lúc đêm khuya, đụng phải bạn cùng nhà, bạn cùng nhà kinh ngạc khi thấy Diệp Sanh dẫn theo một đại mỹ nữ về nhà, Diệp Sanh đành phải xấu hổ giải thích đó là chị bạn tới chơi mấy ngày. Trên thực tế nàng và bạn cùng nhà cũng không thân thiết lắm, có khi lại lo lúc mình bị địt kêu dâm quá lớn, không biết có truyền tới phòng cách vách không nữa, ngẫm lại liền cảm thấy xấu hổ.

Có lẽ nên đổi thành thuê nguyên căn, dù sao hiện giờ mình cũng không thiếu tiền, thuê chung quá bất tiện, nơi quay video cũng chỉ có trên giường và trên bàn, với cả còn mấy ngày nữa là tới kỳ trả tiền thuê nhà, cũng vừa lúc đổi nhà mới.

Hạ quyết tâm, Diệp Sanh mở app Thuê Nhà, bắt đầu xem xét nhà cho thuê nguyên căn. Bây giờ mình không cần phải đi làm, đoạn đường không thành vấn đề, nơi này tuy rằng không phải khu phồn hoa nhưng mình đã quen đường đi nước bước chung quanh đây, cũng không muốn phải làm quen với hoàn cảnh mới cho nên không cần dọn đi quá xa.

Cuối cùng, Diệp Sanh tìm được một căn hộ ở cùng tiểu khu, bốn phòng ngủ một phòng khách, giá cả hợp lý, Diệp Sanh liền liên hệ chủ nhà xem nhà ngay trong ngày, rộng rãi, sáng sủa, đầy đủ đồ nội thất, chỉ cần xách giỏ vào là ở ngay, Diệp Sanh vô cùng hài lòng, lập tức ký hợp đồng, dự tính đêm nay sẽ dọn lại đây!

Diệp Sanh tràn ngập chờ mong nhà mới, gấp không chờ nổi thu dọn đồ vật chuyển đi, cũng may là cùng tiểu khu, đi mấy chuyến là đã dọn xong toàn bộ, sau đó quét tước đơn giản một chút, mệt rã rời trực tiếp ngã lên giường ngủ trong phòng ngủ mới.

Về phần nơi ở cũ, tiểu hồ ly và tiểu xà đối diện căn phòng trống rỗng, mắt hồ ly nhìn mắt rắn, Diệp Sanh chỉ nói với các nàng là đổi nhà mới, bảo các nàng đợi ở đây đừng đi đâu cả, chờ buổi tối hóa thành hình người sẽ dẫn các nàng rời đi.

Thật vất vả chịu đựng được đến khi mặt trời lặn, Diệp Sanh đưa hai người họ tới phòng khách mới, hào khí nói, "Phòng ngủ lớn nhất là của tôi, còn dư lại 3 phòng ngủ, hai người cứ tùy ý chọn đi nhé."

Đồ Sơn Cửu nghe Diệp Sanh nói chuyển nhà mới vốn dĩ tràn ngập chờ mong, kết quả nghe thấy phải chia phòng, làm sao nàng có thể chấp nhận được!

"Sanh Sanh, ta muốn ngủ phòng em!" Đồ Sơn Cửu vội ôm cánh tay Diệp Sanh, cọ tới cọ lui làm nũng.

Diệp Sanh cảm thấy thật bất lực, con hồ ly này lại xuất chiêu 'bán manh đại pháp' rồi, hơn nữa còn làm trò trước mặt Tương Dao, như vậy rất không được tự nhiên, nàng liền tránh thoát Đồ Sơn Cửu, lại dùng ánh mắt tìm kiếm Tương Dao, Tương Dao trái lại rất nghiêm túc xem xét phòng, cuối cùng chọn gian phòng ít ánh sáng nhất, dù sao nàng là rắn, thích râm mát.

Chọn phòng xong, Tương Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức đi ra cửa, bên này Diệp Sanh và Đồ Sơn Cửu trơ mắt nhìn nàng không từ mà biệt, Diệp Sanh thầm nghi hoặc, thật đúng là 'không thích độc hành không phải rắn'.

Rốt cuộc thì kẻ thứ ba cũng chịu đi rồi, Đồ Sơn Cửu mừng thầm, bế Diệp Sanh quăng lên sô pha phòng khách, sô pha vừa rộng vừa mềm, hai người nằm lên vô cùng thoải mái, Đồ Sơn Cửu cũng nhịn không được nữa ôm Diệp Sanh hôn một hồi, vội vàng cởi bỏ cúc áo sơmi của nàng, đang định cởi bỏ khóa áo ngực, thì kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn mở ra.

Một người một cáo nhìn về phía ngoài cửa, Tương Dao ôm hộp chuyển phát nhanh đứng ở cửa, lặng im không nói, mình mới vừa rời đi một chút thôi mà một người một yêu này đã bổ nhào vào nhau rồi, quả nhiên là dâm hồ, dâm phụ!

"Ta cứ tưởng ngươi đi luôn rồi chứ, còn về đây làm gì?" Đồ Sơn Cửu híp híp mắt có chút không vui, bất quá cũng không tính ngồi dậy khỏi người Diệp Sanh.

Tương Dao ôm hộp đi đến trước sô pha, đặt chuyển phát nhanh lên bàn trà, nói, "Ta chỉ đi lấy đồ về cho Diệp Sanh."

Khi nói chuyện, Tương Dao nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh bị đè trên sô pha, áo sơmi màu trắng hoàn toàn rộng mở, nội y ren màu đen bật khóa treo hờ hững trước ngực, cặp vú tròn trịa căng đầy như ẩn như hiện, bức họa này đập vào mắt khiến hô hấp Tương Dao như cứng lại, hai cây côn thịt giữa háng lại có xu thế ngẩng đầu.

Thật là không tiền đồ! Tương Dao thầm mắng, dương vật này thật đúng là không an phận, vừa nhìn thấy vú liền cứng lên!

"Sanh Sanh mua chuyển phát nhanh hả? Để ta xem thử nào."

Đồ Sơn Cửu lười biếng ngồi dậy, chậm rì rì mở hộp chuyển phát nhanh ra, Diệp Sanh thật vất vả thò đầu ra, tập trung nhìn vào, phát hiện...... Đây không phải hộp tình thú bí ẩn mà nàng mua đó sao?

"Đừng......!"

Diệp Sanh kêu sợ hãi một tiếng, vừa định ngăn cản, Đồ Sơn Cửu đã mở hộp ra, bên trong...... Là rất nhiều...... đồ chơi tình thú! Trên cùng là dương vật giả chà bá lửa đập ngay vào mắt, ba người nhìn hộp chuyển phát nhanh đều ngơ ngẩn.

"Ơ...... Sanh Sanh...... Em mua cái này đó hả?" Đồ Sơn Cửu không nín được bật cười ra tiếng.

Mặt Diệp Sanh càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói, "Trước đó không phải nói sẽ cho chị kinh hỉ sao......"

Tương Dao lại giật giật khóe miệng, sắc mặt khó coi, vốn dĩ nàng tưởng là đồ vật gì quan trọng nên mới mang về cho Diệp Sanh, không ngờ tới cư nhiên là thứ đồ dâm loạn này, quả nhiên là dâm phụ!

Đồ Sơn Cửu lấy hết đồ trong chiếc hộp bí ẩn ra, ngoại trừ dương vật giả còn có trứng rung, nội y tình thú, gel bôi trơn, áo mưa, v.v...... Phía dưới cùng còn có hai tờ giấy, là cờ phi hành tình thú, một tờ là bản hai người, một tờ là bản ba người.

"3......3p?" Diệp Sanh nhìn thấy cờ phi hành bản ba người liền kinh ngạc!